Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 130: Chân tướng



Editor: Lông

Rốt cuộc thứ Dụ Tranh Độ thấy là gì?

Chỉ là ảo giác không tên? Hay là tương lai chân chính?

Đứng trước tương lai chưa tới, không ai dám chắc được, nhưng dù chỉ một phần vạn trở thành sự thật cũng khiến một thành phố bị sụp đổ, nhân gian đại loạn.

“Là Quỷ Đế sao?” Tay cầm mặt nạ của Dụ Tranh Độ khẽ run, “Cuối cùng là hắn muốn cái gì?”

“Bất kể là ai…” Thương Khuyết nắm chặt tay cậu, “Anh sẽ không để Phù Thành rơi vào tình cảnh đó.”

Nơi cuối chân trời, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên khỏi mặt biển.

Dụ Tranh Độ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, cậu và Thương Khuyết đã đứng dưới chân núi Tuyệt Cảnh và bậc thang lên đỉnh núi ở ngay trước mặt họ.

Hôm nay toàn bộ khu xung quanh không có một bóng người, hiển nhiên là đã sớm được phong tỏa.

Dụ Tranh Độ xem giờ, nghi thức cầu phúc sắp bắt đầu rồi, cậu nắm lấy tay Thương Khuyết: “Chúng ta đi thôi.”

Thương Khuyết lại không động, Dụ Tranh Độ nghi ngờ quay đầu nhìn hắn, Thương Khuyết hất cằm lên, nhìn con đường lên núi, vẻ mặt lạnh lùng: “Có kết giới.”

Lúc này núi Tuyệt Cảnh ở trong mắt người bình thường, thậm chí ngay cả Dụ Tranh Độ cũng không có gì khác với lúc thường nhưng ở trong mắt Thương Khuyết cả ngọn núi đã bị bao quanh bởi một kết giới mạnh mẽ bên trong, khiến cả đám người không có cách nào tới gần.

“Cả anh cũng không vào được sao?” Dụ Tranh Độ hơi ngạc nhiên, Thương Khuyết đã là nhân vật hiếm hoi còn sót lại pháp lực mạnh nhất, ngay cả Ngạ Quỷ đạo giam giữ vô số quỷ đói mà hắn vẫn có thể ra vào tự nhiên, nếu kết giới này có thể ngăn cản hắn vậy rốt cuộc là nó mạnh tới mức nào chứ?

“Có thể.” Ánh mắt Thương Khuyết trầm xuống, “Nhưng phải tốn chút sức.”

Bọn họ vừa mới nói xong, thanh âm Quỷ Đế đột nhiên vang lên, thanh âm kia vang vọng không biết từ nơi nào truyền tới: “Thương Khuyết, cuối cùng ngươi vẫn tới.”

Đôi mắt lạnh lùng của Thương Khuyết nhìn vào hư không: “Ừ.”

Quỷ Đế: “Cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi, quyết định cùng ta liên thủ đúng không?”

Thương Khuyết không có trả lời y, chỉ nói: “Nếu ngươi muốn ta liên thủ với ngươi thì cần phải nói chuyện cho rõ ràng.”

Quỷ Đế: “Ta đã nói là…”

Thương Khuyết lạnh nhạt cắt ngang lời y: “Xem ra giữa chúng ta vẫn không có sự tin tưởng.”

Quỷ Đế không hiểu: “Tại sao lại nói vậy?”

Thương Khuyết hờ hững: “Phù Thành sụp đổ, quỷ cực ác vượt qua đại hải u minh.”

Thanh âm Quỷ Đế đột nhiên biến đổi, bộ dạng không tin nổi: “Sao ngươi lại biết?”

Lúc này Dụ Tranh Độ mới bừng tỉnh: “Cho nên những điều này là thật.”

Phật nhãn của La Vạn Tượng thấy được Phù Thành chìm xuống, đại hải u minh chấm chìm nhân gian, chuyện này đối với người sống chẳng khác nào tận thế.

Nếu là vậy thì có thể giải thích được tại sao ban ngành liên quan lại coi trọng chuyện này như thế, chỉ là Quỷ Đế không nói toàn bộ sự thật. Tận thế này tới đến tột cùng là thiên tai hay là nhân họa… à không, quỷ họa.

Chuyện đến nước này, Quỷ Đế không cần giấu giếm nữa, chỉ là vẫn không rõ: “Sao các ngươi biết được?”

Dụ Tranh Độ cảm thấy lúc này không có gì không thể nói nữa, tiện tay lấy xuống mặt nạ: “Ta nhìn thấy.”

“Ngươi thấy được?” Quỷ Đế căn bản không tin, trong giọng nói còn mang theo vẻ cười nhạo, “Hoàn toàn là nói bậy, sao ngươi có thể?”

La Vạn Tượng trời sinh đã có phật nhãn nhưng cũng phải trải qua hai mươi mấy năm tu hành, cùng với Tần Quảng Vương hy sinh sức mạnh mới có thể thức tỉnh mới thấy rõ được chân tướng lục đạo.

Dụ Tranh Độ chỉ là người phàm, làm sao có khả năng có đủ sức mạnh như thế?

Quỷ Đế không tin, Dụ Tranh Độ cũng không tính đi thuyết phục y, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

“Ta không có lựa chọn.” Quỷ Đế thở dài, thấy Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết biết được tương lai, y cũng không che giấu nữa, “Đây là cái giá phải đánh đổi đế Quỷ thành trở về.”

“Thương Khuyết, chân tướng ta nhìn thấy… không chỉ là của lục đạo mà còn cả sự thật vì sao thiên địa bị diệt.”

Trên mặt lạnh lùng của Thương Khuyết cuối cùng cũng có một tia gợn sóng, đôi con ngươi vạn năm sâu thẳm như nước đọng cũng vì thế mà khẽ động: “Vì sao?”

“Là Hỗn Độn.” Quỷ Đế nói, “Hỗn Độn khép lại…”

Từ thời thượng cổ, Bàn Cổ khai thiên tích địa, xẻ Hỗn Độn ra chia thành thiên nhân và tam giới, trời là thiên giới, đất là quỷ giới, giữa trời đất là nhân gian, còn có lục đạo luân hồi.

Tam giới lục đạo trên thực tế là một vết nứt của Hỗn Độn, linh khí thiên địa từ thời thượng cổ cũng chủ yếu đến từ chính Hỗn Độn, mà giống như vết thương từ từ khép miệng lại, khe nứt của Hỗn Độn cũng không ngừng được chữa trị trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy.

Chữa trị là sức mạnh cần thiết, đây chính là nguyên nhân mà linh khí thiên địa không ngừng giảm xuống, trên thực tế là do Hỗn Độn hấp thu dùng để tu bổ khe hở.

Mà sở dĩ nhân gian chưa từng sụp đổ là bởi vì từ lúc bắt đầu nhân gian không dùng linh khí làm trụ cột.

“Người phàm có trí tuệ, bọn họ dùng hai tay mình cải tạo núi non, kiến tạo nên thành thị… Không cần linh khí thiên địa chống đỡ, bọn họ vẫn có thể tạo ra máy móc bay lên trời cao, xuống được đại dương. Ý chí ngoan cường của bọn họ ở một trình độ nào đó không thua gì sức mạnh của Hỗn Độn… Nhân gian là một vết sẹo trong Hỗn Độn.”

Vết thương bị ép mở đã từ từ khép lại nhưng vẫn lưu lại vết sẹo vĩnh viễn, chính là nhân gian.

“Cho nên ngươi muốn phục sinh Quỷ thành ở nhân gian?” Ánh mắt Dụ Tranh Độ uy nghiêm đến đáng sợ.

“Ta nói ta không còn lựa chọn nào khác.” Trong thanh âm Quỷ Đế mang theo dáng vẻ nhớ lại chuyện xưa, “Thương Khuyết, ta nhìn thấy hiện trạng của Quỷ thành Phong Đô, mười vạn thần dân còn sót lại một hồn một phách sống hơn ngàn năm rồi, bọn họ không còn thời gian…”

Thương Khuyết: “Đây không phải là lý do để ngươi hủy diệt một thành phố.”

Quỷ Đế không đồng ý với lời của hắn: “Đây không phải là hủy diệt, chỉ là để bọn họ trở thành cư dân của Quỷ thành thôi. Mọi người ai mà chẳng phải chết, như vậy không tốt sao?”

“Không tốt.” Thương Khuyết nói, sau đó lòng bàn tay hướng lên trên, pháp ấn màu đen từ trong hư không hiện lên, một tay khác che chắn Dụ Tranh Độ ở phía sau, “Cứu vớt một thành phố không thể lấy một thành phố khác để đánh đổi.”

“Oán khí núi La Phong đã đủ nặng rồi.”

Vô số lịch sử từ lâu đã chứng minh, phá hủy một thành phố, cư dân thành phố đó chắc chắn sẽ không vui vẻ, trong tâm không thể nào hòa nhập được với người đã giết hại thành của mình, chỉ cần bọn họ có đủ sức mạnh nhất định sẽ dấy lên một vòng chiến tranh mới.

Giọng nói của Quỷ Đế trở nên oán giận: “Thương Khuyết, ngươi nên thấy có lỗi với mười vạn thần dân vì ngươi mà chìm xuống đi.”

Thương Khuyết không hề bị lay động: “Ta lặp lại một lần nữa, bọn họ là bị ngươi làm hại.”

Pháp ấn hóa thành trường kiếm, ẩn chứa sức mạnh chấn động trời đất, đâm về phía kết giới mà người thường không thể nhìn thấy.

Sau đó trường kiếm bị chặn ở giữa không trung, điên cuồng rung động.

Dụ Tranh Độ biết trường kiếm đang đấu sức với kết giới.

Thương Khuyết đứng tại chỗ, thoạt nhìn hắn vẫn mạnh mẽ giống như trước, không có cách nào lay động nhưng khác biệt chính là lần này hắn không thể lay động được kết giới.

Thời gian trôi qua, đôi mắt Thương Khuyết dần dần trở nên trầm xuống: “Đây không phải sức mạnh của ngươi.”

“Cuối cùng ngươi cũng phát hiện rồi sao?” Thanh âm Quỷ Đế lần thứ hai truyền tới.

Thương Khuyết khẽ ngước đầu lên, nhìn về phía đỉnh ngọn núi: “…Đây là sức mạnh của Hỗn Độn.”

“Thì ra ngươi cũng không phải không biết gì cả.” Quỷ Đế phát ra tiếng cười trầm thấp.

Thương Khuyết không tiếp lời, hắn bị giam cầm trong Hỗn Độn cả ngàn năm nên đương nhiên có phát giác, mà khoảng cách với chân tướng… còn chưa đủ.

Dụ Tranh Độ nghe được có điểm gì không đúng, cau mày hỏi: “Có ý gì?”

Thương Khuyết trầm giọng nói: “Hắn dùng… sức mạnh của Hỗn Độn.”

“Làm sao được?” Dụ Tranh Độ kinh ngạc, mặc dù cậu không biết gì về cõi Hỗn Độn nhưng từ cuộc đối thoại lúc trước cũng có thể suy đoán ra sự tình, nếu như thiên địa bị diệt là bởi vì cõi Hỗn Độn hấp thu linh khí thì sao Quỷ Đế còn có thể sử dụng sức mạnh của Hỗn Độn?”

“Đây đều dựa vào Thương Khuyết.” Trong tiếng cười của Quỷ Đế mang theo vẻ đắc ý, “Vì hắn chạy ra khỏi cõi Hỗn Độn, phá vỡ Hỗn Độn khiến sức mạnh của Hỗn Độn chảy tới nhân gian.”

“Thương Khuyết, đây chính là phương pháp cứu lấy Quỷ thành Phong Đô mà ta nhìn thấy… Ngươi có liên thủ với ta hay không đều không quan trọng. Quan trọng là… ngươi ở đây là đủ.”

Quỷ vương La Phong Sơn thoát thai từ trong sát khí, từ nhỏ đã có thể điều động sức mạnh cả ngàn vạn ác quỷ. Hắn bị nhốt trong cõi Hỗn Độn ngàn năm nhưng không bị nó nuốt chửng, trái lại còn phá tan Hỗn Độn trở về nhân gian.

Mà khe hở hắn phá lại cùng một đạo lý với Bàn Cổ khai thiên tích địa từ thời xa xưa. Tuy không thể đánh đồng với sức mạnh của đại thần thượng cổ nhưng vẫn đủ khiến sức mạnh của cõi Hỗn Độn lần thứ hai bị rút xuống.

Đây chính là sự thật tại sao linh khí thiên địa thức tỉnh.

Xương khô Tư Lĩnh, người dân Vô Khải, hồ ly thành tinh, những chuyện vốn không thể xảy ra lại liên tiếp xuất hiện ở nhân gian. Ngạ Quỷ đạo, đại hải u minh, Quỷ thành Phong Đô đều có đủ sức mạnh, lần thứ hai tái hiện nhân gian.

Mà dù là Phong Đô đại đế hay là Thương Khuyết cũng đều không thể tái tạo ra hai giới thiên địa, cho nên Quỷ thành Phong Đô chỉ có thể xấm chiếm lãnh địa của nhân gian.

Không phải chồng lên nhau cùng tồn tại, mà chính là hoàn toàn chiếm lĩnh.

Từ khi mới bắt đầu, điều Phong Đô đại đế cần không phải là muốn Thương Khuyết liên thủ với y, thứ y chân chính muốn làm… là hiến tế Thương Khuyết.

Dùng sức mạnh của ngàn vạn con quỷ lay động sức mạnh của cõi Hỗn Độn, phục sinh Quỷ thành Phong Đô.

“Giữa chúng ta quả nhiên không có tín nhiệm.” Thương Khuyết tựa hồ không hề bất ngờ, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước, “Mà ta cũng chưa từng tin tưởng ngươi.”

“Thương Khuyết, đây là ngươi nợ Quỷ thành Phong Đô.” Quỷ Đế nói.

“Cứ ở đó nói xàm đi.” Thương Khuyết xoay cổ tay, trường kiếm màu đen càng rung lên mạnh hơn, “Ngươi có thể ngăn ta trước rồi hẵng nói sau.”

“Không ngăn được, mà chỉ cần chặn một thời gian ngắn là được.” Quỷ Đế bình chân như vại, “Vốn ta nghĩ để ngươi cùng ta bắt đầu nghi thức, mà nếu ngươi không muốn thì chỉ cần câu đủ thời gian cho ta là được.”

Từ trên đỉnh ngọn núi lúc ẩn lúc hiện truyền tới tiếng ngâm tụng.

Dụ Tranh Độ ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh núi Tuyệt Cảnh có sương mù màu trắng phóng lên trời, là dấu hiệu đốt nhang.

Nghi lễ cầu phúc bắt đầu rồi.

Cùng lúc đó, điện thoại của cậu không ngừng truyền tới thông báo nhắc nhở, cậu mở ra xem thì group nhân viên La Phong hoàn toàn rối loạn:

Khang Tấn: [Chuyện gì xảy ra vậy? Hệ thống sổ Sinh tử phát ra cảnh báo màu đỏ!]

Khang Tấn: [Phù Thành sắp nghênh đón số lượng tử vong lớn!!! Dự tính nhân số tử vong lên tới một ngàn vạn???]

Khang Tấn: [Cái quần què gì vậy!!! Đây là dấu hiệu toàn thành chết hết à?]

Khang Tấn: [@Thương Khuyết @Dụ Tranh Độ @Triệu Nhược Lạp, mọi người mau nhìn xem, hệ thống chúng ta có bug rồi!!!]

Lục Linh Tê: [Bình tĩnh đi!]

Cù Quảng Chiếu: [Chuyện sao rồi? Dính virus à?]

Khang Tấn: [Không phải nói hệ thống chúng ta sẽ không có virus sao?]

Triệu Nhược Lạp: [Trên lý thuyết hệ thống của chúng sẽ không dính virus.]

Nhân viên giáp: [Vậy đây là tình huống gì? Thật sự là chết cả ngàn vạn người? Đừng có đùa!]

Nhân viên ất: [Sếp với Dụ tổng đâu? Trời ơi, sao hôm nay đúng lúc không ở công ty chứ!]

Trịnh Diễn: [Mọi người mau xem cái này *đường link share*]

Dụ Tranh Độ nhấn vào đường link của Trịnh Diễn thì thấy đề tài đứng đầu weibo: Phù Thành bị bao phủ bởi vải trắng.

Cơ hồ là trong chớp mắt, tất cả dân mạng ở Phù Thành đều đăng lên cùng một nội dung trên vòng bạn bè: Chuyện gì đang diễn ra vậy? Trên đường tại sao lại có nhiều vải trắng như thế? *hình ảnh*

Trên hình là tại nhiều con đường khác nhau ở Phù Thành, mà trên đó toàn là vải trắng đang bay nhiều không kể xiết, có dạng hình vuông, màu trắng, có một lỗ nhỏ.

Diện y.

Ở hiện đại có rất nhiều người không biết thứ này nhưng thông tin Internet rất phát triển, nhanh chóng có người nhận ra được.

[Tôi hỏi ông nội tôi, ông nói này hình như là diện y, trước đây che trước mặt người chết.]

[Má ơi, xui dữ vậy!]

[Phù Thành bị sao thế?]

Một số lượng lớn diện y xuất hiện ở Phù Thành dẫn tới khủng hoảng, trong văn hóa của Trung Quốc vải trắng thường tượng trưng điềm xấu, huống hồ còn có người nói đây là vải che mặt người chết, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy xúi quẩy.

Cũng có người suy đoán có phải là nơi nào đó không cẩn thận làm rớt không, nhưng phạm vi xuất hiện diện y thật sự quá rộng, cho dù Phủ Thành tiên tiến tới mức nào cũng khó tránh khỏi lòng người bàng hoàng.

Nhân viên La Phong điên cuồng tag Dụ Tranh Độ nhưng cậu không hề trả lời, chỉ nhìn Thương Khuyết, cậu muốn hỏi nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng.

Thương Khuyết nhận ra ánh mắt của cậu, nhàn nhạt nói: “Còn thiếu chút nữa, chờ anh.”

“Thương Khuyết, ngươi không kịp.” Trong hư không, giọng nói của Quỷ Đế lại truyền tới, “Nếu như một ngàn năm trước, kết giới này chỉ là cỏn con với ngươi nhưng ngươi lại ở trong cõi Hỗn Độn quá lâu…”

“Một ngàn năm, cõi Hỗn Độn đã làm suy yếu sức mạnh ngươi như thế nào, trong lòng người hiểu rõ nhất.”

“Núi La Phong chìm xuống dưới, cách ngươi xa cả vạn dặm, nhân gian lại không thở quỷ thần. Thương Khuyết, ngươi còn có thể điều động được bao nhiêu sức mạnh?”

Trong lòng Dụ Tranh Độ hơi động, cậu yên lặng lấy ra điện thoại của mình đăng nhập vào weibo của Thương Khuyết. Từ sau khi bọn họ xác định quan hệ, Thương Khuyết đều lưu lại mỗi một tài khoản và mật khẩu trong điện thoại của Dụ Tranh Độ, bày tỏ sự tin tưởng không gì sánh kịp với bạn trai… Tuy rằng Dụ Tranh Độ vẫn cảm thấy hắn chỉ là vì thuận tiện lúc không có điện thoại thì lấy của cậu ra chơi mà thôi.

Sau khi đăng nhập xong, cậu mở album của mình chọn 9 bức hình đăng lên.

@ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần: [hình ảnh *9]

[Aaaaa, đây là góc nhìn của người yêu phải không?]

[Là vẻ mặt lúc ngủ! Vẻ mặt trước nay chưa từng xuất hiện!]

[CEO, mama không cho anh đăng loại hình như thế này đâu!]

[Là ai chụp cho anh tấm hình này! Không thể!!!]

[Tui suýt nghẹt thở rồi!]

Trong khi bình luận điên cuồng tăng lên, bên cạnh truyền tới thanh âm của Thương Khuyết: “Có thể.”

Tiếng cười đắc ý của Quỷ Đế im bặt: “Không thể!”

Dụ Tranh Độ: = = kế hoạch thông qua.

Sức mạnh ý chí của nhan khống thật sự rất mạnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.