Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 48: Lâm Gia Ca sống độc thân



Cô không nên cảm ơn anh!!!!

Trong quá trình chơi game hôm nay cũng giống như hôm trước, Thời Dao và [111111] cũng vẫn không có nói gì với nhau.

Chạng vạng, vì gặp Lâm Gia Ca cho nên cô không ăn ngon miệng, buổi tối về phòng, cách một lúc cô sẽ nhờ mọi người xung quanh:

- Giúp mình lấy quả táo, cảm ơn.

- Lấy dùm mình bịch khoai tây chiên đi!

- Lấy cho mình một hộp sữa tươi với! Cảm ơn!

- Mở dùm bịch khô bò đi nè!! Xie xie!!

- Giúp mình...

Không biết đến lúc Thời Dao mở miệng lần thứ mấy, đầu dây bên kia từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng đột nhiên có tiếng cười khẽ.

Tiếng nói của anh vốn đã êm tai, lần này anh lại cười khẽ, rất nhạt, nhưng trong tai Thời Dao lại cảm thấy tê dại.

Cô dừng nhai bánh quy trong miệng, qua một lúc lâu mới bắt đầu nhai tiếp.

Chỉ là vừa nhai lại hai cái, trong tai lại có tiếng nói của [111111]:

- Tiểu Mập Mạp, cô nặng bao nhiêu ký?

Bên cạnh anh có một Tiểu Mập Mạp sao?

Thời Dao đang cố nghe xem bên kia có người trả lời không, lại nghe:

[111111]: Tiểu Mập Mạp, cô không nghe tôi nói sao?

Tiểu Mập Mạp trong miệng con số tiên sinh là... là nói cô?

Thời Dao nhất thời bị nghẹn bánh quy trong miệng.

Cô dùng rất nhiều sức lực mới có thể thở lại được, sau đó rất nghiêm túc trả lời người đầu dây bên kia:

- Tôi chỉ có 40 ký thôi...

- Cô có bớt đi một số 0 không? Cô chỉ có 40 ký?

Thời Dao còn chưa mở miệng, [111111] lại nói:

[111111]: Tiểu Mập Mạp, có phải cô nặng 70kg không? Tiểu Mập Mạp, cô có thể ăn nhiều như vậy, nếu như cô 80kg, thì tôi cho 70 ký coi như là xem trọng cô rồi đó.

Quá đáng! Quá... quá đáng rồi đó!

Thời Dao bị [111111] chặn họng không nói nên lời.

Tuy rằng trên thực tế cô cũng không phải là người mập mạp, nhưng cũng không lên đến 70 ký, anh dựa vào cái gì mà nói người khác như vậy? Thật quá đáng!

- Tiểu Mập Mạp, cô ở ký túc xá nhớ ngủ giường dưới nha, nếu như ở giường trên người khác sẽ lo sợ lắm đó. Bởi vì họ nhất định sẽ rất sợ nửa đêm giường trên sập đè họ chết. À, không đúng, cô mập như vậy, chắc không thể bò lên giường trên nổi đâu...

Thời Dao không thể nhịn được nữa, lúc nghe tới câu này, dưới tình thế cấp bách, cô liền rống lên:

- Anh đừng cho là tôi không biết, anh là một kẻ xấu tính!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.