Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 23: Bệnh thần kinh gặp thần kinh bệnh



Ghét bỏ, kinh tởm, căm hận... Tuy lúc đó cô chỉ mới 13 tuổi, nhưng cô vẫn có thể đọc được cảm giác này trong ánh mắt lúc đó của anh.

Anh chán ghét cô, rất ghét, cực kỳ ghét!

Cũng vào lúc đó, cô đã biết tình cảm trong lòng cô và anh lúc đó có một sự chênh lệch rất lớn.

Anh và cô vốn là người của hai thế giới, anh xuất thân từ gia đình giàu sang phú quý, còn cô chỉ là con gái của một gia đình nghèo khó, nếu không phải bởi vì ông nội của cô và ông nội của anh có hẹn ước, chắc chắn cô sẽ mãi không thể nào bước vào thế giới của anh, xuất hiện trước mặt anh.

Dù gia đình cô cũng không để cô chịu đói, nhưng điều kiện sinh hoạt cũng không phải là tốt lắm, cho nên cô nhỏ gầy hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, nhưng cũng không đến nỗi xấu.

Cô không thể giống anh, mỗi ngày đều mặc những bộ quần áo đẹp đẽ khác nhau, quần áo của cô là những bộ đồ chị lớn mặc chật để lại, có chút cũ kỹ, nhưng không đến nỗi dơ bẩn.

Còn về keo kiệt...

Câu nói này của anh thật sự khiến cô tổn thương lòng tự trọng của mình.

Vì vậy, mặc dù sau đó ông nội của anh có ép buộc anh, khiến anh phải đồng ý, cô cũng không vì mình là vợ sắp cưới thì nói chuyện nhiều với anh, cô không bao giờ nói ra mối quan hệ của anh và cô với các bạn cùng phòng ký túc xá, ngay cả tiền lì xì ông nội Lâm cho cô mỗi dịp tết, cô cũng không bao giờ dùng tới.

Nghĩ đến những chuyện cũ, Thời Dao mím môi.

Tuy rằng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, nhưng cô cũng không đứng yên để anh muốn nói gì thì nói, càng không cãi nhau với anh, cho nên cô lựa chọn không nói gì, quay người rời đi.

Hành động như vậy của cô càng khiến cơn thịnh nộ của Lâm Gia Ca bùng cháy.

Rõ ràng là cô làm loạn, còn làm như không có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ đến như vậy, Lâm Gia Ca liền đưa tay ra kéo tay của Thời Dao lại.

Thời Dao đi rất gấp, cho nên Lâm Gia Ca không kéo được tay của cô, chỉ đụng trúng túi đồ cô mang theo bên người.

Sức của anh rất mạnh, khiến túi trong tay cô rách toang, bánh sandwich trong đó rơi xuống, dính đầy đất.

Thời Dao bị ngạc nhiên nên dừng lại, cúi đầu nhìn về phía những chiếc bánh sandwich đáng thương.

Không ăn được nữa rồi...

Thời Dao cũng tức điên lên, nắm chặt tay.

Cô nhìn chằm chằm bánh sandwich dưới đất một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Gia Ca:

- Tôi nói lại một lần nữa, tôi không có đến tìm ông nội Lâm, cũng không có nói anh chủ động muốn hủy hôn, càng không có ý định muốn duy trì hôn ước này. Còn nữa, có thể anh tự luyến đến nỗi nghĩ rằng ai cũng sẽ yêu anh, thích anh, nhưng tôi hoàn toàn không muốn gả cho anh!

Vì vậy, không cần phải quá đáng như vậy... coi chừng...

Thời Dao từ nhỏ đã được dạy bảo rất tốt, rất ít khi chửi bậy, cho nên cô nghĩ rất lâu, rất lâu cũng không thể nào nghĩ ra từ nào chửi người ta nặng một chút:

- Làm hư thức ăn, coi chừng.... coi chừng bị đói chết đó!

Còn nữa, rốt cuộc anh có nhìn thấy tin nhắn tôi gửi liên tục hai lần trong hai ngày nay cho anh không? Có muốn tôi hỏi lại anh một lần nữa không?

Nói xong, Thời Dao liền thật sự lặp lại nội dung tin nhắn đó lần nữa:

- Anh định khi nào nói với người lớn hai bên chuyện chúng ta muốn hủy hôn?Vì vậy, có thể phiền anh hôm nay cho tôi một thời gian cụ thể được không? Anh đừng tưởng tôi không biết, anh đã có bạn gái. Anh cũng đã có bạn gái rồi, còn không mau trả lời tin nhắn đó của tôi, anh cảm thấy như vậy vui lắm sao? Không cảm thấy có lỗi với chị ấy sao?

Anh có thể bắt nạt tôi, nhưng không thể bắt nạt bánh sandwich của tôi...

Tự luyến đến nỗi nghĩ ai cũng yêu thích mình?

Đùa gì thế, anh cần phải tự luyến sao?

Còn có bạn gái? Đào đâu ra? anh có bạn gái hồi nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.