Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 46: Kiều diễm (2)



Dịch: Duẩn Duẩn

Hạ Nhật bị Mông Qua kéo thẳng lên lầu ba. Khu vực này là nơi kín đáo dành cho tư nhân, bình thường không mở cửa cho người bên ngoài vào. Vì vậy đám người bọn họ rất thường hay tới đây tụ tập.

Vừa mới bước vào phòng, mười mấy cặp mắt từ bốn phía đã đổ dồn vào Hạ Nhật. Khi nhìn thấy mười ngón tay của cô và Mông Qua đan vào nhau, ánh mắt của các cô gái ở đó đồng loạt trở nên không mấy thân thiện, cứ như cô chính là một vị khách không mời mà đến vậy. Mà chính cô cũng cảm thấy mình như khách không mời mà đến thật.

Trong số hàng tá người này, cô chỉ biết một mình Trâu Kiệt và cả Thành Chí Cao đang tiếp đãi khách khứa ở kia nữa.

Ngược lại Mông Qua rất quen thuộc với bọn họ, sau khi chào hỏi xong anh còn nắm tay cô giới thiệu, "Hạ Nhật, người phụ nữ của tôi."

Khoảnh khắc ấy Hạ Nhật cảm thấy hình như mình đã biến thành Áp trại phu nhân của anh từ lúc nào không hay biết.

Mông Qua kéo Hạ Nhật ngồi xuống cạnh Trâu Kiệt, thấy thế cậu ta nở nụ cười ghé sát lại, nói bên tai anh: "Tên tiểu tử nhà cậu cuối cùng cũng thu phục Hạ Nhật làm người phụ nữ của mình rồi nhé. Thế nào, 'làm' rồi hả?"

"Khụ...khụ..." Mông Qua vội vàng uống một ngụm nước, sau đó cũng không có ai đến hỏi chuyện này nữa.

Trên đường về nhà, Hạ Nhật im lìm như khúc gỗ từ đầu đến cuối, cô dõi mắt nhìn những ánh đèn đường san sát bên ngoài cửa sổ sượt qua vai mình.

Mông Qua vươn bàn tay trống của mình đến nắm lấy tay cô: "Sao vậy em? Có phải em không thích không? Nếu vậy sau này chúng ta sẽ không đến tham gia mấy buổi hội như thế này nữa nhé."

"Không phải vậy." Chẳng qua là Hạ Nhật đột nhiên cảm thấy hơi bực bội trong lòng, hoặc có thể nói là khó chịu, nó làm Hạ Nhật nhớ tới những lời mà người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ lễ phục màu tím kia đã nói với cô trong nhà vệ sinh.

Cô ta đứng phía sau tấm gương của bồn rửa tay, ánh mắt giễu cợt nhìn cô: "Hạ Nhật nhỉ? Tôi nghe nói cô là thanh mai của Mông Qua, nếu đã vậy thì có một số chuyện cô nên hiểu. Vì sao qua nhiều năm như vậy hai người mới chọn ở bên nhau, nếu cô nói là lâu ngày sinh tình, vậy cô có dám chắc điều đó không? Rốt cuộc là Mông Qua yêu cô hay là chỉ có cảm tình với cô? Tô Hồng Liên là sư tỷ của tôi nên tôi biết rất rõ chuyện giữa bọn họ, còn chính mắt nhìn thấy bọn họ ở bên nhau thế nào. Tôi không biết tại sao hai người đó lại chia tay, nhưng tôi dám chắc một điều là họ không phải vì hết yêu mà đứt gánh giữa đường. Nào có đôi nào chia tay mà như vậy chứ. Có một khoảng thời gian ngày nào Mông Qua cũng đến đón Tô Hồng Liên, mặc cho là mưa hay là gió, chị ấy vừa mới phát bệnh một cái là anh ấy liền rối rít gọi cho bác sĩ gia đình và đầu bếp ở nhà đến. Năm ấy, khi sư tỷ nói với tôi rằng bọn họ đã chia tay rồi, tôi không tin chút nào, thậm chí cho mãi đến bây giờ tôi vẫn không hề tin."

"Lúc sư tỷ mới bắt đầu chân ướt chân ráo bước vào nghiệp diễn, chính Mông Qua là người đã tìm cho chị ấy người dẫn dắt tốt nhất, tránh cho chị ấy phải tham gia những buổi tiệc tùng xã giao lộn xộn, bảo vệ chị ấy vô cùng kín kẽ. Bộ phim đầu tiên mà chị ấy đóng là viết riêng cho chị ấy. Tô Hồng Liên có thể không cần tham gia bất kỳ sự kiện nào mà chị ấy không muốn, có thể phủ nhận lời thông cáo báo chí này hoặc cũng có thể "đem con bỏ chợ" vị đạo diễn kia. Mông Qua cũng không chừa bất kỳ mặt mũi nào cho những người đó. Lúc nào cũng dung túng để mặc Tô Hồng Liên làm những gì chị ấy thích. Cô có biết người trong nghề hình dung về Mông Qua thế nào không? Anh ấy chính là Nhị Thập Tứ Hiếu của Tô Hồng Liên."

Hạ Nhật lúc ấy không nói được bất cứ điều gì, não của cô khi ấy chỉ lặp đi lặp lại một câu nói duy nhất, "Rốt cuộc là Mông Qua yêu cô hay là chỉ có cảm tình với cô?"

Mà chuyện này cô chưa bao giờ nghĩ tới, phải chăng là cô luôn muốn trốn tránh nó. Cho đến bây giờ đều là người khác nói với cô rằng anh đối tốt với cô thế nào, thâm tình với cô ra sao. Nhưng Mông Qua chưa bao giờ nói cho cô biết lí do tại sao hai người phải ở bên nhau. Là áy náy? Là thói quen? Là cảm tình? Hay là vì tình yêu?

Có phải chính vì Thành Chí Cao nói cho anh biết rằng cô đã yêu anh từ lâu, nên anh mới muốn ở bên cô để bù đắp những áy náy chồng chất trong lòng mình hay không?

Cô gái kia sát lại gần cô hơn nữa, thao thao bất tuyệt.

"Mặc dù Mông Qua nói cô là người phụ nữ của anh ấy, nhưng tôi thì không xem là vậy. À, đúng rồi, mới rồi vị trí mà cô ngồi chính là vị trí trước đây Tô Hồng Liên thường hay ngồi đấy."

Mông Qua dừng xe lại, hỏi cô: "A Nhật, nói anh nghe đi, có phải mấy thứ bà tám trong đó lại nói nhăng nói cuội khiến em tức giận rồi phải không?"

Bà tám ư? Hạ Nhật buồn cười, nếu cô nàng mặc bộ đồ Pranda thơm phức mùi nước hoa Chanel hay ăn nói linh tinh đó mà nghe Mông Qua mắng mình là bà tám thì có tức đến ngất xỉu nữa không biết.

Thấy Hạ Nhật cười vui vẻ như vậy, Mông Qua cũng yên tâm khởi động xe đi tiếp.

"Thật ra em cần gì phải so đo mấy lời bọn họ nói với em làm gì. Bọn họ chỉ tổ ganh tị với em thôi. Mấy cô gái đó trước đây từng thổ lộ thích anh hết đấy mà. Em cũng không phải không biết chồng em từ nhỏ đến lớn được bao nhiêu là người yêu thích, vì thế em phải giữ anh cho thật chặt vào. Sau đó, ngoan ngoãn sinh cho anh một bé con để củng cố địa vị của em, biết chưa?"

"Nếu em không thì sao?" Tên này thật đúng là biết dát vàng lên mặt mình.

"Nếu em không thì..." Mông Qua làm bộ suy nghĩ: "Nếu em không chịu vậy thì để anh, để anh sinh con dưỡng cái cho em, chịu không?"

"Hứ?..." Hạ Nhật ghé sát mặt lại gần Mông Qua: "Anh giỏi thế á! Anh tính sinh bằng đường nào cơ?"

"Ừm...Không bằng để anh tìm một chỗ không người đậu xe, sau đó giảng giải cặn kẽ chi tiết cho em biết anh sinh như thế nào nhé." Mông Qua vô cùng sẵn lòng tìm một chỗ không người để trả lời câu hỏi của Hạ Nhật.

"Không không, A Nhật. Anh phải bảo người làm mang chiếc Hummer hầm hố đến nữa thì mới hợp. Buồng xe Hummer lớn như thế, tiện cho anh một không gian để thể hiện. Em nói coi có đúng không, A Nhật?"

Tạp chí trên xe lần nữa phát huy tác dụng của nó, Hạ Nhật cầm tạp chí đập loạn lên đầu Mông Qua một trận.

Mông Qua cười toe toét, rốt cuộc người phụ nữ này cũng không còn u ám, mặt mày bí xị nữa rồi.

Sau khi tiếp điện thoại xong, Hạ Nhật mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài ngắm nhìn, trời đêm ở Bắc Kinh đã vào Đông mang chút hơi sương ẩm ướt. Mông Qua ôm lấy cô từ sau phía sau, trên người cô có hương vị mát mẻ sau khi tắm, mùi hương nhè nhẹ đó nghịch ngợm rơi trên mái tóc cô.

"Em đang nhìn gì thế?"

"Hạ Thiên nói trong số những hộ lý sắp tới có một cái tên là bạn trung học của thằng bé hồi đó. Hạ Thiên nói nó vui không tả được, bạn của thằng bé còn tặng cho nó một cái kính viễn vọng nữa, đêm nào nó cũng nhòm vào ống kính đó để ngắm những vì sao trên trời. Thằng bé còn nói nhìn những vì tinh tú ấy lấp lánh vô cùng."

"Thế anh cũng mua tặng cho em một cái nhé?" Người phụ nữ này lúc nào cũng treo tên Hạ Thiên bên miệng như niệm thần chú vậy.

"Không cần đâu." Hạ Nhật cảm thấy hơi phiền muộn, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm. Bầu trời đêm ở Bắc Kinh đã bị thay thế bởi những ánh đèn neon rực rỡ: "Em rất thích cảm giác ngắm nhìn những vì sao bằng mắt thường, cứ như thế nhìn hết từ dải này đến dải khác. Hồi trước còn ở dưới quê, mỗi khi mùa hè đến, em thường cùng bà nội và Hạ Thiên trải chiếu nằm ngoài bục sân, ngắm nhìn lên những vì tinh tú. Lúc đó em cảm giác rằng những vì sao ấy ở cách em rất gần, dường như chúng chỉ đang nằm giữa những ngón tay em thôi vậy."

"Vậy chờ đến mùa hè sang năm, anh sẽ trở về cùng em, sau đó sống ở đấy một thời gian ngắn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm chú Hạ, không không, phải gọi là bố vợ mới phải. Rồi đến tối, chúng ta lại cùng trải chiếu ra giữa sân nằm ngắm sao, được không em?"

"Vâng..." Hạ Nhật như đang chôn vùi trong trí nhớ của mình: "Thật ra có một chỗ ngắm sao cũng đẹp không kém ở quê em là bao, đó là Alaska. Anh không biết ở đó buổi tối đẹp như thế nào đâu, nơi đó rất ít chỗ để giải trí tiêu khiểu. Khi trời mới vừa tối, chúng ta chỉ cần ngồi trong quán trọ nhỏ, đẩy cánh cửa sổ ra, là cũng có thể nhìn thấy Bảy sao Bắc Đẩu xếp thành hình cái gàu sòng nằm ở phía Bắc, những vì sao ở đó vô cùng lớn.... Này, anh làm gì đó?"

Hạ Nhật bị chỗ đau trên cổ cắt đứt mạch suy nghĩ, môi của Mông Qua rơi trên cổ cô, liên tục gặm cắn. Tay cũng vói vào trong quần áo ngủ của cô, không chút khách khí nào mà trừng phạt nắn bóp.

"Anh muốn làm gì hả?" Hạ Nhật đẩy Mông Qua ra.

"Chúng ta? Ý em bảo Trình Như Thánh chứ gì?" Mái tóc vừa mới gội rơi xuống trước trán anh, ánh mắt ẩn dưới mái tóc ấy chốc lát trở nên vô cùng u ám: "Vậy nên mới vừa rồi là em đang hoài niệm cảnh ngắm sao trời của hai người ư? Chúng ta? Nói nghe thân thiết quá nhỉ."

"Hạ Nhật, sau này không cho phép em nhắc tới hắn trước mặt anh nữa."

"Mông Qua." Hạ Nhật bình tĩnh nhìn Mông Qua: "Em có nhắc tới anh ấy hay không thì cũng đâu thể bác bỏ quá khứ đó đã từng tồn tại chứ? Vậy nếu như chúng ta không nhắc tới Tô Hồng Liên nữa, thì đoạn quá khứ của anh và Tô Hồng Liên cũng coi như chưa hề tồn tại ư?"

"Chẳng phải anh đã nói chuyện đó đã qua rồi à. Việc quá khứ chúng ta không đề cập tới nữa."

"Nhưng đó là chuyện của anh, còn em thì không. Như Thánh là một người đặc biệt đối với em, là một tồn tại rất đặc biệt đối với em."

"Một người đặc biệt? Tồn tại rất đặc biệt?" Mông Qua căm hận nói: "Hay vì hắn là người đàn ông đầu tiên của em nên hắn mới là tồn tại đặc biệt đối với em."

Hạ Nhật không dám tin nhìn Mông Qua, vừa mới nhấc chân lên định đi thì bị anh ôm ghì lấy từ phía sau.

"A Nhật, anh xin lỗi." Mông Qua vô cùng ảo não nói: "Chỉ cần nghĩ tới việc em và hắn ở cùng với nhau là anh lại không thể khống chế được mình."

"Nhưng mà Mông Qua à, anh chỉ là nghĩ thôi, còn em lại là tận mắt chứng kiến khoảng thời gian anh ở chung với Tô Hồng Liên kìa." Hạ Nhật chậm rãi nói từng từ một: "Từ lúc em mười tám tuổi đến hai mươi ba tuổi."

Mông Qua lặng im, cho đến khi Hạ Nhật rời đi, anh đưa tay sờ lên ngực mình, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hạ Nhật.

Trong mấy ngày kế tiếp, Mông Qua tự động biến mình thành chú chó cưng mà Hạ Nhật từng nuôi trước đây, không dám chọc cho cô mất hứng. Vào lúc cô vẽ tranh anh cũng yên tĩnh như một con chuột, mấy ngày liền đều tự xuống bếp làm món mà cô thích nhất, cũng không đến phòng làm việc quấy rầy cô, còn rất nhẹ nhàng thiện ý nói chuyện với A Thụ. Khi nằm trên giường cũng không dám chạm vào cô, thậm chí còn rất thân mật mà chuẩn bị dép cho cô.

Lúc Mông Qua đặt đôi dép lê ngay ngắn dưới chân cô, Hạ Nhật trong thoáng chốc đờ người ra. Một người đàn ông cao lớn là thế, cứ như vậy ngồi xổm xuống trước mặt cô, còn nhìn cô bằng ánh mắt rất dè dặt, mang vẻ lấy lòng.

~~~~~~~~~~~~

Xem ra sếp lớn của cô đang rơi vào lưới tình rồi, Hà Đinh Đương không có kinh nghiệm yêu đương mà còn nhìn ra được. Có đôi lúc anh nói chuyện điện thoại đến nửa tiếng đồng hồ, giọng nói thì dịu dàng tình cảm, nghe như sắp nhỏ mật đến nơi vậy. Không những thế, sáng nào anh cũng đi làm rất trễ, mà lúc tan làm cũng rất sớm. Có lúc cô ấy còn bắt gặp một dấu răng nho nhỏ trên cổ anh, chắc chắn là dấu vết ấy được tạo ra khi quá kịch liệt đây mà. Nhưng càng nguy hiểm hơn là, mỗi ngày sếp đều rất đúng giờ khen cô ấy. Hà Đinh Đương rất sợ việc này, bởi vì sếp mới khen cô ấy thôi là trái tim cô ấy đã đập nhao nhao cả lên rồi.

Hà Đinh Đương mặt chau mày ủ, đang tính đem cà phê đến phòng làm việc cho sếp thì một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, nói với cô ấy bằng giọng thân thiết, "Để tôi đem cho."

Dựa vào cái gì chứ? À, đúng rồi, người phụ nữ này tên là Hạ Nhật, đã từng đến phòng làm việc của sếp một lần, lúc đó cô còn gọi thẳng tên của sếp, là đối tượng gần đây được các cô gái bàn tán trong phòng vệ sinh của T.R, bị các cô ấy xem là "dù nhảy" siêu cấp. Mọi người đều đoán mò không biết hậu thuẫn sau lưng cô nàng này là ai. Khả năng lớn nhất thì cô nàng này chính là tình nhân bí mật của đạo diễn.

"Để tôi đi cho!" Cô nàng tặng cho Hà Đinh Đương một khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

"Được thôi!" Hà Đinh Đương tự nhủ, người tốt không đánh kẻ mặt cười.

Mông Qua vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Nhật đang bưng tách cà phê cười dịu dàng đứng trước mặt anh, khiến anh ngẩn ngơ, sau đó lại cảm thấy bất an. Anh nhớ lần trước ở Miami cô cũng cười với anh như thế, cuối cùng không thương tiếc mà đá anh về Bắc Kinh.

"A Nhật, em... sao em lại tới đây."

Hạ Nhật cũng không trả lời, tự đặt tách cà phê xuống. Sau đó, ngồi lên đùi Mông Qua, vòng tay lên cổ anh. Mới rồi cô đồng nghiệp Susan người Mỹ đã hướng dẫn cho cô một số cách để câu dẫn bạn trai. Hiện tại tâm trạng Hạ Nhật đang rất tốt, vì vậy cô rất muốn đùa bỡn Mông Qua một phen.

"Mông Qua, lần này..." Bàn tay Hạ Nhật vuốt ve cổ áo Mông Qua, ngón tay út vô thức khiêu khích cổ anh: "Lần này, anh phải ra đòn mạnh với Hạ Thiên vào."

"Ách..." Mông Qua hiện giờ không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì, anh chỉ chú ý đến bàn tay như con rắn nhỏ kia đang trườn qua trườn lại trên cơ thể mình. Trong giây phút nguy hiểm đó, ngực của Hạ Nhật dán lên ngực anh, vừa nong nóng lại vừa mềm mềm, chọc cho anh bắt đầu rục rịch.

"Em nghe nói, người bạn học kia của Hạ Thiên là do anh mời tới, chiếc ống nhòm cũng là anh mua cho cậu ta. Anh còn mời cả giáo viên bổ túc tiếng Nhật đến dạy cho cậu ta nữa, không những thế còn liên lạc với các trường đại học ở Nhật Bản."

Tay Hạ Nhật mò mẫm xuống cổ áo anh, chết tiệt, Susan không nói cho cô biết là rốt cuộc nên để tay bên trong hay bên ngoài quần áo đây. Vì vậy, Hạ Nhật tự chủ động đặt tay lên trên áo anh, đến khi mò tới một điểm nổi lên ở trước ngực, mặt Hạ Nhật cứng lại, cô đang làm gì vậy?

Mông Qua bắt lấy tay Hạ Nhật đưa vào trong áo mình, bây giờ anh rất muốn làm chút việc gì đó trong căn phòng này.

"A Nhật, lần này là em đốt lửa trước đấy nhé." Mông Qua ôm Hạ Nhật đi về phía phòng nghỉ.

Hạ Nhật cảm thấy vô cùng hối hận, sao cô lại lau súng đến cướp cò thế này.

Lúc tan việc, Hà Đinh Đương còn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc đóng chặt của sếp. Mới đây không lâu, không không, là rất lâu rất lâu chứ, sếp đã nói không tiếp bất cứ cuộc điện thoại nào, mấy cuộc gặp đã hẹn trước đều đẩy lùi về sau. Hơn nữa, cô có thể tan làm trước giờ nghỉ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hà Đinh Đương cùng với mấy chị em gái của mình dạo quanh trung tâm thương mại.

Lúc thấy dáng người hoàn mỹ không gì sánh nổi kia, Hà Đinh Dương rất muốn hét to trong lòng, vô cùng ca ngợi sức mạnh của duyên phận. Nhưng đến khi nhìn thấy sếp mình đi vào cửa hàng thời trang nữ, mặt cô ấy liền thuỗm cả ra. Ông chủ của cô ấy đã nói với nhân viên ở đó rằng, "Chọn cho tôi vài bộ đơn giản mà thanh lịch một chút."

Sau đó, Hà Đinh Đương nhìn thấy anh mất tự nhiên cầm mấy bộ quần áo đó rời đi.

Ngày hôm sau, khi Hà Đinh Đương đang thu dọng phòng làm việc thì phát hiện tủ đồ trong phòng nghỉ của sếp có treo mấy bộ quần áo của nữ, mà những bộ đó là những bộ hôm qua sếp mua ở trung tâm thương mại.

Ngoài ra, Hà Đinh Dương còn phát hiện ra mấy chiếc cúc áo rơi trong góc xó, khi đó cô ấy mới hiểu, thì ra người để lại dấu răng trên cổ của sếp không ai khác chính là cô gái siêu cấp "nhảy dù" đó.

Hà Đinh Đương cảm thấy vô cùng đắng chát, cũng không nói được đó là cảm giác gì. Không vì lí do gì hết, nhưng cô ấy rất ghét bản thân mình khi cười lên, trợ lý Dương nói nụ cười của cô ấy rất giống một người bạn của ông chủ.

Hóa ra, chính nụ cười chết tiệt này đã hại cô ấy mang danh hiệu "lính nhảy dù" nhiều năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.