Thời Gian Ấm Áp

Chương 1: Cuộc phỏng vấn bất ngờ



"Dư Tiểu Noãn, đến lượt cô, hãy nói về cuộc phỏng vấn vào thứ hai vừa rồi." Người ngồi đó là Trương Bằng đang ngồi kiểu chân bắt chéo trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá tập thể.

Trương Bằng là một giáo viên trong khoa giáo dục và đào tạo Công Nghệ Thông Tin, anh thường mang các sinh viên vừa hoàn thành chương trình tốt nghiệp đến thành phố S tìm việc làm. Hiện giờ đã là cuối năm, công việc lại càng khó tìm hơn, mới đây đã nửa tháng trôi qua, thậm chí hơn hai mươi mấy sinh viên vẫn chưa tìm được một công việc nào. Lúc này anh đã sớm không còn kiên nhẫn tiếp tục đảm nhiệm trách nhiệm "vất vả" này.

Dư Tiểu Noãn nhìn chằm chằm vào cánh cửa ký túc xá, đột nhiên lúc này nghe mình bị gọi tên, theo bản năng "A" một tiếng trong lòng. Cô lập tức phản ứng lại, có chút xấu hổ cúi đầu, giọng nói yếu ớt vang lên: "Không... không có phỏng vấn."

"Cô nói cái gì?"

Trương Bằng cơ hồ rít một hơi, đứng dậy khỏi giường ngủ, đi thẳng đến trước mặt Dư Tiểu Âm, chỉ vào cô: "Cô vừa mới nói cái gì thế? Nửa tháng mà ngay một cả một cuộc điện thoại gọi phỏng vấn cũng không nhận được? Dư Tiểu Âm ơi Dư Tiểu Noãn, cô rốt cuộc có nghe lời người thầy này nói rồi nộp hồ sơ lý lịch không hả?"

Trương Bằng nghiến răng quay đầu trờ vào phòng: "Cô nhìn xem những người khác, một tuần năm ngày thì ít nhất cũng đến phỏng vẩn mười lần, còn cô lại nói một cuộc phỏng vấn đều không có, vậy cô đang làm gì thế cô có biết không hả?"

Dư Tiểu Noãn bần thần không nói lời nào.

Trương Bằng thậm chí còn tức giận hơn: "Tôi nói cho cô nghe, cô có ý gì mà không nói chuyện? Bản hồ sơ điện tử đâu, đưa đây cho tôi xem!"

Dư Tiểu Noãn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở một bản hồ sơ điện tử được làm theo bản mẫu trên mạng, run rẩy đưa qua. Trương Bằng tức giận cầm lấy, sau khi xem xong còn bực tức hơn, lớn giọng hét: "Dư Tiểu Noãn"

Do tiếng hét quá lớn, ký túc xá đột nhiên im lặng. Trương Bằng cũng phát hiện ra điều mình làm không phải, xoay người qua chỗ khác lau mồ hôi, thở phào một hơi. Quay lại nhìn Dư Tiểu Noãn lần nữa, miễn cưỡng mỉm cười: "Không phải thầy nói điều đó sao, hồ sơ thường phải viết kinh nghiệm thực tập một năm rưỡi, khồng cần viết là mới hoàn thành chương trình học đều không biết làm cái gì, không có kinh nghiệm làm việc người ta tuyển mới là lạ đó."

"Đối với tôi quả thật là vừa hoàn thành tốt nghiệp đi ra, cũng quả thật là không có kinh nghiệm làm việc, thầy như thế mà lại dạy chúng tôi đi gạt người sao?" Dư Tiểu Noãn nói một cách hợp tình hợp lý. Lúc trước thầy cũng không có nói bắt các cô phải làm giả hồ sơ để gạt người ta.

Tuy nhiên, cô cũng không muốn viết có kinh nghiệm làm việc một năm rưỡi kia, chính mình không có làm thì lấy đâu ra công bằng, đạo lý, chính cô cũng không muốn thông đồng với đám người này nói dối gạt người, cô tự thấy bản thân không phải là người kiên định.

Mấu chốt chính là cô sợ hãi, viết có kinh nghiệm làm việc một năm rưỡi, tên công ty và những thứ khác đều là giả, nếu đến lúc người phỏng vấn hỏi về công việc trước đó, cô sẽ chột dạ.

Hơn nữa, cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, thành tích học tập của cô cũng là từ trung bình có khi còn thấp hơn. Cô không thể ghi có kinh nghiệm một năm làm việc được. Được rồi, cô thừa nhận lý do lớn nhất chính là lời khuyên của cô.

Tuy nhiên, cô đã thật sự chặn họng Trương Bằng vì lí do vừa nãy, dạy sinh viên của mình nói dối đây là sự thật, làm nhiều trò như vậy trước mặt nhiều sinh viên, anh ta có thể nói rằng Dư Tiểu Âm đã nói sai ý của anh. Ngoài hơn 20 sinh viên ở đây, trừ Dư Tiểu Noãn ở ngoài cùng cón có mấy người nhát gan sợ phiền phức, không dám làm giả hồ sơ để gạt người, hiện đã có người can đảm đứng lên phản kháng, liền có nhiều người bên cạnh phụ họa ủng hộ.

Nhất thời Trương Bằng không nhịn được: "Tan họp!" Anh ta hét lớn một tiếng, đấy Dư Tiểu Noãn đang đứng canh giữ ở cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Ký túc xá đột nhiên sôi sục.

"Tiểu Noãn, cậu quá lời hại, dám tranh luận cùng Trương Bằng, anh ta có tiếng khó tính, còn tưởng rằng hôm nay cậu thảm rồi." Bên cạnh Trần Tinh sùng bái lôi kéo Dư Tiểu Noãn đầy khích lệ.

Tô Ảnh dùng khuỷu tay đụng phải Trần Tinh: "Có gì mà lợi hại, cậu ấy chính là đang sợ hãi."

Trần Tinh chớp chớp mắt, có chút đồng tình với lời nói của Tô Ảnh. Qủa thật, Dư Tiểu Âm là người nhát gan nhất trong ba người bọn họ, ngày thường lạc đường ở bên ngoài cũng không dám hỏi người đi đường. Hiện giờ bắt cô làm hồ sơ giả, cô ấy có gan mới là lạ.

Dư Tiểu Noãn le lưỡi, từ chối cho ý kiến.

Tô Ảnh nhìn hai người giống như canh giữ ở cửa kia, nhịn không được mở miệng khiển trách: "Mở cửa quay về ký túc xá! Chẳng lẽ đợi tiếp ở ký túc xá nam?" Lần này đến thành phố S để tìm việc, hơn hai mươi mấy người ở bên trong chỉ có ba người bọn cô là con gái, Trương Bằng vì tiện tay nên đem các cô họp ở ký túc xá nam.

Mỗi lần tiến vào ký túc xá nam khó tránh khỏi ngưởi thấy mùi thuốc lạ và rượu hỗn tạp, Tô Ảnh là người sạch sẽ, chỉ cần một lần ở đây cô liền khó chịu. Dư Tiểu Âm và Trần Tinh ngoan ngoãn tránh sang một bên, thủ thế. Tô Ảnh đi ra ngoài, hai người nhìn nhau mỉm cười, đi theo ra khỏi ký túc xá của các chàng trai.

Trở lại ký túc xá của ba người, Dư Tiểu Noãn trực tiếp đặt mông nằm lên giường chính mình, trong không khí hai chân bất mãn đá tới đá lui một cách giận dữ: "Tôi muốn đi phỏng vấn, tôi muốn phỏng vấn! Vì sao lại không có cuộc phỏng vấn nào cơ chứ."

Tô Ảnh quăng cái gối lại: "Câm miệng đi, nếu vẫn tiếp tục dùng bản hồ sơ phỏng vấn này, tớ cá là đến cuối tuần cũng chẳng nhận được cuộc gọi phỏng vấn nào đâu."

Trần Tinh đi qua, đưa tay ra vỗ đùi: "Thế trước kia không phải cậu muốn làm tác giả mạng hay sao, vì cái gì đột nhiên muốn đổi nghề này làm gì?" Trần Tinh và Dư Tiểu Âm đích thực là bạn cùng phòng đại học, lúc trước Dư Tiểu Noãn ở ký túc xá viết tiểu thuyết, cũng là người duy nhất biết điều đó. Khi đến thời gian phải đi thực tập, Dư Tiểu Noãn chưa lần nào cùng mọi người đi làm mà lại trở về quê để dùng tất cả thời gian để trở thành một nhà văn. Lúc đó, cô cũng đã nói là muốn trở thành tác giả tiểu thuyết nổi tiếng khắp cả nước.

Một năm sau, khi gặp lại nhau ở lễ tốt nghiệp. Khi Trần Tinh có nói rằng bản thân sẽ đến một trung tâm đào tạo để học công nghệ thông tin, cô cũng không ngờ Dư Tiểu Noãn thế mà lại đi cùng cô. Cô cũng không nghe Dư Tiểu Noãn đề cập đến việc viết tiểu thuyết, Trần Tinh nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không hỏi tới.

Dư Tiểu Noãn cười hì hì hai tiếng, ngồi nghiêm túc nhìn Trần Tinh: "Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tự nhiên khi niếm trải mọi thứ, nếu cậu đã chết trên đó không phải sẽ thú vị lắm sao? Huống chi, một người chồng là lập trình viên, chỉ số thông minh cao, tương lai sẽ có một đứa con nói không chừng chính là một thiên tài!"

Trần Tinh cười nhạo một tiếng: "Thôi đi, thiên tài mà có người mẹ IQ thấp như cậu cản trở thì cũng không thiên tài nổi nữa. Ngủ đi." Sau khi nói xong, Trần Tinh đứng dậy rời đi, Dư Tiểu Noãn một lần nữa nằm nghỉ ngơi ở trên giường, ý cười trên mặt dần phai nhạt.

———

Dạ Vũ tiểu thư, nghe nói tác phẩm mới "108 cách để tấn công bạn cùng bàn" là sao chép của người bạn tốt Tiêu Mộng "Cùng bàn với Carnival", có chứng cứ kiểm chứng. Theo xác minh, tác phẩm của Tiêu Mộng thực sự xuất bản sơm hơn. Do thời gian xuất bản của hai tác phẩm, dường như đọc giả tìm kiếm nhiều hơn và họ đã tin vào đạo văn của bạn, bạn còn điều gì để nói không

Tôi đã từng nghĩ bạn là một nữ thần. Không nghĩ rằng bạn sẽ sao chép tác phẩm của người khác. Bạn chỉ là một thứ cặn bã trong thế giới văn học trực tiếp này thôi.

Tiểu Mộng đáng thương, thế nhưng lại trở thành bạn với một người bạn tâm cơ như Dạ Vũ, hiện tại Dạ Vũ công khai xuất bản các tác phẩm của Tiểu Mộng và nói đó là tác phẩm của bạn, thật làm cho người ta ghê tởm!

Cuộc sống đạo đức đen tối, Dạ Vũ là đồ chó, hãy biển mất khỏi giới văn học mạng!

———

Một năm trước cô giống như sống trong một cơn ác mộng kéo dài. Những ngày đó, miễn khi Dư Tiểu Noãn nhắm mắt lại thì những ác mộng ấy lại giày xéo cô tâm trí cô. Nhưng cô lại hết đường chối cãi.

Thật sự là cô đã sao chép của Tiểu Mộng?

Cô không có bằng chứng để biện minh...

Ngày hôm sau, Dư Tiểu Noãn bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông điện thoại của mình.

"Xin chào... vâng, là tôi.... một cuộc phóng vấn? Vâng, vâng.... 4 giờ chiều hôm nay, vâng tôi có thời gian... được rồi, hẹn găp lại vào buổi chiều!"

Cúp điện thoại, trái tim Dư Tiểu Noãn đích thị như đang trào ra khỏi cổ họng, phải sự thật không? Lại có người yêu cầu cô đến phỏng vấn? "Ây daaaa" Dư Tiểu Noãn cả người đầy phấn khích, cuối cùng mùa xuân của cô cũng đã tới.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường, đi chân trần đứng đối diện giường của Trần Tinh: "Tiểu Tinh, tớ có một buổi phỏng vấn, thực sự có một buổi phỏng vấn rồi!"

Trần Tinh sớm đã bị đánh thức bởi giọng nói của Dư Tiểu Noãn khi nói chuyện điện thoại, hiện giờ bị cô nàng cầm lấy giữ chặt bả vai lay mạnh, nhịn không được đây cô ngồi xuống: "Dư Tiểu Noãn, cậu được rồi nha! Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi, có cần kích động đến thế không?"

Dư Tiểu Noãn tiếp tục đắc ý tự hào: "Còn nói là không đến nỗi quá khích, ngày hôm qua các cậu là ai nói nếu tớ không sửa hồ sơ phỏng vấn thì cuối tuần cũng tiếp tục ngồi không, chẳng có cuộc gọi điện phỏng vấn nào tới, nhìn xem, hiện tại thời đã tới rồi nha!"

Tô Ảnh đập một cái gối lại đây: "Trước nhìn xem cái hồ sơ của cậu viết cái gì rồi quay lại nói tiếp."

Dư Tiểu Noãn buồn cười nhìn lên điện thoại: "Vừa hoàn thành chương trình học, không có kinh nghiệm làm việc. Thật là đẹp nha, tớ chính mình tự viết cái này.. đợi đã, điều này là sao... ai đã viết cái này!"

Dư Tiểu Noãn phát điên, khí lý lịch của cô ấy laị trở thành có một năm kinh nghiệm làm việc?

"Nói đi, có phải các cậu làm không?" Cô nghiến răng nghiến lợi vươn ra bộ móng vuốt của quỷ, làm bộ sẽ bóp cổ Trần Tinh.

Trần Tinh sợ tới mức liên tục lắc đầu, chống lại Dư Tiểu Noãn hận không thể ăn tươi nuốt sống chính mình bằng ánh mắt, đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, tớ và Tô Ảnh đã làm đó."

Dư Tiểu Noãn nhất thời sửng sốt: "Hết thật rồi, tớ căn bản là không có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng như đồ ăn, nói đến một năm kinh nghiệm để lửa gạt người phỏng vấn, nhất định buổi phỏng vấn chiều nay vẫn diễn ra." Gương mặt cô trở nên đáng thương vô cùng quay lại ngồi trên giường, vẻ mặt tuyệt vọng, cảm thấy ngày mai sẽ không thấy được ánh mặt trời nữa rồi.

Trần Tinh thấy bộ dáng muốn chét của cô, có chút nhịn không được: "Haizzz, đừng sớm kết luận như vậy được không? Kỳ thật là tớ cùng Tô Ảnh cảm thấy kỹ thuât của cậu cũng đâu có kém như vậy, chỉ có cậu không tự tin mà thôi. Cậu đến lúc đó bình tĩnh một chút, không chừng liền có thể lừa gạt qua cửa? Cậu xem tớ cùng Tô Ảnh đều đã phỏng vấn nhiều như vậy, không phải còn sống tốt trên đời sao?"

Dư Tiểu Noãn chột da: "Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?"

Trần Tinh vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, nghe tớ sẽ không sai đâu. Dù sao cậu cũng vẫn chưa có buổi phỏng vấn nào, chiều nay coi như luyện tập trải nghiệm đi. Chờ lát nữa tớ đem hồ sơ đổi thành tên của cậu, buổi chiều cầm đi thử xem, không nhất định mang vận dẫm sh*t đâu?"

Dư Tiểu Noãn vẫn còn hơi sợ trong lòng, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Trần Tinh, nghĩ nghĩ rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý. Một cuộc phỏng vấn mà thôi, chẳng lẽ người phỏng vẫn sẽ thịt cô sao?

🍥🍥🍥

Editor: Ngày đầu tiên mà đã edit được hơn 2k từ, oimeoi sức cùng lực kiệt rồi hahaa ^^ Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Đợi chương sau nào ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.