Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 127: Mặt nạ đuổi quỷ



Editor: Lông

Trong khu trung tâm người đến kẻ đi, bên ngoài có ánh nắng chiếu sáng, nhưng trong nháy mặt Dụ Tranh Độ đeo mặt nạ tất cả những thứ này đều thay đổi.

Trung tâm mua sắm đột nhiên biến thành phế tích, toàn bộ những bức tường được sơn trắng bỗng hóa thành màu đen bốc khói, sàn nhà trơn bóng bị nứt ra, lộ xi măng màu xám, trên thang cuốn đều là đất đá vỡ, cửa hàng xung quanh đều trống rỗng, chỉ có thương phẩm nằm tán loạn ở dưới đất giống như mới bị cướp quét sạch.

Trên trần nhà không ngừng có gạch nát cùng mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống, khói bụi tứ tung.

Trong không khí đều là màu sắc xám xịt, trên tường đều là vết nứt vỡ cùng cửa bị phá tan tành, cảnh tượng thành phố nhìn qua cửa kính lại là một cảnh tượng khác.

Trên đường đi lúc trước còn có bóng dáng người cười nói bỗng nhiên tất cả khuôn mặt đều biến thành màu xanh trắng chết chóc, lúc quay đầu còn có thể nhìn thấy vết thương lộ ra da thịt bên trong, thất khiếu không ngừng có máu chảy xuống, ánh mắt trong sáng cũng dần mất đi thần thái, hai tay buông thõng, đi lại chậm chạp giống như du hồn lảng vảng không mục đích.

Phía sau bọn họ lại là thành phố không ngừng chìm xuống.

Tia sáng bị mây đen tầng tầng che lại, cả thành phố chìm trong âm u, bốn phía bốc khói, các tòa nhà không ngừng nứt ra, sụp đổ rồi chìm xuống.

Từng miếng gạch vỡ, thép gãy,… các công trình kiến trúc hiện đại giờ biến thành đống rác vụn trên đường phố.

Đèn đường bị vỡ, dây điện bị đứt giống như mạng nhện tàn tạ rũ xuống, ô tô trên đường bẩn thỉu, bị bụi bám xám xịt, lốp xe đều đã teo hết lại.

Gió lạnh gào thét, trong không trung có giấy màu vàng cùng miếng vải màu trắng bay lung tung, nhìn kỹ thì ra đều là tiền giấy cùng diện y.

Theo sự sụp đổ của thành phố, đất dưới chân chấn động, hiện lên vô số vết nứt, sau đó chất lỏng sền sệt màu đỏ sậm như máu từ khe hở trào lên.

Hô hấp Dụ Tranh Độ đột nhiên trở nên dồn dập, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, có giọt rơi xuống mắt cậu khiến cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ. Cậu muốn dùng tay lau đi nhưng không được, hai tay giống như bị thứ gì đó đè nặng, không thể động đậy.

Thành phố trước mặt xuyên qua mồ hôi trở nên vặn vẹo, cậu thấy được toàn bộ đều biến thành màu đỏ.

Một biển máu sôi trào bao trùm tất cả.

Một thành phố văn minh, hiện đại bỗng trong khoảnh khắc chìm trong biển máu.

Trong biển máu kia có vô số cánh tay xương xẩu trồi lên, lít nha lít nhít, nhiều tới mức mắt thường không thể thấy hết, kèm theo đó là tiếng thét thê thảm, dường như đang cố gắng với lên muốn tóm lấy thứ gì đó, lại giống như muốn chạy trốn khỏi đại dương mênh mông này.

Nhưng những cánh tay quỷ đó đều giãy dụa vô ích, biển máu bốc lên, sóng biển chậm rãi lui xuống, dưới mặt biển dần dần lộ ra đường viền của một thành phố hoàn toàn mới.

Thành quách cao to, thôn trang rộng lớn, vô số đèn hồn trôi bồng bềnh giữa không trung hội tụ thành bầu trời đầy sao chiếu sáng bên trong.

Vố số cái bóng có hình thù kỳ quái hiện lên, đầu trâu, mặt ngựa, vô thường, dạ xoa… còn có nhiều u hồn mặt quần áo giấy hay áo tang, xe ngựa chạy qua, ven đường còn có động vật kỳ lạ nhảy lên, con mèo không có da thịt, chỉ có xương trắng, con chó tha ruột trên đất, con chuột bị nứt miệng tới bụng cùng với cái đầu của con gà.

Thành phố bỗng chốc đông nghịt, xe cộ đầy đường nhưng kỳ dị là không hề có một tia sự sống, tất cả đều không có tiếng động, hoàn toàn tĩnh mịch.

Cánh tay Dụ Tranh Độ nổi da gà, tim như bị cánh tay của quỷ bóp chặt, đè ép sinh ra cảm giác bi thương cùng đau xót.

Cậu muốn ấn tim mình xuống nhưng cả người như bị sức mạnh vô hình mạnh mẽ chế trụ, căn bản không thể nhúc nhích nổi dù chỉ là một ngón tay.

Thương Khuyết…

Cậu cố gắng muốn hô tên người bên cạnh nhưng ngay cả động tác mở miệng cũng vô cùng vất vả, cậu cảm thấy mình có thể nói nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Thương Khuyết, giúp em cởi mặt nạ xuống…

Cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu, đẩy cậu vào hố đen cảm xúc không cách nào tự cứu được.

Cậu không thể phát ra âm thanh nào, vì vậy chỉ có thể cố gắng giơ tay lên, tròng mắt dùng sức chuyển động nhìn động tác của bản thân, sau đó cậu nhìn thấy tay mình cuối cùng chậm rãi giơ lên.

Trong lòng cậu vui vẻ nhưng rất nhanh tia mừng thầm lại lần nữa rút đi, chỉ thấy cánh tay nâng lên nhưng bên dưới vẫn còn một cánh tay khác đang buông thõng, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích.

Thứ cậu đang nâng lên chỉ là hồn phách bị tách khỏi thân thể.

Trên người Dụ Tranh Độ sinh ra cảm giác lạnh thấu xương, trong lúc hoảng hốt cuống họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn khiến cậu không thể nào thở nổi.

Cảm giác nghẹt thở truyền khắp toàn thân, trước mắt của cậu bắt đầu trở nên mờ nhòe, sau đó cậu thấy được cảnh tượng càng thêm kinh người.

Ở bên ngoài thành phố rộng lớn, sau khi biển máu rút đi đột nhiên sóng biển dâng trào sau đó có một bóng hình khổng lồ từ trong biển ò dậy.

Dụ Tranh Độ cảm thấy mình sắp hôn mê nhưng bóng mờ này vẫn khiến cậu không tự chủ sinh ra cảm giác run sợ, cậu cố gắng dùng hết sức để hít thở, hai mắt dùng sức nhắm lại muốn ép mồ hôi chảy ra ngoài để nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.

Nhưng hoàn toàn uổng công vô ích.

Cậu chỉ có thể mơ hồ thấy hai tay của cái bóng kia rất dài, mang xích sắt nặng. Lúc nó từ đáy biển trỗi dậy, hai tay nó giơ cao lên như dã thú ngước cổ lên phát ra tiếng rít gào giận dữ, sau đó vung tay về phía trước, xích sắt nặng ngàn cân bị quăng về phía thành phố yên tĩnh kia.

Lúc này, Dụ Tranh Độ mới thấy rõ xích sắt kia bị nung tới đỏ rực, đốm lửa không ngừng bắn tung tóe hóa thành những quả cầu lửa rơi xuống thành phố.

Bên trong thành phố, các u hồn với động vật mang hình thù kỳ lạ tựa hồ nhận ra nguy hiểm đều yên lặng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chạy ngay đi…

Dụ Tranh Độ muốn hét lên nhưng không hề có thanh âm nào được thốt lên.

Đốm lửa, xích sắt cùng với bước chân người khổng lồ đang hướng về phía thành phố rơi xuống…

“Sao em không nói chuyện?” Giọng nói của Thương Khuyết vang lên.

Tiếp đó là mặt nạ bị lấy xuống, cảnh tượng trước mặt cũng biến đổi theo.

Vẫn là khu trung tâm mua sắm kia, rộng rãi thoáng đãng, người người đông nghịt, bên ngoài cửa kính là ánh nắng tươi sáng, trời quang mây tạnh, trên phố đều là những gương mặt đang cười đùa hoặc đang vội vã, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên, đèn giao thông không ngừng thay đổi tạo nên không khí yên bình mà nhộn nhịp.

Cảm giác nghẹt thở rút đi, Dụ Tranh Độ thở hổn hển.

Lúc này Thương Khuyết mới phát hiện có điểm không đúng, vội vã vòng tay đỡ lấy cậu nhưng vừa đỡ đã thấy trên cánh tay Dụ Tranh Độ đều là mồ hôi lạnh. Thương Khuyết sờ thử sống lưng cậu mới nhận ra áo cậu đã ướt đẫm.

“Em làm sao vậy?” Thương Khuyết nhíu mày căng thẳng, vừa nãy Dụ Tranh Độ bảo hắn chụp bức ảnh nhưng chụp xong lại thấy Dụ Tranh Độ không động đậy, hắn gọi cũng không có phản ứng nên mới lấy mặt nạ xuống, căn bản không ngờ tới bên dưới mặt nạ lại xảy ra chuyện thế này.

Cả người Dụ Tranh Độ có cảm giác mất lực, thân thể lảo đảo dựa vào người Thương Khuyết, thở dốc một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại, khoát tay động viên Thương Khuyết: “Em không sao.”

Nhưng sắc mặt tái nhợt của cậu không hề có sức thuyết phục nào, Thương Khuyết nửa ôm lấy cậu, giúp cậu lau mồ hôi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dụ Tranh Độ nghiêng đầu, tất cả những thứ cậu vừa thấy giống như ảo giác nhưng trong chốt lát vẫn còn dư lại ấn tượng không thể xóa nhòa, cậu do dự nói: “Hình như em vừa thấy… thứ kỳ quái.”

Thương Khuyết: “Thứ gì?”

“Không nhớ rõ.” Dụ Tranh Độ lắc đầu, dây thần kinh vẫn còn căng lên như dây đàn, mà ký ức lại tựa như ác mộng khi tỉnh dậy vào buổi sáng, chỉ còn mơ hồ một ít đoạn ngắn, “Hình như là người chết… rất nhiều rất nhiều người chết, còn có thành phố hình dáng kỳ lạ, biển rộng như máu.”

Chỉ có một điều là cậu chắc chắn, “Tất cả đều chết rồi, không có khí tức người sống… Em cảm giác như bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết.”

Ánh mắt hai người ăn ý đồng thời cùng nhìn về phía mặt nạ đang bị Thương Khuyết cầm trong tay.

Đôi mắt Thương Khuyết khẽ rũ xuống: “Mặt nạ đuổi quỷ.”

Ở Trung Quốc trong nhiều nghi thức cổ xưa, mặt nạ thường là đồ vật mang ý nghĩa đặc thù, mỗi khi nhân gian cử hành lễ tế quy mô lớn thì người đại diện thần hoặc quỷ đều cần mang mặt nạ. Mà người mang mặt nạ thường được cho là có sức mạnh của thần, thông thường sẽ được giao thần lực và có thể thông qua con mắt của mặt nạ nhìn thấy được những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Trước kia khi còn linh khí, múa lân cũng là một loại nghi thức xua đuổi quỷ điển hình.

Chỉ là hai người đều không ngờ tới vào giờ phút này, thông qua mặt nạ đuổi quỷ còn có thể nhìn thấy thứ mà bình thường không thể nhìn thấy.

Tuy Dụ Tranh Độ không nhớ rõ được cảnh tượng ban nãy nhưng trái tim đập thình thịch không ngừng nhắc nhở cậu đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Cậu hỏi Thương Khuyết: “Vậy thứ em thấy rốt cuộc là gì?”

Ánh mắt Thương Khuyết trầm xuống: “Là thế giới sau khi chết.”

“Thế giới sau khi chết?” Dụ Tranh Độ không hiểu lặp lại lời của hắn lần nữa.

Thương Khuyết gật đầu.

Bên trong mặt nạ đuổi quỷ thông thường sẽ đại diện vị quỷ thần đó, mà lần này dùng chính là mặt nạ Chung Quỳ, vậy rất có thể là thông qua đôi mắt của quỷ nhìn thấy thế giới này.

Nói như thế thì cỗ tâm tình bất an trong lòng của Dụ Tranh Độ đã có lời giải thích, thế giới vong hồn tất nhiên khiến người sống bất an nhưng cậu mơ hồ cảm thấy không chỉ có như vậy nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra được gì.

Dụ Tranh Độ cắn răng, đột nhiên cướp lấy mặt nạ trên tay Thương Khuyết, lần thứ hai mang mặt nạ lên.

“Em làm gì vậy?” Thương Khuyết vội vã đưa tay ra muốn lấy lại.

Dụ Tranh Độ chỉ mới vừa bình ổn lại hô hấp, môi vẫn tím tái như cũ, trên trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi, Thương Khuyết đương nhiên không thể nào để cậu mang mặt nạ lần nữa.

“Em muốn nhìn rõ đó là gì.” Dụ Tranh Độ nói, “Em cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế… Chỉ liếc nhìn một chút thôi mà.”

Thương Khuyết dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi buông tay. Dụ Tranh Độ lại đeo mặt nạ lên nhưng lần này cảnh tượng trước mặt lại không có bất kỳ thay đổi nào.

Vẫn là trung tâm nọ, vẫn là đoàn người đó, Dụ Tranh Độ đợi một lúc xác định thật sự không nhìn thấy gì khác nữa, đang định thử nghiệm tiếp thì Thương Khuyết đã lấy mặt nạ xuống: “Sao rồi?”

Dụ Tranh Độ lắc đầu: “Không thấy nữa.”

Thương Khuyết liếc nhìn mặt nạ, nói: “Thần lực biến mất rồi.”

Cuối cùng là mặt nạ này có vấn đề gì vậy?

Dụ Tranh Độ nắm chặt tay: “Phải đi tìm người diễn viên kia.”

Hai người tìm nhân viên của trung tâm, mượn cớ rất thích mặt nạ này hy vọng có thể hỏi diễn viên kia có thể mua ở đâu. Nhân viên cũng không nghĩ nhiều, thấy hai người có vẻ ngoài dễ nhìn lập tức nhiệt tình dẫn bọn họ tới phòng nghỉ ngơi tìm vị kia.

Đáng tiếc chính là, vị diễn viên kia chỉ là một thanh niên bình thường, càng không biết gì về dị tượng sinh ra từ mặt nạ này cả. Hơn nữa còn là một người khá rụt rè, nói bản thân là lần đầu tiên đảm nhiệm vai diễn chính thức, còn lo lắng sẽ gây ra sai lầm gì.

Nhưng khi cậu ta vừa nói xong thì mấy vị vũ sư ồn ào cười nói: “Cậu ấy là người vậy đó. Nói chứ cậu ấy là người cố gắng học tập nhất trong đám người chúng tôi, động tác cũng tiêu chuẩn nhất, thầy cứ khen cậu ấy biểu diễn tốt nhất thôi.”

Bị họ chế nhạo, thanh niên kia chỉ ngượng ngùng gãi đầu.

Dụ Tranh Độ nói bóng gió hỏi vài câu, xác định đối phương quả thực chỉ là khách mời tới biểu diễn bình thường, không thể làm gì khác hơn là nghi hoặc nhìn Thương Khuyết.

Thương Khuyết suy tư: “Linh khí thiên địa đang thức tỉnh.”

Chỉ một câu ngắn ngủi lại khiến Dụ Tranh Độ hiểu ra.

Linh khí thiên địa đang thức tỉnh cho nên rất nhiều hiện tượng tuyệt tích lại xuất hiện lần nữa, ví dụ Hạn Bạt ở Tư Lĩnh cùng dãy núi toàn là cương thi, như dân nước Vô Khải hồi sinh, hay là hồ ly tinh Hồ Tiểu Nguyệt.

Điệu nhảy xua đuổi quỷ ở hiện đại chỉ mang tính chất biểu diễn, có lẽ là do động tác của người thanh niên kia đạt tiêu chuẩn hoặc có thể là bản thân mặt nạ này có chỗ không bình thường nên sau khi biểu diễn xong, trong thời gian ngắn đạt được thần lực đáng lẽ không nên xuất hiện.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Dụ Tranh Độ bình tĩnh hỏi thanh niên: “Xin hỏi có thể mua mặt nạ ở đâu vậy?”

“Không phải mua, là đồ của chúng tôi.” Thanh niên giải thích, “Đoàn của chúng tôi chuyên môn làm nghề này, mặt nạ này đã dùng rất lâu rồi, từ hồi thầy của tôi biểu diễn đã dùng rồi.”

Dụ Tranh Độ ngẩn ra, như vậy đã có lời giải đáp, mặt nạ này nếu như được sử dụng trong thời gian dài có lẽ bản thân sẽ có sức mạnh đặc biệt?

Cậu suy ngẫm một chút, hỏi: “Có thể bán mặt nạ này cho tôi không?”

“Hả?” Thanh niên không hiểu, “Anh muốn nó làm gì?”

Dụ Tranh Độ đương nhiên không thể nói thật, chỉ nói qua loa là rất yêu thích, cũng chủ động có thể trả giá cao chứ không phải có ý lừa gạt. Người này vừa nhìn qua đã biết thanh niên căn bản không hiểu gì về chuyện này, dị tượng từ mặt nạ này chỉ là do đánh bậy đánh bạ mà hiện ra.

Thanh niên kia gãi đầu, tựa hồ không chắc chắn lắm, “Đây là đồ của chúng tôi, tôi không làm chủ được.”

Đồng nghiệp ở bên cạnh nghe thấy giá cả đưa ra đã chảy nước miếng, tích cực biểu thị đồng ý giúp hai người gọi điện hỏi giùm.

Đoàn của họ chủ yếu là tổ chức khai trương cùng biểu diễn khánh thành, múa lân chỉ là một loại trong số các loại biểu diễn của họ, cũng không phải có ý nghĩa đặc biệt gì. Loại mặt nạ còn nhiều, không phải thứ đáng tiền, chỉ là đã được sử dụng trong thời gian dài thôi. Nghe có người muốn dùng giá cao để mua thì không chút do dự, trực tiếp bán luôn.

Dụ Tranh Độ chuyển tiền luôn, thanh niên kia vẫn có chút không nỡ rồi chỉ dặn dò: “Mặt nạ này là sư tổ của tôi dùng qua rồi nên hai người phải bảo quản thật tốt đó.”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Nhất định.”

Chào tạm biệt thanh niên, rời khỏi phòng nghỉ ngơi, trong lòng Dụ Tranh Độ vẫn còn cảm giác ngột ngạt không nói nên lời.

Cậu nhìn mặt nạ kia, thuận miệng nói: “Chung Quỳ quả nhiên rất đáng sợ.”

Thương Khuyết cũng nhìn lướt qua: “Cũng được, anh còn đáng sợ hơn nhiều.”

“Anh biết Chung Quỳ?” Sự tò mò về các loại quỷ trong lịch sử quét sạch hết cảm xúc tiêu cực trong lòng Dụ Tranh Độ, cậu hưng phấn hỏi Thương Khuyết, “Sao sao? Bản thân hắn… à không, bản quỷ đó có phải uy vũ, lợi hại giống trong truyền thuyết kể lại không?”

“Bình thường.” Trong giọng nói Thương Khuyết để lộ sự khinh bỉ nhẹ, “Đánh nhau chưa bao giờ thắng nổi anh.”

Dụ Tranh Độ nghe thế thì trầm ngâm một chút: “Các anh hay đánh nhau lắm sao?”

“Ừm.” Thương Khuyết nói, “Tính tình con quỷ này không tốt, cãi nhau thua là động tay chân.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Cho nên là từ trước kia ông chủ đã thích cãi nhau với người khác rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.