Ông nội Lâm giơ giơ tay, như đang mong anh cút mau một chút.
Lâm Gia Ca không quên kéo tay Thời Dao đi, cô không thể làm gì khác hơn là quay lại nói tạm biệt với ông một tiếng, sau đó nhìn đến Lương Mộ Mộ, cô cũng vẫn vẫy tay:
- Mộ Mộ, tạm biệt.
Lương Mộ Mộ còn chưa kịp đáp lại, cửa phòng bệnh đã bị Lâm Gia Ca đóng lại, khiến cô không nhìn thấy người bạn của mình nữa.
- - -
Tài xế đã chờ trước cửa bệnh viện từ lâu, sau khi Lâm Gia Ca nhét Thời Dao vào xe xong, sau đó mới buông tay cô ra.
Tài xế thắt dây an toàn xong, hỏi:
- Tiểu thiếu gia, đến trường học sao?
Lâm Gia Ca không mở miệng, chỉ hừ một tiếng, xe liền khởi động, vừa đi không được bao lâu, điện thoại di động của Thời Dao lại báo có tin nhắn tới.
Là tin của tên Hàn Cảnh kia nhắn lại cho cô sao?
Lâm Gia Ca lập tức đề cao cảnh giác, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lặng lẽ chăm chú nhìn Thời Dao.
Anh nhìn thấy cô mở điện thoại di động ra, sau đó bấm bàn phím trả lời tin nhắn.
Đúng thật là tin nhắn Hàn Cảnh gửi cho cô, cho dù chữ có lít nha lít nhít nhỏ đến cỡ nào, nhưng thị lực của anh tốt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Vậy khi nào thì em về đến ký túc xá? Loại đặc sản này không thể để qua đêm, mẹ của anh muốn đem lên được đến đây phải ướp nước đá rất nhiều mới có thể mang đi được, vì vậy, tối nay phải ăn hết rồi.
Đầu ngón tay Thời Dao chuyển động, trả lời:
- Chắc khoảng nửa tiếng nữa là em có thể về đến trường rồi.
Học trưởng Hàn:
- Vậy thì tốt rồi, khi nào về đến nơi thì nói cho anh biết, anh đưa qua cho em.
Lâm Gia Ca không nhìn tin nhắn Thời Dao trả lời Hàn Cảnh, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhìn chằm chằm thành phố đang không ngừng lùi lại phía sau, đột nhiên ánh mắt như nhớ ra chuyện gì, lóe lên một cái, liền lên tiếng nói với tài xế: