Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 2-1: Chú của em - anh ấy là một người thận trọng và lý trí (1)



Type: Mều

Sau khi được giải thoát khỏi nỗi lo yêu sớm, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Duy Nhất luôn là người đào hoa đa tình, nên cũng chẳng ngại có thêm đóa hoa như cô đây, nhưng xưa nay Ôn Viễn luôn cố gắng lánh xa mọi phiền phức hết sức có thể để tránh "Sai một li đi một dặm". Xem như cô đã thực sự trải nghiệm một lần cái đáng sợ của miệng lưỡi thế gian, từ khi bị gọi phụ huynh, những lời đồn đại nhảm nhí về cô và Triệu Duy Nhất cứ liên miên không dứt. Cô đành cố gắng vờ như không biết, Triệu Duy Nhất lại càng thoải mái hơn, không những không thèm bận tâm, mà còn dùng một phương pháp vượt ngoài dự đoán của Ôn Viễn để chặn họng mọi người.

Cậu ta thực sự có bạn gái, bạn gái cậu ta không những không phải Ôn Viễn, mà còn là một nữ sinh học lớp 12 ban Nghệ thuật đẹp gấp trăm lần cô. Nữ sinh này họ Trần tên Dao, dáng người mảnh mai uyển chuyển, khuôn mặt cũng đẹp tới tột cùng, lần đầu tiên Ôn Viễn nhìn thấy người ta thì đã sững sờ, hồi lâu cô mới níu chặt tay áo của Triệu Duy Nhất, hỏi: "Cậu tìm đâu ra vị thần tiên tỷ tỷ này thế?"

Bạn gái được khen nên lẽ đương nhiên Triệu Duy Nhất cũng thấy mát mày mát mặt: "Với khả năng của tớ, hoặc là không tìm, một khi tìm thì phải cỡ này!"

Trần Dao thấy dáng vẻ hả hê đắc ý của cậu ta bèn lắc đầu chế giễu.

Học sinh trung học đều phải yêu đương trong bí mật, trông Triệu Duy Nhất huênh hoang thế thôi song cũng phải giấu giấu giếm giếm. Để yểm trợ cho cậu ta, ngày ngày khi tan học, Ôn Viễn luôn cùng Trần Dao đi ra khỏi cổng trường, tới ngã rẽ mới giao đóa hoa xinh đẹp Trần Dao cho Triệu Duy Nhất.

Như vậy đương nhiên sẽ về trễ hơn bình thưòng một chút, liên tục mấy ngày như thế, dì Thành cũng phát hiện ra, hôm nay cô vừa bước vào nhà thì dì Thành đã gọi cô lại: "Mấy hôm nay làm gì đấy, sao lại về muộn thế hả?"

Ôn Viễn nào dám khai thật, đành giải thích qua quýt vài câu rồi đi lên tầng, vừa mở cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng điện thoại cố định trong phòng vang lên. Cô đặt cặp sách xuống, nhấc máy nghe: "Alo?"

"Chú đây."

Giọng nói vừa lành lạnh lại vừa hơi khàn, Ôn Viễn vừa nghe thấy đã biết là ai, cho dù từ lần tới trường học dạo trước đến giờ, cũng phải hai tháng rồi cô chưa gặp anh. Ôn Viễn tự giác đứng thẳng người: "Chú ạ."

Ôn Hành Chi hờ hững đáp một tiếng: "Chiều tối nay cô Phương của cháu gọi điện cho chú."

"Dạ?" Ôn Viễn không khỏi mở to mắt, "Vì sao?"

Thực ra trong khoảng thời gian này, cô Phương từng gọi điện cho Ôn Hành Chi mấy lần, đại khái là trao đổi về một vài chuyện nhỏ nhặt trong việc giáo dục Ôn Viễn. Ôn Hành Chi rất bận, tuy anh có tranh thủ thời gian để biết sơ sơ, cơ mà không phải chuyện nào anh cũng để tâm, trừ khi anh cảm thấy chuyện đó rất quan trọng.

Ngón tay gõ lên mặt bàn trong vô thức, anh nói: "Vì cháu không đạt điểm chuẩn trong cuộc thi tiếng Anh."

"...Đấy, đấy là do sơ xuất thôi." Ôn Viễn xoắn dây diện thoại, cố gắng kiếm cớ, "Tiếng Anh của cháu vẫn ổn mà."

"Ồ? Vậy chuyện từ khi lên lớp mười một tới giờ, cháu không đạt điểm chuẩn trong bất kỳ cuộc thi tiếng Anh nào là sao?" 

Ôn Viễn vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, "Sao chú lại biết?"

"Nếu cháu không như thế thì đương nhiên chú cũng không biết."

Ôn Viễn ủ rũ: "Chú ơi, cháu, cháu không cố ý."

"Thế này đi," Anh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Chú tìm một người phụ đạo ở thành phố B cho cháu, để cô ấy dạy thêm cho cháu bốn tiếng mỗi tuần, cố gắng tranh thủ để cuộc thi tiếng Anh cuối kỳ có kết quả cao."

Ôn Viễn nhỏ giọng thương lượng: "Bước đầu cứ đạt điểm chuẩn đã, được không ạ?"

Vừa nói xong, Ôn Viễn đã thấy hối hận ngay tức thì. Nếu là người khác thì chắc phải bực dọc mà mắng ầm lên rồi, có điều dù sao Ôn Hành Chi cũng là người không để lộ cảm xúc vui buồn ra ngoài, im lặng trong giây lát, anh nói: "Cứ vậy đi, chú đã báo địa chỉ cho Ôn Kỳ rồi, để cuối tuần nó đưa cháu đi."

Ôn Viễn vội vàng từ chối: "Cháu tự đi được mà!"

Nhờ Ôn Kỳ đưa đi? Vậy chẳng phải cô sắp bị chế giễu à?

"Không được." Ôn Hành Chi cự tuyệt một cách quyết đoán, đồng thời nói thêm từng chữ từng chữ: "Chú nghe Ôn Kỳ nói cháu rất hay lạc đường."

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định cực kỳ chắc chắn.

Sau khi cúp máy, sau mấy giây đứng như trời trồng mà nghiến răng nghiến lợi, Ôn Viễn đi thẳng đến phòng Ôn Kỳ, đẩy mạnh cửa phòng anh trai ra, nhấc bừa một thứ lên ném vào người anh mình. Ôn Kỳ đang nằm trên giường đọc sách, bộ dạng hằm hằm giận dữ của cô khiến anh ta ngạc nhiên vô cùng, bị ném trúng mấy lần mới hoàn hồn lại, kéo ngược hai tay cô ra đằng sau: "Định làm phản đấy à?"

Ôn Viễn đạp mạnh về phía sau: "Ai bảo anh nói xấu em trước mặt chú?"

"Anh nói xấu gì cơ?" Ôn Kỳ nhìn cô đầy hoang mang.

Ôn Viễn tức tới mức mặt mũi đỏ bừng, "Anh nói với chú ấy em rất hay lạc đường?"

Ôn Kỳ ngẫm nghĩ vài giây mới nhớ được, thả tay cô ra rồi tiếp tục tựa vào đầu giường, vẻ giễu cợt thoáng hiện trong mắt, "Chẳng lẽ không đúng à?"

Ôn Viễn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của anh trai tươi cười sung sướng thì giận tới điếng người, đang định đá cho anh ta một cú nữa, liền nghe thấy dì Thành gọi từ dưới nhà, "Ăn cơm thôi, Viễn Viễn và Tiểu Kỳ xuống đây mau, không được cãi nhau nữa.”

Bấy giờ Ôn Viễn mới dừng tay, lườm anh mình một cái rồi quay người đi trước, Ôn Kỳ nhìn bóng lưng của cô bật cười một tiếng, khom người phủi phủi bụi trên ống quần rồi đi theo. 

Thứ bảy, Ôn Kỳ lái xe đưa Ôn Viễn đi học phụ đạo.

Trong mắt Ôn Viễn, Ôn Kỳ chính là khắc tinh của cô, lâu lâu không trêu chọc cô thì thấy không thoải mái, cho nên với loại việc đẩy cô vào hố lửa này, Ôn Kỳ vô cùng hăng hái. Ôn Viễn ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, thấy Ôn Kỳ hơi nâng khóe môi, cô không chịu nổi: "Miệng nam mô bụng một bồ dao găm.”

Khi ấy Ôn Kỳ chỉ liếc nhìn cô, không đáp lại, tới dưới nhà giáo viên phụ đạo thì anh ta mới nói: "Giáo viên đó họ Tô, là rùa biển(*), nhà ở tầng mười, lúc đi vào nhà nhớ chào hỏi. Biết chưa?"

(*). Từ lóng của Trung Quốc, chỉ những người từng đi du học rồi về nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.