Khi cô nữ sinh xinh xắn cùng bàn đưa một tấm thiệp màu
hồng phấn cho Hạ Nhật, van nài cô chuyển nó cho Mông Qua, cô đã thấy mù
mờ cả một hồi. Cô bạn cả mặt đỏ hồng, Hạ Nhật đã hiểu.
Cô để tấm thiệp vào trong cặp, lúc đang nghe giảng, trong đầu cứ nhớ đến mùi hương nhè nhẹ cùng màu sắc xinh đẹp của nó, tâm thần không yên
nguyên cả tiết học. Cô bắt đầu thấy ghét bạn cùng bàn của mình, vì sao
không tự trao thiệp đến tay Mông Qua, hại cô cả bài giảng cũng nghe
không vô.
Hạ Nhật cầm tấm thiệp đó đến gõ cửa phòng Mông Qua. Mông Qua ra mở cửa
cho cô, chỉ mặc độc một chiếc quần jeans, để trần nửa thân trên, tóc ướt rũ, vừa nhìn là biết mới tắm xong.
Hạ Nhật vội vã lia đầu đi, quyết định không nhìn Mông Qua, cô không quen thấy cậu như thế.
“Gì vậy?” – Mông Qua vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi.
“Mông Qua, cậu có thể mặc áo lại không?”- Hạ Nhật thấy cậu không hề có ý mặc áo lại.
Mông Qua bật cười: “Hạ Nhật, chắc không phải cậu xấu hổ đó chứ? Lại
chẳng phải cậu chưa từng thấy, chúng ta chẳng phải thường đi bơi cùng
nhau sao.”
Thật ra cô là một con vịt cạn*, cái gọi là bơi cũng chẳng qua là đi cùng với cậu, cô ngồi một bên uống nước ngọt, cậu tự bơi phần mình. Nhưng
việc đó làm sao có thể đem so được, hồ bơi to như thế còn có những người khác, nhưng chỗ này lại chỉ có cô và cậu thôi.
“Đây là đồ bạn cùng bàn của tôi muốn tôi chuyển cho cậu.” Hạ Nhật cũng
không muốn tranh chấp với cậu nữa, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng rời
khỏi chỗ này.
“Bạn cùng bàn?” Mông Qua nhíu mày nhìn tấm thiệp một cái: “Cái cô bạn luôn ăn mặc như vỏ kẹo ấy hả?”
“Ừ!” Hạ Nhật đưa tấm thiệp đến trước mặt Mông Qua.
Mông Qua cũng không đón lấy, vẫn tiếp tục lau tóc, tay chỉ vào ngăn kéo ở một bên: “Để nó vào trong đó đi.”
Hạ Nhật mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo thế mà lại đầy ắp những tấm thiệp cùng loại giông giống với tấm trên tay cô, có một số còn chưa mở ra.
Ngây ngốc nhìn đống thư và thiệp trong ngăn kéo, Hạ Nhật không biết nên nói gì.
“Tại sao lại có nhiều thứ thế này đến vậy?” Lát sau, Hạ Nhật mới lẩm bẩm nói.
“Kiểu thứ trong tay cậu, trước đó tôi đã sớm nhận được rất nhiều rồi,
muốn thẳng tay vứt nó luôn, sau nghĩ lại vứt đi hình như rất bất lịch
sự, thế nên tôi đã tìm một chỗ để cất, bất tri bất giác đã ra nhiều như
thế rồi.”
Hạ Nhật vẫn luôn biết rằng mấy cô nữ sinh trong trường thích Mông Qua vô cùng, nhưng việc bọn họ viết thư tình cho Mông Qua cô lại chẳng hề nghĩ đến.
“Bây giờ biết tôi được nữ sinh chào đón đến đâu rồi chứ.” Mông Qua kéo
chùm tóc đuôi ngựa của Hạ Nhật: “Cũng chỉ có cậu không ý thức được thiếu gia ngọc thụ lâm phong tôi đây thôi.”
Bởi vì dựa gần, lúc Mông Qua nói chuyện hơi thở nóng rực phả lên mặt Hạ
Nhật, khiến cô đỏ ửng mặt, tim dường như đập nhanh hơn rất nhiều so với
lúc bình thường.
“Mông Qua, cậu không cảm thấy chúng ta hiện tại làm những chuyện này
không thích hợp sao?” Hạ Nhật đỏ bừng mặt: “Ý của tôi là hiện tại chúng
ta chẳng phải nên dồn tâm tư vào việc học hay sao?”
Gương mặt đỏ bừng của Hạ Nhật khiến Mông Qua cảm thấy vô cùng buồn cười, thật đúng là đồ đơn thuần, bản thân cậu đã từng hẹn hò với bao nhiêu
đứa con gái nhưng e rằng hẳn là cô đến nắm nay một đứa con trai cũng
chưa từng.
“Hạ Nhật, chúng ta đã mười lăm tuổi rồi.”
Đúng vậy, bất tri bất giác đã mười lăm tuổi, con người bên cạnh này đã
từ cậu bé xinh đẹp biến thành thiếu niên xinh đẹp rồi, bất tri bất giác
đã đến độ tuổi rực rỡ như hoa.
Hạ Nhật nhìn thiếu niên đẹp trai cao hơn mình cả cái đầu, trong lòng
buồn bã không thôi. Cô nhớ học kì trước có một thời nữ sinh cả khối mê
đắm bộ phim thần tượng Đài Loan “Vườn sao băng”, trong khối có một cô
bạn tên Tiểu Đào chỉ Mông Qua mà nói, “Cậu ấy là Hoa Trạch Loại trong
lòng của tớ.”, cô hỏi Tiểu Đào đang mê mẩn rằng “Hoa Trạch Loại là cái
gì?”, lúc đó Tiểu Đào bị cô làm tức đến nghẹn họng.
Sau đó, cô có xem qua, biết Hoa Trạch Loại là chàng trai đứng một bên
nhặt thùng rác lên. Cô nghĩ Mông Qua cùng sẽ làm việc như vậy, có lẽ
động tác còn ưu nhã hơn cả Hoa Trạch Loại trong tivi, có lẽ còn sẽ mang
một nụ cười đơn thuần vô hại. Có điều tiền đề phải là trước nhiều ánh
mắt nhìn vào, nếu như cái thùng rác đó nằm ở nơi không có người, Mông
Qua nhất định nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nói không chừng sẽ nổi tính phá hoại mà đá nó đi thật xa.
Đã biết tính cách của Mông Qua, quen rồi cũng tự hiểu không cần nói ra.
Ngoại trừ thích vờ làm đứa trẻ ngoan ra, Mông Qua cũng chẳng có tính xấu nào. Hạ Nhật dần dà hiểu được tâm trạng của Mông Qua đối với người mẹ
hiện tại của cậu, nếu như bà ấy là người khác thì có lẽ cậu sẽ không
chống đối như thế, thế nhưng tại sao lại là người thân thiết nhất của mẹ cậu, hẳn bởi vì như vậy mới không cách nào bỏ xuống được.
Cuối tuần này, Hạ Nhật và Mông Qua cùng nhau từ lớp học thêm về, Hạ Nhật ngồi trong phòng mình nghe thấy một tiếng động lớn truyền đến từ nhà
lớn, nhà lớn cũng là nơi mà cả nhà Mông Qua ở.
Lần theo tiếng động đó, Hạ Nhật nhìn thấy một màn bừa bãi lộn xong trong phòng khách lầu hai, vài thứ bị đẩy đổ xuống sàn, bố Mông Qua đỡ lấy vợ của mình, Mông Qua dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào họ.
“Cái thằng bé này, mẹ con chẳng qua đã làm vỡ một bình hoa thôi, có cần như thế không chứ?” Bố Mông Qua hét lên với con mình.
“Bố.” Hạ Nhật trông thấy gương mặt Mông Qua trở nên trắng bệt theo tiếng “Bố” đó: “Thế nên bố đã quên rằng mẹ lúc còn sống đã thích bình hoa này đến đâu, đó là bình hoa mà mẹ đã ngàn dặm xa xôi mang từ Thổ Nhĩ Kì
về.”
Trong phòng nhất thời lặng như tờ.
“Xin lỗi, Tiểu Qua, mẹ không phải cố ý.” Mẹ Mông Qua dè dặt nói.
“Vậy sao? Thật không phải cố ý hay do bình hoa đó làm chướng mắt bà?
Nghĩ chắc, nó ngày ngày đặt đó khiến trong lòng bà vô cùng khó chịu nhỉ? Dì?”
Mông Qua mỉm cười, dùng giọng khe khẽ nói.
“Bốp!” một tiếng, mặt của Mông Qua chịu ngay một bạt tai thật mạnh.
Mông Qua hứng một bạt tai, trên mặt lại không có chút biểu cảm gì, chỉ
chầm chậm ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh từng mảnh của bình hoa bị vỡ
trên sàn lên, động tác của cậu cực kì nghiêm túc.
Cậu đã khóc, từ góc độ này của Hạ Nhật có thể trông thấy nước mắt của
cậu rơi xuống những mảnh vỡ của bình hoa. Cô bỗng chốc chạy tới, Mông
Qua như vậy khiến trong lòng Hạ Nhật khó chịu cùng cực.
Hai người họ nhặt những mảnh vỡ của bình hoa chạy khắp các tiệm đồ cổ ở
Bắc Kinh, cầu xin những người thợ ở tiệm đồ cổ giúp ráp lại nó như ban
đầu, nhưng ai lại muốn giúp hai đứa trẻ không biết trời cao đất dày kia
chứ? Bất kể họ có van nài thế nào thì những người kia cũng chẳng màng
đến.
Mấy ngày nay, Mông Qua vừa về đến nhà là liền nhốt mình trong phòng
chẳng thèm để ý đến ai, cụ ông Mông trông thấy cứ thở dài suốt.
Hạ Nhật khẽ đẩy cửa phòng của Mông Qua, Mông Qua ngồi trên ghế đối diện với đám mảnh vỡ đó mà ngây người.
“Mông Qua, cậu đừng như vậy, cậu như vậy trong lòng tôi khó chịu lắm.”
Hạ Nhật chạm vào người Mông Qua: “Cụ ông Mông cũng vậy, cả chú Mông
trong lòng cũng không yên.”
“Ông ấy sẽ sao?” Mông Qua úp sấp trên bàn, hừ lạnh một tiếng.
“Sao lại không chứ? Mấy ngày nay tôi thấy chú ấy đến trước phòng cậu, mấy lần định gõ cửa vào rồi.”
“Hạ Nhật.” Mông Qua tỉ mỉ sờ lên những đường văn trên đám mảnh vỡ bình
hoa: “Tôi sắp quên mất dáng vẻ của mẹ tôi rồi, tôi rất sợ, nhưng càng sợ thì hình bóng của bà càng mờ đi. Hạ Nhật, tôi nên làm sao đây? Mẹ tôi
là vì mang thai tôi mới trở nên như thế, tôi làm sao có thể quên mất
dáng vẻ của bà chứ?”
“Quên rồi thì sao nào? Ít nhất, cậu còn có hồi ức!” Tựa hồ như có người
đang nhẹ mở cửa lòng của bản thân, Hạ Nhật thời khắc này muốn nói hết ra cho thoả: “Cậu biết không, mẹ của tôi sau khi sinh Hạ Thiên được một
năm thì đã đi rồi. Lúc đó tôi mới ba tuổi, đứa nhỏ ba tuổi có thể có hồi ức gì? Tôi muốn được giống những đứa trẻ khác xiết bao, trước khi nhắc
đến mẹ của mình sẽ nói mẹ của tôi như thế này, mẹ của tôi như thế kia,
tôi cũng muốn nói như vậy xiết bao, nhưng tôi phải nói thế nào đây? Mẹ
tôi cả một chút hồi ức cũng không để lại cho tôi. Tôi thỉnh thoảng còn
mong, liệu rằng có một ngày bà ấy sẽ đến thăm tôi và Hạ Thiên hay không, nhưng bà ấy cả một lần cũng chẳng đến thăm chúng tôi, từ lúc 5-6 tuổi
tôi đã bắt đầu đợi, nhưng bà ấy từ đầu đến cuối vẫn chẳng đến. Mông Qua, ít nhất, cậu còn biết mẹ cậu thích gì, nhưng tôi đến cả mẹ tôi thích gì tôi cũng đều không biết.”
Hạ Nhật trong mắt Mông Qua rất dễ thỏa mãn, thường hay vui cười, có đôi
khi sẽ ngốc nghếch vụng về, có đôi khi sẽ mang chút cố chấp, nhưng Mông
Qua không hề biết, hóa ra Hạ Nhật cũng có nỗi đau thương không muốn nói
ra.
Dưới ánh đèn nhu hòa, từng giọt từng giọt nước mắt lăn trên má Hạ Nhật. Vươn tay ra, Mông Qua lau đi nước mắt trên mặt Hạ Nhật.
Hạ Nhật không biết hóa ra bản thân đã rơi nước mắt, nghiêng đầu qua nhìn Mông Qua, vừa hay Mông Qua cũng đang nhìn cô. Hết thảy của tất cả có lẽ chỉ là trong thoáng chốc, tất cả đều khác đi rồi, Hạ Nhật biết. Nhưng
Mông Qua lại không biết.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cậu đã không hề hay biết.
Hạ Nhật không biết tình yêu của người khác là gì, Hạ Nhật chỉ biết tình
yêu của bản thân, đó là rất nhiều rất nhiều cơn động lòng mà người con
trai tên Mông Qua ấy đã mang đến cho cô, chúng biến thành tình yêu vào
một thời khắc đã đặt sẵn nào đó. Cô âm thầm biết rằng ngày đó sẽ đến,
nhưng cô lại sợ nó sẽ đến.
Mông Qua là ai? Mông Qua là đứa con cưng của Thượng Đế, người có thể
xứng với cậu đã định sẵn sẽ là người con gái còn rực rỡ hơn cả vầng mặt
trời.