Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 47: Lâm Gia Ca sống độc thân



Anh đến trước bàn sách, lấy điện thoại xem, là tin nhắn từ wechat của Hạ Thương Chu gửi tới.

Nhưng anh không nói gì mà chỉ gửi một đường link cho Lâm Gia Ca.

Lâm Gia Ca bấm vào đường dẫn, vẫn là diễn đàn của trường, tiêu đề chỉ có 6 chữ: "Lâm Gia Ca sống độc thân"

Sống độc thân?

Lâm Gia Ca nhíu mày, trượt màn hình, đọc tiếp nội dung:

"Lâm Gia Ca đối xử với con gái như vậy, thật quá đáng, sau này nhất định sẽ sống cô độc suốt đời."

Lâm Gia Ca lướt mắt nhìn qua nội dung trong bài viết một lần, hóa ra Tần Y Nhiên lại có sức ảnh hưởng đến như vậy, anh vừa đụng đến cô ta giờ liền có những bài báo trù ẻo như thế này?

Bên dưới còn có tầm ba mươi sáu bình luận, đa số là ủng hộ chủ thớt, trong lòng anh giễu cợt khinh thường một tiếng, sau đó bỏ lại điện thoại di động xuống bàn, cầm khăn và đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh.

Đi được nửa đường, anh lại nhếch lên một nụ cười khinh thường lạnh lẽo.

Anh cô độc cả đời?

Anh còn chưa được sinh ra đã mang trên người hôn ước với một người khác, bọn họ mong anh sống cô độc suốt đời?

Thật sự là một đám vô tri FA quá lâu rồi não cũng có vấn đề, chỉ là bệnh lâu ngày mà dấu, anh mới có cơ hội bộc phát thôi.

- - -

Tắm xong, Lâm Gia Ca cũng không vì những gì đã đăng trên diễn đàn của trường mà tức giận, trái lại anh còn có tâm tình đi ra ban công hóng gió.

Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, mặt trăng rất tròn, còn có mấy vì sao.

Dưới lầu có đóa hoa xuân mới nở, tản ra mùi thơm man mát, khiến từng trận gió đêm cũng thoang thoảng hương hoa.

Lâm Gia Ca nhìn chằm chằm bầu trời một chút, đưa tay lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.

Chỉ còn lại mùi của sữa tắm...

Lâm Gia Ca thở dài một hơi, nghĩ đến lúc về phòng khi cô bé kia sắp va vào ngực mình, còn có thể ngửi rõ mùi thơm từ người cô, khóe môi anh không nhịn được nhẹ nhàng cong lên.

Vợ chưa cưới ông nội đích thân chọn cho anh lại đi không nhìn đường, thật ngốc!

Nghĩ một chút, khóe môi Lâm Gia Ca lại càng cong lên rõ rệt.

Lâm Gia Ca đứng ngoài ban công không bao lâu, đột nhiên điện thoại của anh lại "ding" lần nữa.

Anh vào phòng cầm điện thoại lên, là tin nhắn trong nhóm [Lại bấm lộn].

[Dao Hề thích ăn Ice Cream]: Có ai muốn chơi game không?

[Nước trái cây]: Dao muội, xin lỗi, tối nay có thể bọn anh lại không thể đưa em đi chơi game rồi.

[Hầu Tử mời cao thủ]: Ngày mai, chắc chắn ngày mai anh sẽ chơi game với em! À, đột nhiên anh nhớ tới bây giờ lão đại rảnh, ở một mình trong ký túc xá, để anh yểm hộ em là được!

[Hầu Tử mời cao thủ]: @[111111]

Ở một diễn biến khác, Thời Dao vừa nhìn thấy [111111], liền muốn "nghỉ khỏe" theo bản năng, liền muốn xóa chữ "cảm ơn+1" mình mới gõ được phân nửa.

Kết quả bởi vì để quá lâu nên tin nhắn sẽ tự động được gửi. Cô thật sự rất muốn chặt tay của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.