Sau chuyến nghỉ phép, Ôn Viễn còn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ thì Ôn tiên sinh đã lao đầu vào giải quyết công việc.
Ôn Viễn rất hâm mộ hàng ngũ thu nhập khủng mấy chục mấy trăm triệu* một năm như Ôn Hành Chi. Chỉ nghĩ thu nhập một năm của cô còn không cao bằng thuế thu nhập cá nhân mà người này phải nộp, cô liền thấy hậm hực, cũng là người với nhau mà sao chênh lệch lớn như vậy?
* Ở đây ám chỉ nhân dân tệ, 1 triệu NDT xấp xỉ 3,5 tỷ VNĐ.
Ôn Hành Chi vốn không bận tâm mấy đến vấn đề này, song thấy bộ dạng u uất đau khổ của cô thì anh cảm thấy vô cùng thú vị.
Công việc của Ôn Hành Chi còn có một điểm khiến Ôn Viễn cực kỳ bất mãn, đó là thường xuyên phải đi công tác. Nếu vào lúc cô bận rộn đi học thì không sao, nhưng kết hôn rồi mà vẫn đi biền biệt cả tháng trời để cô ở nhà một mình, bạn nhỏ Ôn Viễn thấy không vui chút nào. Thế nhưng không thể than vãn quá nhiều.
Nếu không, theo cách nói của Chu Nghiêu thì chính là có phúc mà không biết hưởng. Chồng Chu Nghiêu cũng công tác ở GP, tuy nhiên tiền lương khác biệt một trời một vực. Mỗi lần ba người các cô tụ tập, nhắc đến điều này, Ôn Viễn lại không dám lên tiếng, sợ bị Chu Nghiêu mưu sát.
Hôm ấy Ôn Hành Chi đang công tác ở Hongkong lại đúng vào cuối tuần, Ôn Viễn ở nhà rất buồn bèn hẹn Chu Nghiêu đi xem phim.
Bộ phim sản xuất một cách cẩu thả, xem vừa dài dòng vừa tẻ nhạt, đến mức hai người muốn ngủ gục trong rạp luôn, cô và Chu Nghiêu nhìn nhau, tâm linh tương thông liền cùng ra khỏi rạp, tìm một tiệm cơm gọi đồ ăn cho no bụng.
Ôn Viễn chống cằm, thấy Chu Nghiêu cúi đầu bấm di động liên tục bèn chế nhạo: “Về nhà lúc nào mà chẳng gặp, có cần gửi lắm tin nhắn thế không?”
Chu Nghiêu ngẩng đầu lườm cô, lấy cốc nước giải khát trước mặt mình uống vào quá nửa, nói: “Cô à, chồng tôi đã đi công tác gần một tháng rồi đấy ạ.”
Ôn Viễn giật mình mở to mắt: “Sao không thấy cậu bảo gì?”
Chu Nghiêu véo cái má phúng phính của cô: “Ai như cậu đâu, Ôn tiên sinh đi một cái là như người mất hồn.”
Ôn Viễn đỏ mặt đẩy tay cô nàng ra, vừa hay đồ ăn được mang lên, hai người vùi đầu ăn uống. Bỗng Chu Nghiêu ngẩng đầu hỏi: “Sắp tới sinh nhật Ôn tiên sinh rồi đúng không?”
Ôn Viễn ậm ừ một tiếng: “Khoảng một tuần nữa, hỏi thế làm gì?” Chu Nghiêu cười hì hì: “Nghe chồng tớ nói, nhân viên GP đang bàn nhau xem nên tặng gì cho sếp. Theo tớ thấy, sao phải khổ vậy, Ôn tiên sinh có thiếu gì nữa đâu?”
Dù sao anh chẳng thiếu thứ gì, chúc mừng cũng không cần thiết lắm, lại thêm một tuổi chứ hay ho gì đâu.
Thầm nghĩ trong lòng như vậy, Ôn Viễn hỏi: “Đã quyết xem tặng gì chưa?”
“Vẫn chưa, sao hả?”
“Tham khảo thử xem, tớ cũng không biết nên tặng anh ấy thứ gì.”
Chu Nghiêu: “…”
Nói thì nói vậy thôi nhưng Ôn Viễn vẫn chọn cà vạt cho Ôn Hành Chi. Tuy anh không thích cà vạt, nhưng vì tính chất công việc nên anh luôn ăn mặc sang trọng chỉn chu, ở nhà cũng có kha khá cà vạt, trong số ấy có không ít là do cô chọn.
Nhìn cà vạt trong tay, Ôn Viễn thấy tặng quà cho anh đúng là thừa thãi, bởi vì sau khi cô tặng quà cho anh, anh luôn không để ý tới chúng.
“Thưa cô, cô chắc chắn lấy chiếc này chứ ạ?”
Ôn Viễn gật đầu: “Chính nó.”
Nữ nhân viên tươi cười tính tiền cho cô, trong lòng cũng hơi tò mò, tại sao mặt vị khách này lại đỏ như thế nhỉ, vì điều hòa trong cửa hiệu quá nóng?
Thanh toán xong, Ôn Viễn đang định ra về thì di động trong túi đổ chuông. Cô không thèm nhìn là số ai mà ấn nút nghe luôn, trong loa lập tức truyền tới giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh: “Đang ở đâu?”
Ôn Viễn đoán được là ai ngay tức thì, khẽ phồng má: “Anh đoán xem.”
Ôn tiên sinh bỏ qua hành vi ngây thơ của cô, hỏi: “Nếu anh nhớ không nhầm thì nhiệt độ cao nhất ở thành phố T trong ngày hôm nay là 0 độ C. Ôn Viễn…” Anh gọi tên cô, “Trời lạnh thế này mà em chỉ mặc một chiếc áo len?”
Ôn Viễn sửng sốt, đứng ngây người nhìn ngó xung quanh một lúc, tìm hồi lâu mới thấy chiếc Range Rover màu đen của anh. Hơn mười ngày không gặp anh, Ôn Viễn không khỏi dịu giọng như nũng nịu: “Em có mang áo khoác mà.”
Ôn tiên sinh khẽ thở dài: “Mặc vào rồi ra ngoài đi.”
Ôn Viễn khoác áo lên người sau đó mau chóng chạy ra ngoài, Ôn Hành Chi đã mở cửa ghế phụ, thấy cô chạy tới, ánh mắt hơi lóe lên, bèn mở cửa xe ở phía mình ra.
Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Viễn thoáng đỏ lên, sàn xe Range Rover rất cao, cô đứng mà gần như có thể nhìn thẳng vào anh. Bốn mắt nhìn nhau, cô thở không ra hơi.
Ôn Hành Chi chờ cô hồi hồn, nhìn chiếc túi trong tay cô: “Anh không ở nhà, em lại mua gì thế?”
“Cà vạt, làm quà sinh nhật cho anh.” Cô lầm bầm, tỏ vẻ không cam tâm khi quà tặng sớm bị bại lộ.
Ôn Hành Chi bỗng bật cười, ôm chặt lấy eo cô rồi kéo cô lại gần mình, sửa lại mái tóc hơi rối của cô sau đó nói với giọng hơi khàn: “Lên xe đi, anh đưa em về nhà.”
Anh đưa cô về căn nhà ở ngoại thành, tới mùa đông Ôn Hành Chi thích ở bên này hơn, vì hệ thống sưởi ấm ở đây phù hợp hơn căn hộ ở đường Dịch Thủy.
Trước khi về hai người ăn cơm tối ở bên ngoài, vừa vào nhà đặt hành lý xuống là Ôn Hành Chi vào phòng tắm ngay, đây là thói quen của anh, sau chuyến bay dài luôn phải tắm rửa để xua đi sự mệt mỏi. Ôn Viễn tắm qua rồi giúp anh dọn hành lý trong phòng ngủ, đúng là sạch sẽ vô cùng, đến sợi tóc còn chẳng có.
Thấy vậy thì Ôn Viễn rất hài lòng, khi đang định đóng vali lại, cô bỗng thấy một cái chai nhỏ, lấy ra coi thì là một chai thuốc dạ dày.
Đúng lúc ấy cửa phòng tắm mở ra, Ôn Viễn nhìn anh hỏi: “Bệnh dạ dày của anh lại tái phát?”
Ôn Hành Chi nhìn cô, thong thả đáp: “Không nặng lắm, giờ đã ổn rồi.”
Ôn Viễn còn lâu mới tin lời anh: “Anh uống rượu à?”
Ôn Hành Chi nhíu mày.
Anh bó tay với cô nhóc ngày càng thông minh này rồi.
Để Ôn phu nhân bớt giận, Ôn tiên sinh thành khẩn bày tỏ: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Ôn Viễn bĩu môi, tỏ vẻ sẽ từ từ xem xét.
Ôn tiên sinh cười khẽ, ra hiệu cô tới bên cạnh anh.
Sau đó không biết lấy từ đâu ra một cái hộp, đưa cho cô.
“Đây là gì thế?”
Ôn Hành Chi không đáp chỉ mở hộp ra, lộ ra thứ đồ bên trong, là một chiếc vòng tay làm bằng ngọc bích, chất ngọc rất đẹp.
Anh nắm chặt năm ngón tay cô, nhẹ nhàng đeo vòng vào tay cô, nhưng không ngờ vòng có vẻ rộng, lúc lắc ở cổ tay, nhìn hơi bị trống.
Ôn Viễn dở khóc dở cười nhìn anh: “Anh không biết số đo cổ tay em à?”
Ôn Hành Chi thấy động tác của cô, rõ ràng là rộng như vậy mà còn phải cọ cọ mấy lần rồi mới lấy xuống, đúng là rất ngốc. Anh phát vào mông cô một cái, cầm lấy vòng tay cất vào trong hộp.
“Lần này anh tới Hongkong gặp được Tô Tiễn ở đó.” Anh bỗng nói, “Chiếc vòng ngọc bích này chính là do cậu ta nhờ anh mang cho em. Anh mới gặp cậu ta vài lần, nhưng cậu ta lại có thể nhận ra anh ngay, cũng chẳng phải dễ dàng.”
Tô Tiễn?
Ôn Viễn sững người, ngây ngẩn hỏi: “Cậu ấy ra nước ngoài rồi cơ mà? Sao lại ở Hongkong được?”
“Về nước rồi, đang làm việc ở một Công ty nước ngoài, lần này vừa hay hợp tác với bên anh, tham gia đàm phán.”
Để mặc anh xoa tay cho mình, Ôn Viễn im lặng hồi lâu rồi mới hỏi lại: “Cậu ấy có ổn không?”
“Năng lực không tồi, nhưng tuổi còn nhỏ nên cũng chưa biết chừng mực.”
Ôn Viễn bĩu môi: “Nói như thể anh không có thời tuổi trẻ nông nổi ấy.”
Vừa nói xong mới thấy mình lỡ lời, bèn ngẩng đầu lườm anh rồi nói: “Mà bây giờ cũng chưa già.”
Ôn tiên sinh được khen ngợi chỉ nhíu mày, đưa hộp vòng ngọc cho cô: “Cất đi đi.”
Ôn Viễn vâng một tiếng, lại nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi anh: “Hình như anh cũng quá hào phóng rồi đấy?” Tô Tiễn nhờ anh đưa đồ cho cô, anh cũng đưa thật?
Ôn Hành Chi nhìn cô đầy hàm ý: “Dù sao cũng không vừa, chỉ là một món đồ để làm kỷ niệm thôi.”
Cớ sao phải tính toán nhiều như vậy.
Một câu nói hai ý nghĩa, nhưng Ôn Viễn nghe là hiểu ngay.
“Vậy nếu đeo vừa thì sao?”
Ôn phu nhân vẫn không cam lòng hỏi.
“Thế thì lại nuôi cho béo lên một chút.” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, ám chỉ: “Kiểu gì cũng có cách.” Để em không đeo vừa.
Ôn phu nhân lệ rơi đầy mặt.
Sao cô lại thấy anh hào phóng được chứ? Rõ là anh vẫn rất hẹp hòi rất hẹp hòi cơ mà?