Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 98: App thăng cấp



Editor: Lông

“Cạc cạc cạc!”

“Em sai rồi, chị Bội Kỳ, em biết sai rồi!”

“Cạc cạc!”

“Váy nhỏ của chị xinh lắm, không hề xấu chút nào, là chiếc váy xinh đẹp nhất thế gian!!! Em nói thật đó!”

Trịnh Diễn vừa vào Kinh Lộ Tương Lai đã thấy Bội Kỳ trưởng thành hơn, mặc váy nhỏ đập cánh đuổi theo một lập trình viên. Người kia cao mét tám nhưng lại bị Bội Kỳ đuổi tới nhảy lên ghế, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng xin tha.

Trịnh Diễn: “…”

Ngỗng La Phong đúng là danh bất hư truyền.

Trịnh Diễn yên lặng lấy điện thoại ra chụp lại tình cảnh này, sau đó nhắn tới nhóm quản lý sản phẩm Internet: [Thật muốn giảm thọ mà, ngỗng Bội Kỳ của công ty tụi tôi đang bắt nạt lập trình viên.]

Cả đám quản lý sản phẩm lộ diện.

[Giảm thọ thiệt, người La Phong lại khoe ngỗng!]

[Lại có drama mới của Bội Kỳ! Tui hít!]

[Có độc phải không, CEO mua váy nhỏ cho Bội Kỳ???]

[Emmm? Lập trình viên mấy người nghiêm túc đó hả?]

[Mà trước đây chẳng phải có người trào phúng sức chiến đấu của trạch nam chỉ bằng 0.5 ngỗng sao? Tôi còn tưởng đó chỉ là phóng đại thôi… Sao lập trình viên của Kinh Lộ Tương Lai thật sự đánh không lại một con ngỗng?]

[Lại còn là một con ngỗng tuổi vị thành niên…]

Cho tới nay, ngỗng đều nổi tiếng bởi sức chiến đấu dũng mãnh của mình. Trước đây ở nông thôn có những gia đình nuôi ngỗng lớn để trông nhà, được tôn xưng là ‘đại ngỗng giang hồ’, bởi vậy trên mạng thường có người dùng ‘ngỗng’ làm đơn vị sức chiến đấu, cũng cười nhạo những người cao to nhưng yếu ớt đánh không lại cả ngỗng, chỉ có sức chiến đấu ‘0.5’ ngỗng… Đương nhiên mọi người vẫn cảm thấy đây chỉ là biện pháp tu từ hài hước.

Ai mà ngờ cho được lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai thật sự bị một ngỗng cái đuổi theo bắt nạt!

[Tôi hoang mang ghê, vậy là do ngỗng lớn có sức chiến đấu mạnh hay là do lập trình viên thật sự yếu như gà?]

[Mấy người mau tỉnh lại đi, đây là ngỗng phổ thông sao? Đây là tiểu công túa của La Phong!]

[Hahahaha, lập trình viên cuối cùng cũng có ngày hôm nay! Tôi không care, tôi muốn mở topic!]

Trịnh Diễn trong lúc vô tình đã làm xấu đi thanh danh của lập trình viên, tâm trạng trong nháy mắt vui vẻ hẳn lên.

Dù sao thì quản lý sản phẩm với lập trình viên không đội trời chung mà.

Trịnh Diễn xem mọi người mắng lập trình viên xong mới ôm máy tính đi tìm Dụ Tranh Độ: “Boss, tôi có chuyện tìm cậu.”

Dụ Tranh Độ quay người nhìn anh: “Sao vậy?”

Trịnh Diễn đưa sổ ghi chép đặt lên bàn Dụ Tranh Độ, vẻ mặt không nói nên lời, chần chờ một lát mới lên tiếng: “Tối hôm qua có một nhà xuất bản liên hệ với tôi nói muốn mua bản quyền câu chuyện của chúng ta…”

“Bản quyền câu chuyện?” Dụ Tranh Độ nghi ngờ, “Chúng ta có bản quyền gì?”

“Emm…” Ánh mắt Trịnh Diễn hơi kỳ lạ, chột dạ, “…Chuyện về quỷ.”

Dụ Tranh Độ càng không hiểu: “Quỷ gì?”

Trịnh Diễn yên lặng chuyển màn hình máy tính về hướng Dụ Tranh Độ: “Hồi trước tôi share mấy câu chuyện diễn đàn Phong Đô lên trên diễn đàn dương gian bị nhà xuất bản nhìn trúng.”

Dụ Tranh Độ:???

Cậu liếc nhìn màn hình máy tính, phía trên là diễn đàn hóng hớt nổi tiếng nhất trên mạng, Trịnh Diễn đang mở bài post đứng đầu trong đó.

Tiêu đề: Khách sạn hoàng tuyền – nhật ký du lịch cõi âm của tôi

Dụ Tranh Độ: “…”

Cậu tự nhiên nhận ra tiêu đề này, trước khi app quy hoạch nhân sinh mở ra, có một bộ phận địa phủ hi vọng La Phong có thể phát triển phần mềm giao tiếp, trợ giúp người chết một lần nữa thành lập quan hệ xã hội, chuyện này cũng ở trong kế hoạch của La Phong.

Sau khi trải qua quá trình phát triển nghiêm mật, app quy hoạch nhân sinh ra mắt bản app thăng cấp, thêm hai chức năng【vòng bạn bè quỷ】với【diễn đàn Phong Đô】

Trong đó【vòng bạn bè quỷ】giống với Wechat ở dương gian, có thể giúp âm hồn liên hệ với bạn bè khi còn sống, trùng kiến quan hệ xã hội khi đã chết.

Trước đây, bởi vì thời gian mất cùng đầu thai của mỗi người khác nhau nên khi người chết tới địa phủ thường không có cách nào thuận lợi liên lạc được, mà thời gian chờ đầu thai khá dài, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có âm hồn chết rồi cô đơn mà nguy hại tới trật tự địa phủ.

Từ sau khi chức năng này được đưa ra, các âm hồn khi chờ đợi đầu thai một khi có bạn bè, người thân dương gian mất sẽ nhận được thông báo nhắc nhở. Bọn họ có thể lựa chọn kết thành bạn tốt hay không, giúp mọi người đoàn tụ ở cõi âm.

Nhu cầu tình cảm được thỏa mãn, trong khoảng thời gian này, trật tự địa phủ được cải thiện rõ rệt, hiệu suất công tác cũng được tăng lên.

Mà chức năng【diễn đàn Phong Đô】cũng tương tự như nền tảng xã hội của dương gian dùng để giới thiệu thông tin, hỏi giúp đỡ, giao lưu kinh nghiệm, chia sẻ tâm đắc.

Chức năng này được khen ngợi rất nhiều, nhóm âm hồn đều là lần đầu thành quỷ, đặc biệt là quỷ mới chết thường không biết nên làm thế nào với danh tính mới, chức năng giúp đỡ cùng chia sẻ đã giúp họ giải quyết vấn đề.

【diễn đàn Phong Đô】mới ra mắt không lâu đã lên rất nhiều post như:

Tiêu đề: Hướng dẫn thành quỷ – đồ cúng, những điều cần biết khi đầu thai, hướng dẫn việc làm trong địa phủ, giới thiệu các hoạt động của địa phủ

Tiêu đề: Giới thiệu địa phủ mới – sau khi thiên địa sụp đổ, nguyên do tại sao địa phủ lại mở ở nhân gian, quá trình phát triển của La Phong, trật tự xã hội địa phủ

Tiêu đề: Bách khoa toàn thư huấn luyện quỷ mới: Kỹ thuật báo mộng, cách lấy con ngươi xuống hiệu quả, cách xuyên tường, cách tránh bị biến thành ác quỷ

Tiêu đề: học, học nữa, học mãi: Tổng kết các kỹ xảo nhỏ khi thành quỷ (liên tục được đổi mới – ing)



Cũng không thiếu các bài post hấp dẫn:

Tiêu đề: Tiên sư nhà nó, tôi vừa mới chết thì phát hiện chồng đã mất 10 năm trước của tôi nối lại tình xưa với mối tình đầu dưới cõi âm

Tiêu đề: Mừng muốn chết! Tôi vừa mới phát hiện bạn trai cũ của tôi khi còn sống hay chơi gái kiếp sau thành gà!

Tiêu đề: Giúp tôi với! Nghĩa địa bị thương gia đào đi, tôi tới nhà thương gia đó làm mấy chuyện ma quái có phải là trái với quy tắc không?

Tiêu đề: Ngôi mộ 818 ở ngay bên cạnh tôi chính là quỷ chết đuối

Tiêu đề: Nói ra có thể mấy người không tin nhưng tôi là quỷ mèo



Còn có bài post nổi tiếng:

Tiêu đề: Là một ma nữ xinh đẹp, cho dù chết cũng phải thành ma đẹp (lâu chủ Họa Bì)

Tiêu đề: Nhận xét WC của Phù Thành (lâu chủ Khuê Long)

Tiêu đề: Tôi thật sự không có đánh ra tia sét, mưa gió đều là do trời (lâu chủ quỷ Đao Lao)



Mà bài post Trịnh Diễn share lên diễn dàn dương gian ‘hoàng tuyền không khách sạn’ là do một con quỷ thích du lịch viết. Khi còn sống quỷ đó là blogger du lịch, sau khi qua đời vẫn tiếp tục sở thích của mình, vừa du lịch vừa viết nhật ký trên diễn đàn.

Bài post này đề cập tới nhiều nơi mà chỉ có âm hồn mới có thể tới như nghĩa địa bỏ hoang, Hắc Hà dưới lòng đất, cầu giấy,… và chia sẻ các tập tục mai táng ở nhiều nơi, đồ cúng rồi giao thông cõi âm,…

Mà cả bài post được nói tới nhiều nhất chính là kinh nghiệm từng trải của lâu chủ cùng với quỷ quái nơi khác. Lâu chủ không chỉ miêu tả sinh động cuộc sống sinh hoạt dưới địa phủ mà còn kể lại những câu chuyện đằng sau cái chết của mỗi con quỷ, trong đó có cả quỷ treo cổ tự sát, hay quỷ chết vì tai nạn, hay hồn ma bị giết muốn báo thù,…

Bởi rất nhiều người tới khi chết rồi biến thành âm hồn mới thấy rõ bộ mặt thật của người bên cạnh mình, phát hiện rất nhiều sự thật mà khi còn sống không hề hay biết, những câu chuyện của những hồn ma ấy thường rất bi thương mà sâu sắc khiến người thổn thức.

Bài post này ở trên diễn đàn Phong Đô rất hot, không ít âm hồn đều vô đây đọc mỗi ngày, có thể nói là bài viết tả thực nhất của cõi âm.

Dụ Tranh Độ cũng theo dõi một thời gian nhưng sau đó vì bận rộn công việc nên không để tâm lắm, ai ngờ Trịnh Diễn lại share bài tới diễn đàn dương gian.

“Tại bài post này quá kinh khủng…” Trịnh Diễn thút thít, “Tôi chỉ là thấy không thể để một mình tôi bị hù được nên mới chuyển bài đó lên diễn đàn để hù dọa những người khác…”

Anh bổ sung: “Tôi có che đi bí mật có liên quan tới địa phủ, vô cùng lành mạnh và trong sáng.”

Dụ Tranh Độ cạn lời: “…Anh rõ ràng có thể lựa chọn không xem.”

Trịnh Diễn: “Nhưng nó rất dễ thấy. Cậu biết không, tuần trước lâu chủ kể về chuyện một con quỷ nhảy lầu, woa… thật sự là đầu của con quỷ lộn xuống luôn ấy, sợ chết mẹ luôn…”

Như là để chứng minh lời mình nói, Trịnh Diễn còn kéo tới phần mới nhất, ấn đầu Dụ Tranh Độ sát lại gần: “Cậu xem đi, kích thích lắm.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Bị ép phải đọc.

Tiêu đề: Hoàng tuyền không khách sạn – nhật ký du lịch địa phủ của tôi



88896L:…Quỷ nhảy lầu rất nhiệt tình hiếu khách, tự mình dẫn tôi tham quan các thắng cảnh nhưng khuyết điểm là thỉnh thoảng cái đầu không khống chế được cứ lộn xuống, dùng đỉnh đầu của mình bước đi ‘cốp cốp cốp’, thoạt nhìn khá là đáng sợ – cũng may tôi không phải là người nên chẳng sợ lắm.

Trong lúc du ngoạn, quỷ nhảy lầu kể cho tôi nghe trong lúc thành quỷ hắn đã phạm phải một lỗi nhỏ. Đêm đó hắn vừa tham gia tiệc rượu của một người bạn mới chết, uống say quắc cần câu, mơ mơ hồ hồ không về nghĩa địa của mình mà lại về tới chỗ ở cũ của mình khi còn sống.

Quỷ nhảy lầu khi còn sống bị bạn lừa tới phá sản, mất hết niềm tin nên nhảy lầu. Có lẽ là ý trời mà khi hắn về chỗ cũ đúng lúc đụng phải người bạn hại hắn nhảy lầu đang trở về tìm kiếm giấy tờ tài sản của hắn.

Sau khi chết, tất cả chỉ là hư vô. Quỷ nhảy lầu không muốn dây dưa với người kia, không ngờ lúc rời đi khỏi linh đường của người bạn kia thì dưới chân không cẩn thận đạp phải một tấm hoàng phù – mọi người đều biết đạp trúng hoàng phù có xác suất hiện thân ở dương gian.

Đêm đó quỷ nhảy lầu uống rượu, tinh thần không tỉnh táo nên lúc ẩn lúc hiện, người bạn kia của hắn trong lòng có quỷ nên tự nhiên sợ tới mất hồn mất vía. Dưới tình thế cấp bách trốn dưới gầm bàn, nghĩ quỷ sẽ không khom lưng (lời đồn này cũng không biết từ đâu mà tới, đợi tôi rảnh rỗi sẽ đi nghiệm chứng một phen), cho là làm thế quỷ nhảy lầu sẽ không thấy gã.

Quỷ nhảy lầu đúng là không muốn nhìn thấy gã, chỉ là hắn đang say khướt, không khống chế bản thân được lại đầu đi xuống đất, giống hệt tư thế lúc hắn nhảy lầu – không khéo là đúng lúc đối mặt với người bạn kia, máu me đầm đìa dọa tên kia tái phát bệnh tim, nằm trong bệnh viện hơn nửa năm.

88897L: Đù má, tưởng tượng hình ảnh kia dọa tôi sợ phát khóc rồi.

88898L: Lâu chủ tiếp tục, còn chuyện quỷ gặp tai nạn giao thông kia có phần tiếp theo không?

88899L: Mẹ, sau này không dám trốn dưới gầm bàn nữa.

88900L: Lâu chủ giỏi bịa thật nha, trong đầu thím sao lại có nhiều ý tưởng kỳ diệu dữ!

88901L: Thích kiểu kể chuyện xàm xàm nhưng nghiêm túc của lâu chủ.

88902L: Đây chính là bình thường không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.



Dụ Tranh Độ nhìn số trang bài post mà giật mình: “…Hot tới vậy à?”

Bài post này lại có gần mười vạn comments.

Trịnh Diễn nhún vai: “Năng lực chịu đựng của dân mạng còn mạnh hơn những gì tôi tưởng.”

Dụ Tranh Độ: “…Chủ yếu là do anh không mạnh.”

Trịnh Diễn làm bộ không nghe thấy, nói: “Tôi cũng không ngờ dân mạng lại thích bài post như thế này, hình như còn share vào nhiều diễn đàn khác nữa…”

Nhắc tới việc này lại khiến anh thổn thức, ban đầu anh chỉ muốn dọa cư dân mạng, ai ngờ tâm lý hiếu kỳ của dân mạng lại nặng thế, bài post ngày càng hot, ngày nào cũng có người xin anh tiếp tục đăng chương mới.

Nhà xuất bản tìm tới cửa muốn hợp tác lần này không phải là người đầu tiên, chỉ là nhà có thành ý nhất thôi. Trịnh Diễn cũng biết quỷ ở dưới cõi âm đều muốn kiếm tiền, nếu quả thật có thể xuất bản thì nói không chừng có thể cho vị blogger chân chính kia một khoản thu nhập, bởi vậy sau khi suy nghĩ kỹ anh quyết định tìm Dụ Tranh Độ thương lượng.

Về cơ bản thì suy nghĩ của Dụ Tranh Độ đồng nhất với Trịnh Diễn nhưng so với Trịnh Diễn thì sâu xa hơn một chút – chuyện về cõi âm nếu có thể xuất bản ở dương gian không chỉ có thể lấy được tiền bản quyền mà còn có thể có chức năng cân bằng hai giới âm dương, chỉ cần xóa đi những nội dung có thể tiết lộ bí mật cõi âm thì những phần còn lại có tác dụng cảnh báo tích cực nữa.

Từ xưa tới nay chuyện về ma quỷ đều là quỷ châm biếm người, bây giờ cũng có thể áp dụng đồng dạng như thế.

Dụ Tranh Độ sau khi xác nhận với Thương Khuyết thì từ nhân viên La Phong liên lạc với nguyên tác giả, nói rõ chuyện đã xảy ra. Tác giả cũng rất vui khi nhật ký du lịch của mình lại được hoan nghênh ở dương gian như thế, nhanh chóng đồng ý trao quyền xuất bản, đương nhiên ai cũng biết nguyên nhân là bản quyền chỉ có thể thuộc về La Phong. La Phong sẽ dùng hình thức làm đại lý trung gian, đem nhuận bút đưa về cho tác giả.



Chuyện bài post trên diễn đàn cõi âm sắp xuất bản ở dương gian, thành công kiếm tiền khiến cư dân dưới địa phủ nổi tâm huyết sáng tác. Sau đó cũng có tác phẩm thành công xuất bản, mà sau khi những con quỷ này đầu thai, bản quyền thực sự trở thành độc quyền của La Phong, mà chuyện này không nói nhiều nữa.

Trong lúc này, Triệu Nhược Lạp đệ đơn xin nghỉ phép dài, trở về bồi mẹ của cô đi tới đoạn đường cuối cùng.

Cha của Triệu Nhược Lạp đã qua đời mấy năm trước, thân thể mẹ cô không tốt lắm, sở dĩ cô chọn lúc sự nghiệp đang thành công để về nước có một phần nguyên nhân là vì làm bạn với mẹ mình.

Chuyện này cả Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đều biết nên Thương Khuyết nhanh chóng phê duyệt cho cô được nghỉ, đồng thời nếu như là trường hợp bất khả kháng thì cô có thể tiếp tục kéo dài kỳ nghỉ phép, chuyện công việc sẽ tạm thời do Dụ Tranh Độ xử lý.

Nhưng không lâu sau Dụ Tranh Độ nhận được tin từ Tiêu Sơn Lam nói cho cậu biết là tình hình mẹ Triệu Nhược Lạp không ổn lắm, bên bệnh viện đã thông báo có khả năng chỉ còn hai ngày.

Dụ Tranh Độ sau khi nhận được tin cảm thấy rất nặng nề, cuối cùng khi được Triệu Nhược Lạp đồng ý thì cùng Thương Khuyết tới bệnh viện thăm Triệu Nhược Lạp với mẹ cô.

Mẹ Triệu Nhược Lạp thật sự quá yếu rồi, trong mũi phải cắm vài cái ống, đang ngủ say.

Triệu Nhược Lạp ngồi bên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

“Erica, sống chết có số, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Dụ Tranh Độ an ủi.

Triệu Nhược Lạp than nhẹ một tiếng: “Tôi làm việc ở La Phong lâu như vậy nên đương nhiên hiểu, các cậu không cần lo cho tôi.”

Nói thế nhưng khóe mắt cô vẫn chảy nước mắt, hai tay cô ôm mặt, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Chỉ là, chỉ là…”

Triệu Nhược Lạp là người mạnh mẽ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đây là lần đầu tiên cô lộ dáng vẻ yếu đuối như thế trước mặt người khác.

Dụ Tranh Độ vỗ bờ vai cô: “Tôi hiểu mà.”

Cậu tự giễu nói: “Đi làm ở địa phủ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình qua đời, tử vong chắc là thứ công bằng nhất thế gian này.”

“Thật ra trước lúc mẹ tôi bệnh nặng, tôi đã từng có ý nghĩ muốn kiểm tra sổ Sinh Tử…” Triệu Nhược Lạp đột nhiên nói.

Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết nhìn cô, Dụ Tranh Độ có cảm giác: “Nhưng cô không làm.”

Triệu Nhược Lạp lộ ra nụ cười gượng gạo: “Tôi là một nhân viên kỹ thuật, đây là đạo đức nghề nghiệp.”

Sống và chết là thứ công bình nhất thiên địa, mà La Phong chính là nơi giữ gìn loại công bằng này. Người sống không thể dò xét mệnh sinh tử, cho dù là với mẹ của chính mình, Triệu Nhược Lạp vẫn lựa chọn tuân thủ ranh giới cuối cùng của mình.

Trong lòng Dụ Tranh Độ cảm khái chỉ có phẩm hạnh như Triệu Nhược Lạp mới có thể phụ trách cương vị kỹ thuật ở La Phong.

Đương nhiên, cũng may là cô giữ được nguyên tắc của mình không đi tra mệnh số bởi nếu không thì chuyện đó sẽ mang tới tai họa cho cô.

Thương Khuyết đứng cạnh lạnh nhạt nhìn, từ xưa tới nay hắn đều không có cảm giác gì với chuyện sinh tử của nhân loại, nghe vậy thì nói: “Người sống đúng là quá coi trọng việc sống chết.”

Triệu Nhược Lạp ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dụ Tranh Độ ho nhẹ, trừng Thương Khuyết rồi Thương Khuyết tiếp tục nói: “Nhưng vậy cũng không có gì không tốt. Tình cảm con người rất kỳ diệu, mà có lẽ vì vậy mới thấy một đời quá ngắn.”

Đang nói, mẹ Triệu Nhược Lạp tỉnh lại, mơ màng đưa tay ra lần mò tới giường: “Nhược Nhược… Nhược Nhược…”

Hơi thở của bà rất mỏng, thanh âm thoi thóp.

Triệu Nhược Lạp vội vàng cầm tay bà, nghe bà căn dặn.

“Đây chính là đồng nghiệp với sếp của con sao?” Mẹ Triệu dùng đôi mắt vẩn đục cố gắng nhìn Thương Khuyết với Dụ Tranh Độ, “Xin các cậu… xin các cậu chăm sóc cho Nhược Lạp…”

“Con bé vẫn luôn là đứa… chưa bao giờ khiến cha mẹ nó lo lắng… Nhưng mà… sao có thể không lo lắng chứ…”

Dụ Tranh Độ trịnh trọng gật đầu: “Dì à, dì yên tâm.”

Triệu Nhược Lạp lộ ra nụ cười bi thương: “Mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Con đó…” Mẹ Triệu tốn sức muốn giơ tay lên sờ mặt cô nhưng cuối cùng không nhấc lên nổi, “Mẹ đi rồi, con đừng quá khổ sở.”

“Con không khổ sở đâu.” Nước mắt lăn dài trên gương mặt Triệu Nhược Lạp, “Mẹ yên tâm.”

“Ai…” Mẹ Triệu thở dài một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhân viên y tế đi vào, bác sĩ kiểm tra tình hình mẹ Triệu rồi nói với Triệu Nhược Lạp: “Cô Triệu, xin nén bi thương.”

Triệu Nhược Lạp gật đầu, chôn mặt trong lòng bàn tay.

Trong lòng Dụ Tranh Độ cũng khó chịu, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì.

Cậu mờ mịt nhìn Thương Khuyết, hắn kéo tay cậu, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cậu.

Đang thương cảm thì trong phòng đột nhiên truyền tới thanh âm nhẹ nhàng: “Ấy nha, lão già, thật sự là ông à?”

Là giọng của mẹ Triệu.

Dụ Tranh Độ cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Nhược Lạp cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Bên giường bệnh có rất nhiều nhân viên y tế đang vây lại, thân thể mẹ Triệu an tường nằm trên giường, đã không còn hơi thở.

Mà giữa phòng bệnh, một hồn phách bà lão đang cầm điện thoại, vui sướng gọi điện: “Thì ra kỹ thuật của địa phủ phát triển tới vầy rồi à?”

“Vòng bạn bè quỷ là gì?…Là giống vòng bạn bè? Vậy để tui tải xuống.”

“…Còn có thông tin tử vong? Có phải tui sẽ nhận được tin tức của bạn cũ không?”

“Vậy quá tốt rồi, mấy năm rồi tui chưa được nhảy quảng trường, lần này có thể nhảy xả láng rồi.”

“Ai, tui vừa mới chết, có nhiều thứ không hiểu lắm… Được, vậy ông mau tới đón tui đi, tui đang ở bệnh viện nhân dân ấy. Tui tới cửa chờ ông nghen.”

Triệu Nhược Lạp ngây ngốc nhìn mẹ vui vẻ trò chuyện, trợn mắt há mồm, không nói được lời nào.

Một lát sau, mẹ Triệu cuối cùng cũng nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Triệu Nhược Lạp.

Triệu Nhược Lạp vội vã chôn mặt trong lòng bàn tay, làm bộ không phát hiện chuyện kia.

“Lão già, con gái cũng ở đây này. Ông có muốn vô nhìn con bé một cái không?” Mẹ Triệu hỏi, bên kia không biết nói gì mà bà chậm rãi đặt điện thoại xuống, trên mặt lộ nụ cười hiền từ, “Nhược Nhược à, con phải sống thật tốt đấy, nghe chưa.”

Nói xong câu này, bà cầm điện thoại lao ra ngoài.

Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng bà gọi điện cho bạn cũ: “Đúng đúng đúng, tui vừa mới chết, mau hẹn đi nhảy nào.”

“Lão Trương đầu thai rồi à? Đáng tiếc ghê, không thể gặp lần cuối…”



Thanh âm mẹ Triệu xa dần để lại hai nhân viên La Phong chất chứa ngổn ngang trong lòng.

Thương Khuyết gật gù: “Quên mất hai người có thể nhìn thấy âm hồn.”

Triệu Nhược Lạp: = =

Dụ Tranh Độ: = =

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Tiêu Sơn Lam thở hồng hộc chạy vào, liếc nhìn người trên giường bệnh, trầm giọng an ủi Triệu Nhược Lạp, “Erica, người chết không thể sống lại, cô đừng quá thương tâm.”

Triệu Nhược Lạp chậm rãi thở ra: “Hiện giờ tôi chẳng thương tâm chút nào…” Thật.

Tiêu Sơn Lam:???



Lan: Không ngờ Erica lại lạnh lùng như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.