Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 77: Số mệnh (2)



Dịch: Duẩn Duẩn

Chỉ mong cuối cùng cô sẽ không hối hận - giọng nói từ bờ bên kia đại dương truyền đến tai cô.

Hạ Nhật vô lực buông điện thoại. Cô biết cô ấy là thư ký của Mông Qua. Âm thanh nức nở của cô ấy làm lòng cô quặn thắt, lỗ chân lông từ đầu ngón chân đến chân tóc bỗng dưng dựng đứng hết cả lên.

Đã là ngày thứ sáu kể từ hôm cô đến đây. Trong sáu ngày này, cô cho toàn bộ số của bạn bè Mông Qua vào danh sách đen, cô sợ nghe tin tức từ anh, nhưng kỳ lạ là cô luôn sạc đầy pin điện thoại, đi đâu cũng mang theo. Đêm nào cô cũng nhận được một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Quay lại.

Song, đến ngày thứ năm, không có một tin nhắn nào gửi đến.

Hạ Nhật sững sờ nhìn điện thoại, không biết đã nhìn bao lâu, cho đến khi một bàn tay khác giựt lấy rồi ném nó xuống biển.

Cô ngỡ ngàng lao vội xuống, tính nhặt lại điện thoại. Lỡ như...

Hạ Thiên kéo cô từ dưới biển lên.

Hạ Nhật cúi đầu không dám nhìn em trai mình.

"Chị", Hạ Thiên chậm rãi lấy điện thoại ra: "Em đâu có vứt."

Hạ Nhật không đưa tay ra đón, đầu vẫn cúi gằm như đưa trẻ bị nhìn thấu tâm can.

"Mình quay về nhé. Nếu chị thấy lo lắng thì mình đến thăm anh ta thử."

Hạ Nhật rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trên mặt giàn giụa nước mắt: Nếu gặp xong chị lại không nỡ bỏ anh ta thì sao?

"Vậy thì cứ ở lại bên cạnh anh ta, ở bao lâu tùy thích."

Hạ Nhật lại cúi đầu.

"Chị vẫn còn yêu anh ta, chị à." Hạ Thiên nhìn cô chị lùn hơn mình cả một cái đầu: "Nhưng chị sợ, sợ anh ta lại làm chị khổ nên mới tự lừa gạt chính mình rằng bản thân đã chết tâm. Nếu còn yêu thì hãy tiếp tục yêu, đừng tự làm khó bản thân chi nữa."

Hạ Nhật vẫn lặng thinh không nói.

"Nếu giờ chị thấy uất ức thì hãy coi mình như con hồ ly trong truyện Liêu trai chí dị nhận được ân huệ của anh ta ở kiếp trước để đến báo ân ở kiếp này? Sau đó thì sao? Sau đó quay lại mạnh mẽ nói với anh ta rằng, sở dĩ chị trở về là vì muốn phát huy chủ nghĩa tinh thần nhân đạo thôi."

"Vả lại, em cũng không thích Argentina nữa. Cô nàng cún có tên Joseph nhảy tango với em mọi lúc mọi nơi khiến em choáng váng lờ đờ. Em không muốn chị mình trở thành một tên nghiện thuốc."

Nghe thế Hạ Nhật liền chạy đến ôm eo cậu.

"Được thôi, thế mình về nhà nhé, ngay bây giờ."

***

Tình hình trước mắt Vương Đường Hoa vô cùng nghiêm trọng, ông ta là luật sư có tiếng, ngành nghề đại diện cho lý tính và sự tỉnh táo. Biết bao nhiêu năm qua ông ta luôn làm rất tốt công việc của mình, chỉ mỗi không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại đồng ý yêu cầu của chàng thanh niên tên Mông Qua ấy. Ánh mắt của cậu ta rất kiên định, chỉ nói vỏn vẹn một câu: Luật sư Vương, chú phải tin tôi, tôi chắc chắn cô ấy sẽ quay về.

Có lẽ, chính khoảnh khắc đó ông ta đã bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý yêu cầu của chàng trai trẻ.

Có lẽ, chính ông ta cũng chờ mong một điều gì đó, khi mà ở thời đại đang dần bị vật chất và sự bồng bột nuốt chửng, quá nhiều thứ lạnh nhạt ơ thờ như nước chảy bèo trôi khiến trái tim ông ta tê tái đến chết lặng, giống hệt một thứ máy móc không còn tình cảm. Có hay chăng, chàng trai trẻ này sẽ mang đến một nét khác biệt.

Nhưng đã bảy ngày rồi, đêm qua cậu ta hôn mê vì rơi vào tình trạng mất nước. Hiện tại ông ta đang cân nhắc có nên hủy phần văn kiện trách nhiệm y tế hay không, dẫu sao cũng liên quan đến mạng người. Hơn nữa, bác sĩ vừa mới cảnh báo, nếu vết thương không xử lý kịp thời, có thể sẽ dẫn đến nhiễm khuẩn.

Đương lúc ông ta đang đau khổ đắn đo, vệ sĩ ngoài cửa đến thông báo rằng bố của cậu Mông đang cùng với một cô gái họ Hạ cương quyết xông vào.

Cuối cùng cô nàng cũng đến! Bấy giờ ông ta chỉ muốn nhảy dựng lên nắm lấy tay vệ sĩ hoan hô như đứa trẻ. Cô nàng đến rồi, rốt cuộc cô nàng cũng đến rồi.

Như nhớ ra điều gì, ông ta nói không liền mạch: Mau, mau, để cô ta vào, đúng rồi, lập tức gọi bác sĩ, mau, mau gọi bác sĩ.

Lúc ở cửa phòng bệnh, ông ta đi lướt qua người phụ nữ ấy, tiếc là mắt của người ta giờ đây đã bị người nằm trên giường hút chặt. Ông ta đã từng gặp người phụ nữ ấy, lúc đấy chính ông ta viết giấy thỏa thuận kết hôn và ly hôn cho hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang đường và vô lý.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, hai kẻ này đúng là muốn dày vò nhau mà.

Mẹ nó! Ra khỏi phòng, ông ta mắng luôn một câu. Người đã ngoài năm mươi mà còn thốt ra mấy từ cuồng ngạo của bọn thanh niên. Ông ta nhìn người đàn ông tựa tuổi mình đang dựa tường thở hổn hển, cả hai cùng nhìn nhau cười khổ. Trong mắt của người cha mơ hồ có những giọt nước đọng lại.

Sinh được một thằng con trai như Mông Qua hẳn phải tức chết mất, nhưng cũng không kém phần tự hào. Dẫu sao, cu cậu cũng là một anh chàng ưu tú và cứng đầu như thế, chẳng giống bất cứ ai.

"Làm một ly chứ ông bạn." Người cha đi tới, vỗ vai ông ta.

"Được, không say không về." Nói thẳng, ông ta cũng cần thư giãn đôi chút, mấy ngày nay thần kinh ông ta luôn ở trong tình trạng căng như dây chão.

"Luật sư Vương, thằng nhóc nhà tôi làm khó anh rồi."

"Đúng là làm khó tôi thật mà. Tôi bảo này, anh Mông, sao anh còn trông ung dung hơn cả tôi là thế nào, anh không sợ con mình đùa đến mất mạng à."

"Anh không hiểu hai đứa nó đâu. Thằng con tôi chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng. Còn Hạ Nhật ấy à, ồ không, con dâu tôi mới phải, con bé ấy, haha..."

Vương Đường Hoa nom vẻ mặt tự mãn của ông bạn già. Hai cha con trông bề ngoài có vẻ đứng đắn, nhưng trong bụng thì chứa toàn ý nghĩ xấu xa. Ôi, gian thương đúng là gian thương.

***

Trong cơn mê, Mông Qua cảm thấy như thể có bàn tay đang chạm vào giữa hai đầu mày mình, quen thuộc và dịu dàng, mang theo hơi thở mà anh hằng mong nhớ.

Là mơ ư? Giống như những ngày qua, mơ màng lâm vào giấc mộng ảo, nhưng chớp mắt một cái đã biến mất, biến mất ngay khi chạm vào cô.

Đôi tay kia đi tới môi anh, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hơi thở thanh ngát phả vào mặt anh, giọng nói dịu dàng vang bên tai anh tựa khúc nhạc thần tiên.

"Mông Qua, anh còn phớt lờ nữa là em tức giận thật đấy."

Thời khắc ấy, Mông Qua vô cùng nhụt chí khi nghĩ về một vấn đề, anh có nên mở mắt hay không, nếu mở mắt ra và phát hiện đó chỉ là một giấc mơ thì sao.

Sau khoảng mười phút đấu tranh, Mông Qua cuối cùng cũng biết đây không phải là mơ, nước mắt cô rơi trên tay anh. Cô nàng sợ là khóc của anh đấy ư?

Mở mắt ra, anh thấy một đôi mắt sưng vù như quả hạch đào của Hạ Nhật, giống hệt con búp bê mắt to mà anh nhìn thấy trong tủ kiếng trước đây. Anh nhớ có lần đã từng chỉ vào con búp bê đó và nói: A Nhật, cậu mà khóc sưng mắt là trông y chóc con búp bê này luôn ấy, và thực tế thì quả thực hệt vậy. Mông Qua cười đắc ý, nhưng anh không còn chút sức nào, câu chữ nghẹn lại trong cổ họng, đành cười toe toét nhìn cô.

Hạ Nhật trông thấy vẻ mặt tự mãn của Mông Qua thì tức giận vô cớ. Trên đường từ sân bay đến bệnh viện, chân tay cô run rẩy suốt cả quãng. Cả người run lên trong cái không khí lạnh giá của Bắc Kinh, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt xanh xao hốc hác của Mông Qua mà ngã nhào xuống trước mặt anh. Trong đầu cô lúc bấy giờ chỉ vang vọng một câu nói, chỉ mong cuối cùng cô sẽ không hối hận.

Làm sao đây? Cô hối hận sắp chết rồi.

Nhìn thấy bộ dạng như ma của Mông Qua nằm trên giường bệnh, cô không kìm được bật khóc, đồ buông tuồng bất chấp hậu quả này!

Vậy mà bây giờ anh còn cười được. Hạ Nhật nổi cơn thịnh nộ, cầm cái gối trên giường đập vào mặt anh: "Đồ khốn, đồ bệnh hoạn, đồ ngộ thuốc. Anh còn cười được à, sao lúc ấy xe không đụng chết anh đi? Anh còn định dằn vặt em đến chừng nào nữa hả? Sao em lại quen biết tên khốn nhà anh chứ? Anh thấy vui lắm sao? Anh tưởng làm vậy em sẽ cảm động, vui sướng, tin anh à? Sao anh dám lấy tính mạng ra làm trò đùa hả?"

Sao anh dám?... Nói đoạn, Hạ Nhật khóc không thành tiếng, vùi đầu vào lòng anh khóc òa lên như một đứa trẻ.

Có chất lỏng lạnh lẽo chảy ra từ khóe mắt Mông Qua. Người phụ nữ này nghĩ rằng anh thích điều đó à, nhưng dùng chuyện điên khùng của mấy ngày qua đổi lấy cả đời ở bên cô, anh nguyện ý.

Tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, từ rày trở đi, bọn họ sẽ không tách ra nữa.

Đêm đó, cô ngủ bên cạnh anh, không ai đến quấy rầy họ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mông Qua trông có vẻ phấn chấn hẳn ra, ngồi ăn thức ăn lỏng mà Hạ Nhật đút, đã đến lúc tận hưởng thành quả của cách mạng.

Vợ của anh giờ đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Anh chỉ ngăn kéo bên cạnh, bảo: A Nhật, em kéo nó ra đi.

Hạ Nhật mở ngăn kéo ra, nhìn thấy thỏa thuận ly hôn cô để lại mấy ngày trước.

"Em biết nên làm gì rồi chứ?" Anh sừng sộ nói, tờ giấy ấy làm anh tức đến suýt xuất huyết não.

Hạ Nhật xem qua tờ giấy ấy lần nữa, tạm biệt, sau đó xé nó thành bốn mảnh.

Mông Qua cảm thấy tâm trạng hiện tại vô cùng sảng khoái, cuối cùng cũng quét sạch hết chướng ngại vật. Tờ thỏa thuận ly hôn ấy luôn là cái cai trong mắt anh, cái dằm đâm sâu vào da thịt và quả bom đã được hẹn sẵn giờ.

Hạ Nhật liếc vào ngăn kéo, bỗng bật cười ha hả. Tên này làm thật cơ đấy. Cô cầm tờ giấy hiến tạng lên lắc lắc trước mặt Mông Qua, đoạn chống tay xuống giường.

"Giỏi lắm, Mông Qua! Hóa ra anh cũng biết trên đời này có thứ gọi là vậy."

Anh gõ đầu cô một phát. Cô nàng không biết anh đã lột xác ư?

"Vợ yêu, em còn không biết anh đã tặng 8% lợi nhuận hàng năm của công ty cho các tổ chức từ thiện đâu. Chồng em còn nhận được không ít huy chương danh dự từ những tổ chức từ thiện ấy nhé."

"A Nhật, lại đây." Mông Qua vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Hạ Nhật nằm xuống.

"Mông Qua, hãy hứa với em sau này uống rượu vào sẽ không lái xe nữa." Anh có biết, lúc ấy đã dọa em sợ chết khiếp không.

"Anh hứa."

"Còn nữa, không được phép đầu mày cuối mắt với Tô Hồng Liên."

"Anh hứa."

"Quan trọng nhất, không được dọa em như thế nữa."

Người phụ nữ này tưởng anh thích làm mấy chuyện mất mặt, đáng xấu hổ ấy lắm ư? Còn chả phải bị cô ép đấy sao? Con giun xéo lắm cũng quằn.

"A Nhật, em nói thế là không đúng. Chẳng phải thỏa thuận ly hôn của em chọc tức anh ấy à, còn nói những lời vô tâm như vậy nữa."

Hạ Nhật ngẫm nghĩ hồi lâu, hình như cách làm của cô có hơi quá đáng và cực đoan thật. Lại ngó qua vẻ mặt oan ức của Mông Qua, tên này vì cô mà đã bất chấp hậu quả, hy sinh tất cả.

Làm sao lại không cảm động chứ? Vì anh là Mông Qua! Cho dù chỉ hái cho cô một đóa hoa cũng đủ khiến cô cảm động đến phát khóc.

Cô chồm lên, hôn môi anh. Đầu lưỡi liếʍ ɭáρ giống như con chó nhỏ, mang theo chút lấy lòng, giống như trước kia anh từng lấy lòng cô.

Mông Qua siết chặt tay, có trời mới biết anh đã trông đợi khoảnh khắc này đến nhường nào.

Một đám người đứng trước cửa xem màn biểu diễn bỏng mắt này. Hạ Thiên không ngờ người chị gái vốn luôn im lìm của mình có ngày cũng hút hồn như vậy.

Rõ ràng anh chàng bệnh nhân kia đã bị câu mất ba hồn bảy phách. Vào lúc ông nội ho khan một tiếng nhắc nhở, chị cậu vẫn túm chặt lấy anh ta không buông. Lẽ nào, chẳng thèm để ý đến hình ảnh này không thích hợp với trẻ con luôn sao?

Cậu bé Mông Thạc thì cứ mở to đôi mắt tò mò nhìn hai người hau háu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.