Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 70: Thời khắc ly biệt (1)



Dịch: Duẩn Duẩn

Hà Đinh Đương đọc đi đọc lại bài đăng của một nick name tự xưng là người trong cuộc. Kẻ "nằm vùng" đúng thật đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, ngay cả thời gian địa điểm cũng liệt kê vô cùng rõ ràng và chi tiết. Vừa nhìn là biết ngay nội gián, chẳng hay có phải nội gián do Liên Xô cài cắm vào không nữa. Có điều tên nội gián này cũng kỹ tính quá mức, cô Hạ dưới sự miêu tả của hắn đã bị yêu quái hóa, dân mạng đọc bài viết này ai nấy cũng đều hằm hè đòi xắn tay áo nhảy vào đấm cô Hạ mấy phát cho bõ tức.

Cô nàng nghĩ ngợi hồi lâu, liệu có nên đưa bài đăng này cho boss đọc không nhỉ. Chiếu theo sự hiểu biết của cô nàng về sếp thì người đàn ông luôn nâng niu vợ trong miệng sợ tan ấy chắc mẩm sẽ cho người bắt cóc kẻ đăng bài rồi thủ tiêu gã (ả) một cách tàn nhẫn.

Đang đắm chìm trong dòng suy tưởng miên man thì nhác thấy có người giận đùng đùng xông về phía này. Quả thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

"Mông Qua đâu?" Cô ấy vừa thấy cô liền vào thẳng vấn đề: "Đưa tôi đến chỗ anh ta mau."

Hà Đinh Đương dẫn cô lên phòng họp. Hiện tại, sếp đương họp với một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty.

Hà Đinh Đương không ngờ sống đến giờ phút này lại được chứng kiến một màn kinh thiên động địa như vậy. Cô ấy trơ mắt nhìn cô Hạ nổi sấm nổi sét đến trước mặt sếp lớn, rồi cầm ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt anh. Từng giọt nước cứ thế chảy dọc xuống khuôn mặt tuấn tú.

Tất cả tức thì ngây ra như phỗng, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.

"Mông Qua, anh luôn làm hỏng bét mọi chuyện." Hạ Nhật chỉ thẳng mặt anh mà rống lên giận dữ.

"Có chuyện gì thế? A Nhật?" Mông Qua vô cớ hoảng hốt. Chuyện khiến Hạ Nhật giận đến vậy chắc hẳn rất nghiêm trọng.

Ông chủ bị tạt nước chẳng những không hề tức giận mà ngược lại còn vô cùng dè dặt. Hà Đinh Đương kinh ngạc, mà chuyện khiến cô ấy kinh ngạc hơn còn nằm ở phía sau. Cô nàng nghe thấy cô Hạ khiêu khích ông chủ bằng chất giọng rất 'hùng hồn' và máu lửa.

Tôi tức điên lên được, tức đến nỗi không có chỗ phát tiết nên trút hết lên người anh đấy.

Thế mà ông chủ thần thánh nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng kéo vợ mình vào lòng vỗ về, A Nhật, em nói anh biết đi, rốt cuộc tên nào chọc điên em. Em nói anh biết đi, anh sẽ tới xử lý hắn.

Kim Tae Woo quả thực mãn nhãn với cảnh "Vợ tôi là gangster" phiên bản đời thực. Ồ, có lẽ những người bình thường hay bị Mông Qua chèn ép đang mừng thầm trong bụng một phen! Dĩ nhiên bao gồm cả anh ta.

Bấy giờ, Hạ Nhật mới phát hiện trong phòng họp còn chen chúc nhiều người, bỗng nhiên đâm ngượng ngùng. Vì giận quá mất khôn nên quên bẵng không để đến ý tình cảnh xung quanh, trông Mông Qua bị cô hất nước đến chật vật mà vẫn lo lắng nhìn cô chăm chú, còn liên tục kéo tay cô thăm hỏi, nước đọng trên mặt cũng chả buồn lau.

Hạ Nhật không khỏi nghĩ bụng, một ngày nào đó, một ngày nào đó cô sẽ bị tên này bức điên mất. Đành phải xấu hổ kéo anh ra khỏi phòng, đoạn móc chiếc khăn tay trong túi ném vào bản mặt anh, rồi toan quay người rời bước, nhưng chẳng ngờ bị anh kéo giật lại, A Nhật, em lau cho anh đi, nước không phải em hất ư?

Mông Qua của tuổi mười mấy cũng thường thích nói chuyện với cô bằng giọng điệu ấy, pha chút giận lẫy mà cũng hơi hướm làm nũng. Khi đó, bọn họ vẫn còn thân thiết và khắng khít.

Mười mấy năm gắn bó thực sự giống như khối u ác tính sinh trưởng trong lòng Hạ Nhật.

Cô cầm túi đập một phát vào đầu anh rồi bỏ chạy mất dạng. Cô không dám nán lại đấy lâu la, vì sợ rằng sẽ giơ tay lau nước trên mặt anh.

Vừa ra khỏi thang máy, Hạ Nhật liền gọi ngay cho Tô Hồng Liên: Gặp mặt đi!

***

Cô gái mở cửa cho Hạ Nhật nhìn chằm chặp cô với tất cả sự thù địch, đây chắc hẳn là cô nàng 'cứu cánh' nhiệt tình nhất bên cạnh Tô Hồng Liên.

Hạ Nhật bước vào, dò xét Tô Hồng Liên một lượt từ đầu đến chân. Sắc mặt người phụ nữ này trông thiếu sức sống cực kỳ. Quái lạ. Chẳng phải bây giờ cô ta nên ăn ngon ngủ yên không phải sao?

"Siêu sao của chúng ta thoạt nhìn không được tốt cho lắm." Hạ Nhật dựa nghiêng người một bên, ôm cánh tay: "Bị buổi họp báo của Mông Qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ à? Có muốn tôi gợi ý cho vài ý tưởng không? Chẳng hạn như mở một buổi họp báo, thẳng thắn trình bày chuyện cô và anh ta đã có con, mắc mớ gì phải che che giấu giấu viết bài đăng lung tung như vậy."

"Có vẻ cô đây nóng lòng muốn lấy cái mác Mông phu nhân lắm nhỉ, mấy trò mánh khóe tầm thường cũng ngày dùng một cao cơ. Tô Hồng Liên càng lúc càng giống một bà điên. Điên đến mức có thể phớt lờ và chối bỏ chính lương tâm của mình. Chẳng phải cô tự tin lắm ư? Giờ thì sao? Chó cùng rứt giậu à? Làm diễn viên lâu như vậy, cái tốt không học, toàn tiêm nhiễm mấy thứ xấu xa dơ bẩn vào người."

"Cô đừng có quá đáng." Cô gái vừa mở cửa cho Hạ Nhật tức tối hét lớn vào mặt cô.

"Tiểu Vi, ở đây không có chuyện của em." Tô Hồng Liên ra hiệu cho cô em họ mình đi về.

"Bài post trên mạng tôi có xem rồi, không phải tôi đăng. Tôi chẳng dốt đến mức đi đăng mấy thứ trẻ con thế đâu." Tô Hồng Liên nhướn mày: "Hạ Nhật ơi là Hạ Nhật, xem ra cô là cái gai trong mắt nhiều người lắm. Cô tưởng cái danh vợ Mông Qua dễ làm đến thế à?"

"Vậy mà có người vẫn đòi sống đòi chết muốn giành cho bằng được đấy thôi?" Hạ Nhật chỉ thẳng mặt Tô Hồng Liên: "Chuyện này trừ cô ra thì chả ai biết tường tận thế cả? Có phải cô làm hay không điều tra ắt sẽ rõ. Nếu tôi phát hiện chính cô là người nói xằng nói bậy thì đừng mong tôi bỏ qua cho cô. Cô hẳn biết, chuyện liên lụy đến Hạ Thiên thì tôi sẽ bất chấp tất cả đấy."

Sau khi Hạ Nhật bỏ đi, Tô Hồng Liên gọi Tiểu Vi ra: "Bài post trên mạng có phải là em đăng hay không?"

Tiểu Vi cân nhắc hồi lâu mới dám gật đầu: "Thấy chị chịu oan ức như vậy em thật sự không nhịn nổi. Ả đàn bà đó là cái thá gì mà dám cướp Mông Qua của chị chứ. Cô ta tốt hơn chị điểm nào? Mới mấy ngày đã thành vợ anh ấy. Chị nghĩ thử mà xem, cô ta không dùng thủ đoạn mới lạ đó. Nói không chừng bọn họ đúng là cưới chạy bầu... Chớ em chả nghĩ ra lý do gì để cô ta có thể kết hôn với Mông Qua được cả, đã thế còn bắt anh ấy trả tiền thuốc men cho em trai nữa chứ. Giờ thì hay rồi, được cả người lẫn của. Chị à, cả tuổi trẻ đều dành hết cho anh ấy, lẽ nào chị không thấy uất hận, không thấy tủi thân ư?"

Cô em họ có lòng tốt của cô ta hình như đã làm hỏng mọi chuyện.

"Tiểu Vi, giờ em đặt vé về Canada tìm mẹ em ngay cho chị. Ở đó một thời gian, nhớ kỹ cho chị, ngoan ngoãn ở trong nhà không được đi lung tung."

Chắc chắn là hiện tại Mông Qua đang lùng sục kẻ tung topic bịa chuyện khắp nơi trên thế giới.

***

Bác tài taxi cứ luôn miệng phàn nàn với Hạ Nhật về tình trạng kẹt xe, ùn tắc giao thông và không khí ô nhiễm của Bắc Kinh. Xuyên qua cửa sổ xe, Hạ Nhật lặng lẽ ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Thành phố nơi cô sống nhiều năm, nay lại làm cô cảm thấy chán ghét. Những tòa cao ốc cao chọc trời, sàn xi măng đổ đầy khắp nẻo, tiếng động cơ và kèn xe inh ỏi suốt ngày. Đây là một thành phố ồn ào, với các mối quan hệ phức tạp và những con người tò mò đầy hiếu kỳ, tất cả đều làm Hạ Nhật thấy mệt mỏi và chán ghét cùng cực.

Lúc Hạ Thiên về nhà trọ thì thấy chị mình đang ôm một quả địa cầu trong lòng ngồi ngẩn ngơ.

"Hạ Thiên." Cô nghiêng đầu nhìn cậu: "Chúng ta rời khỏi đây đi! Đột nhiên chị thấy ghét thành phố này quá."

"Được thôi, thế thì chúng ta cùng rời khỏi đây."

"Nhưng mà mình không đi Nhật Bản nữa, mình đến đây."

Hạ Nhật đặt quả địa cầu lên giường rồi chỉ vào một điểm nhỏ trên đó - Buenos Aires, thành thành phố được mệnh danh trong lành nhất thế giới, nơi có đường biển dài vô tận. Điệu Tăng-gô, bóng đá và ẩm thực chính là giai điệu cuộc sống của người dân nơi đây, khiến cả thành phố ngày càng được phát triển mạnh mẽ. Chị đã từng đến đó một lần vào mùa hè. Ông chủ nhà hát ở đó rất thích văn hóa Trung Hoa, từng nhiệt tình mời chỉ ở lại làm việc cho ông ta.

"Hạ Thiên, em chắc chắn sẽ thích. Người dân ở đó không thích xây nhà cao tầng, họ thích chạy xe đạp hơn là lái ô tô. Ở đó, em sẽ thường bắt gặp những ngôi sao bóng đá đi lại trên bãi biển, xung quanh còn có những khu chợ phố cổ. Sau khi cơm nước xong xuôi, họ thích dắt chó đi tản bộ. Mấy con chó ở đó suốt ngày chỉ làm đúng một việc." Hạ Nhật ra vẻ thần bí: "Đáng lẽ chuyện này nên để em tự phát hiện mới thú vị, nhưng giờ chị thật sự không nhịn được muốn kể cho em nghe. Biết gì không? Các quý ông chó ở đó cả ngày lẫn đêm chỉ nhảy mỗi điệu tango để tán tỉnh các cô nàng chó."

"Wow!" Hạ Thiên bật cười, đôi mắt rơi xuống chấm nhỏ ghi dòng chữ Buenos Aires: "Chà, vậy thì mình đến đó đi, em cũng muốn xem các quý ông chó nhảy điệu tango."

"Chỉ có điều, chuyện này chỉ có hai mình được biết thôi đấy. Em không được nói cho ai cả, biết chưa."

Lúc nói những lời ấy, trông Hạ Nhật vô cùng nghiêm túc, trong mắt chất chứa đầy quyết tâm.

***

Mông Qua đang ở phòng quan hệ công chúng, trông thấy cô thì có vẻ sững sờ. Hạ Nhật không còn lạnh lùng như trước nữa mà nhìn anh bằng đôi mắt rất mực dịu dàng và êm ái.

"A Nhật, bây giờ anh đang tìm kiếm kẻ đăng bài. Nhất định sẽ tìm ra hắn, cho anh mấy ngày nữa." Mông Qua nom có vẻ bất an.

"Được rồi." Hạ Nhật khoác tay anh: "Em hết giận rồi, anh không cần phải tìm làm gì đâu. Tìm được rồi chẳng nhẽ lại đánh hắn một trận?"

Hạ Nhật cầm chiếc áo vét Mông Qua vắt một bên mặc vào giúp anh, đoạn xoa dịu nói: "Mông Qua, mình về nhà thôi, em đói lắm rồi."

Mông Qua ăn cơm tối trong sự bứt rứt không yên. Sở dĩ không yên là vì Hạ Nhật bảo có chuyện muốn nói với anh ở thư phòng sau bữa tối.

Thấy anh bước vào thư phòng, Hạ Nhật chỉ bức tranh mà cô vẽ ở Dreamworks treo trên tường rồi cười lẩm bẩm, thời gian trôi nhanh thật.

"A Nhật, rốt cuộc em muốn nói gì với anh?" Mông Qua cho rằng một ngày nào không xa anh nhất định sẽ phát điên trong tay cô mất.

"Anh đoán thử xem?" Hạ Nhật vẫn nhìn chăm chăm vào bức tranh.

"Nếu như muốn rời khỏi anh thì em khỏi cần nói." Mông Qua bước ra cửa, tất cả những lời thốt ra từ miệng người phụ nữ này gần đây đều khiến anh sợ đến khiếp vía

Anh vươn tay mở nắm đấm cửa. Ngay khi bàn tay vừa chạm vào thì Hạ Nhật đột nhiên ôm chầm lấy anh từ phía sau.

"Anh sợ em rời xa anh đến thế sao?" Cô khẽ thở dài bên tai anh.

"Ừ! Em đã quên những gì anh nói rồi ư. Điều mà Mông Qua sợ nhất chính là Hạ Nhật rời xa hắn."

Trước đây vốn dĩ đã lo sợ, nay lại càng lo sợ hơn. Anh càng ngày càng thích ở bên cô, và cũng không thể sống thiếu cô. Chỉ cần như thế thôi, mỗi ngày thức dậy bên cạnh cô, nhìn thấy cô đi lại trước mặt mình, lắng nghe cô nói chuyện và cảm nhận được hơi thở của cô. Dẫu biết rằng khoảnh khắc đó chỉ là ngắn ngủi, nhưng trong lòng vẫn tha thiết sẽ kéo dài mãi mãi.

"Em biết mà. Em sẽ không rời xa anh." Cô ghé vào lưng anh, thì thầm: "Nhưng chúng mình phải rời khỏi đây, chúng mình sẽ đến Nhật Bản."

"Em nghĩ xong rồi à?" Giọng Mông Qua run lên: "Sau này không được có ý nghĩ rời khỏi anh nữa đấy."

"Vâng!" Cô gật đầu sau lưng anh: "Sẽ không bao giờ có ý nghĩ rời khỏi anh."

Dứt lời, Hạ Nhật bị Mông Qua ôm siết chặt vào ngực. Cô vùi đầu trong vòng tay anh, không dám nhìn khuôn mặt mừng như điên của ai đó. Bởi vì bây giờ cô đang nói dối anh.

"A Nhật, anh muốn hôn em." Giây phút này anh muốn cảm nhận cô. Cô chính là báu vật anh nỡ đánh mất mà may mắn tìm lại được.

"Anh hôn đi!" Hạ Nhật chủ động vòng tay qua cổ anh.

Khoảnh khắc ấy, Hạ Nhật cuối cùng cũng tin rằng Mông Qua thực sự yêu mình, chỉ có điều tình yêu ấy giờ đây đã biến thành tác phẩm được điêu khắc lặng im trên bãi cát, trước những lời nói dối cứ lặp đi lặp lại và vết rạn nứt ngày một rẽ toạc ra, dù là một con sóng nhỏ cũng có thể cuốn trôi nó đi mất. Cô không đủ can đảm, cũng chẳng còn đủ mạnh mẽ để đúc lại một tác phẩm khác trên cát như cũ nữa.

Chẳng biết tự bao giờ Hạ Nhật đã không còn thấy tự tin khi ở bên cạnh Mông Qua, cũng không còn thấy tự tin khi đối mặt với đứa trẻ tên Mông Thạc ấy. Thằng bé sẽ nhắc cô nhớ lại quá khứ đau khổ không có điểm dừng, về một sự thật chẳng thể chối cãi cậu bé chính là con của Mông Qua và Tô Hồng Liên.

Trước đây, cô không biết trời cao đất rộng là gì, cho rằng chuyện đã qua sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa.

Mông Qua se sẽ vuốt ve những ngón tay Hạ Nhật: "Sau này không được phép tùy tiện đeo nhẫn của người đàn ông khác, có nghe không?"

"Em nghe rồi." Hạ Nhật đưa lưng về phía anh, thấp giọng trả lời.

"Hơn nữa, đừng nói mấy câu như chúng ta xong rồi, cũng đừng đẩy anh cho người phụ nữ khác. Lúc tức giận có thể lấy anh làm túi đấm, cũng có thể hất nước vào mặt anh, nhưng tuyệt đối không được nói với anh rằng em đã hết yêu anh."

Hạ Nhật lại lẩm bẩm đồng ý.

Mông Qua xoay người cô lại đối mặt với anh. Người phụ nữ này tính quay lưng với anh tới hết đêm sao.

"A Nhật, em cho anh ba tháng để sắp xếp mọi chuyện trong công ty. Một số người đã theo anh từ khi mới tốt nghiệp, năm đầu tiên họ hầu như không nhận được bất kỳ đồng lương nào, vì vậy anh cần có nghĩa vụ tìm một ông chủ và môi trường làm việc tốt cho họ."

Hạ Nhật không trả lời.

"Có phải ba tháng lâu quá không. Anh sẽ cố hết sức để rút ngắn thời gian?"

"Đừng vội." Hạ Nhật bỗng nhiên thấy sợ hãi. Nếu người đàn ông này mà biết được sự thật, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa: "Anh cứ từ từ giải quyết...với lại....Mông Qua, anh có thể đưa em giấy tờ tùy thân của Hạ Thiên không?"

"Sao thế?" Mông Qua chợt khựng lại: "Em lấy nó làm gì?"

"Bác sĩ cần. Ông ấy bảo sẽ cấp cho Hạ Thiên bảo hiểm y tế gì gì đó, em cũng không rõ lắm. Thế nhưng nghe nói có thể lấy lại được một số tiền đáng kể."

"Chúng ta không cần số tiền ấy." Mông Qua bật cười, người phụ nữ này đúng thật là nô ɭệ của đồng tiền, từ nhỏ đã như vậy.

"Nhưng em cần." Hạ Nhật khẽ cạ răng, cắn vào xương quai xanh Mông Qua, chân cọ sát lung tung trên người anh: "Anh có đưa cho em hay không? Hửm?"

"Anh đưa, anh đưa." Cô nhè nhẹ thổi khí bên tai anh làm anh ngây ngất đến phát rồ, miệng vừa nói, tay đã thò vào trong áo ngủ của cô. Giây phút ấy anh như sắp nghẹn thở.

Hạ Nhật đẩy tay anh ra: "Bây giờ em vẫn đang bực bội, anh còn tiếp tục thế nữa là em trở mặt đấy."

"A Nhật." Mông Qua ủ ê nhăn trán: "Nhưng anh như tên đã lên dây rồi."

"Thế em trở mặt nhé, không những trở mặt mà còn trừ điểm nữa đấy nhé."

"Được, được, được." Mông Qua hung dữ bóp ngực cô một phát, bàn tay dầu ngứa ngáy cũng đành phải rút về.

~~~

P/s: Đố mọi người ông ấy mà phát hiện thì sẽ làm gì ạ ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.