Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 6: Chú ơi, chú dẫn cháu đi được không?



Tết năm nay ở nhà họ Ôn, ngoại trừ Ôn Hành Chi luôn vắng mặt, còn thiếu một người nữa, đó là cháu đích tôn của nhà họ Ôn, Ôn Kỳ.

Sau khi anh ta vừa tốt nghiệp đại học thì đã bắt đầu đi tìm kiếm nhân tài trong trường để hợp tác cùng anh ta gây dựng sự nghiệp, lăn lộn suốt một năm qua cuối cùng cũng đạt được một số thành tựu nhất định. Trước tết anh ta còn đang đàm phán hợp đồng một dự án, bận rộn tới mức mùng sáu Tết mới được trở về nhà.

Trước khi Ôn Viễn phải đi học, anh ta hỉ hả tặng cho cô một đống quần áo đồ ăn vặt và búp bê. Ôn Viễn ít khi thấy anh trai hào phóng như vậy, không khỏi mỉa mai: “Nghe dì Thành bảo anh cũng kiếm được kha khá, thế mà chỉ tặng em mấy thứ này thôi à?”

“Thế em thích gì?” Ôn Kỳ vừa cài khuy măng sét, vừa thuận miệng hỏi cô, vẻ mặt thờ ơ hờ hững.

Mắt Ôn Viễn sáng lên: “Xì tiền mừng tuổi ra đây!”

Ôn Kỳ nghe vậy nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, rồi bật cười: “Đúng là không biết ngượng, bình thường tiền tiêu vặt của em đâu có ít, Tết đến cũng không biết đường mà hiếu kính anh à?”

Ôn Viễn nhíu mày: “Em có nhiều tiền nữa cũng chẳng bằng anh được, anh còn mặt dày đòi em?”

Ôn Kỳ cũng không giận mà sáp lại gần cô: “Chưa chuẩn bị quà cho anh thật sao?”

Ôn Viễn nhìn anh ta với vẻ hoang mang, chỉ thấy hôm nay anh ta cứ là lạ thế nào. Còn Ôn Kỳ thì lại tỏ vẻ thâm thúy bí hiểm, khẽ mỉm cười rồi chắp tay đi lên tầng hai. Anh ta từ tốn mở cửa phòng cô, dạo quanh căn phòng: “Phòng cũng gọn gàng đấy chứ. Biết cha sẽ về nên mới ra sức dọn dẹp đúng không?”

Ôn Viễn đỏ mặt xấu hổ: “Ý anh là thế nào?”

Ôn Kỳ không đáp, tiếp tục dạo quanh phòng cô, sau đó đứng trước tủ đồ của cô, đưa tay mở tủ, Ôn Viễn thấy thế vội ngăn cản anh ta: “Không được lục tủ của em!”

Ôn Khác lôi cổ sang một bên: “Người dám tự tiện lục tủ anh trước thì không có tư cách nói ra câu này!”

Vừa nghe vậy, Ôn Viễn chẳng dám giận nữa: “Anh biết rồi à?”

Cô đã lục tủ của anh ta thật, nhưng cũng vì vóc người anh ta khá giống Ôn Hành Chi, cô chỉ muốn tham khảo loại quần áo anh ta mặc nên mới đi lục tủ anh ta. Ôn Kỳ càng hả hê hơn, anh ta cúi người đưa tay lật đồ trong tủ cô, như thể đang tìm thứ gì đó. Ban đầu vẻ mặt anh ta khá thoải mái, thậm chí còn vương nét cười, nhưng dần dần, mày thoáng nhíu lại.

Hai tay Ôn Kỳ đã nắm chặt trong vô thức, anh ta quay sang hỏi Ôn Viễn: “Em không tặng anh thứ gì thật à?”

Anh ta đã nói trắng ra như thế, vậy mà cô vẫn không nghĩ ra được? Hoặc anh ta vốn hiểu lầm, món quà đó không phải để tặng anh ta?

Ôn Viễn chột dạ: “Vẫn chưa kịp chuẩn bị. Hay là, anh thích thứ gì trong tủ thì cứ lấy đi?”

Sắc mặt Ôn Kỳ chợt tối đi, anh ta quay đầu, chăm chú nhìn cô hồi lâu, tới mức Ôn Viễn luống cuống tay chân, anh ta mới cười nhạt, nói: “Thôi, là anh tưởng bở.”

Dứt lời liền bước qua người cô.

Còn Ôn Viễn thì vẫn lớ ngớ đứng như trời trồng, ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt hiểu ra. Không lẽ anh ta đã thấy món quà dạo trước? Gọi điện cho anh ta, rồi lại vào phòng anh ta lục tủ quần áo, với tính cách tự luyến của Ôn Kỳ, khó mà không liên tưởng rằng món quà kia là để tặng cho anh ta.

Ôn Viễn thấy khó xử vô cùng.

Bây giờ thì Ôn Kỳ giận thật rồi, Ôn Viễn vội nghĩ đối sách hóa giải vụ khủng hoảng tình anh em này, nhưng Ôn Kỳ không cho cô cơ hội ấy, anh ta chỉ ở nhà hai ngày rồi đi luôn. Còn Ôn Viễn, vì cường độ ôn tập cực lớn của học kỳ cuối lớp 12 mà quên béng mất chuyện này.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc mà hết hơn hai tháng. Trong những ngày ấy, phần lớn thời gian Ôn Viễn đều khổ luyện trên bàn học. Cũng bởi thế, ở kỳ thi thử đại học sau một đợt ôn tập trung của nhà trường, cô đạt được kết quả thi tốt nhất từ trước tới nay. Cô thông báo với mẹ về buổi họp phụ huynh sau kỳ thi thử với vẻ khá tự tin.

Đây là buổi họp phụ huynh theo thông lệ của trường trung học số 11, vì đợt ôn tập trung kết thúc chưa tới một tháng là kỳ thi đại học bắt đầu, thành tích học tập của học sinh về cơ bản đã được phân loại, ngoại trừ những học sinh ngày thường lười học nhưng sát nút thi mới điên cuồng ôn bài, thì hầu hết số còn lại đều không mấy tiến bộ, lúc này có thể bắt đầu cân nhắc tới vấn đề nộp hồ sơ nguyện vọng sau khi thi.

Đầu tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên. Bà Kiều Vũ Phân dậy khá sớm, chuẩn bị xong xuôi rồi dẫn Ôn Viễn tới trường. Trong trường, cô Phương cũng tới từ sáng sớm.

Buổi họp phụ huynh lần này học sinh không được tham dự, nên Ôn Viễn đành thơ thẩn ngoài phòng học, ngẩn người nhìn ra sân tập. Trên sân bóng rổ đang có một nhóm học sinh nam chơi bóng, nhìn đồng phục thì có lẽ là học sinh lớp mười.

Ôn Viễn chợt nhớ lại bản thân khi ấy, học hành lớt phớt, lúc thì trốn tiết để chơi bóng với Triệu Duy Nhất ở sân tập, lúc thì tìm một chỗ chơi đến hết ngày. Nhưng hiện tại, Triệu Duy Nhất vào trường quân đội, còn Tô Tiễn thì ở nhà ôn thi, im hơi lặng tiếng bấy lâu nay. Tuy chưa tốt nghiệp, nhưng Ôn Viễn đã cảm thấy “cảnh còn người mất”.

“Đang nghĩ gì thế?”

Chợt bị ai đó vò đầu, Ôn Viễn giật mình quay lại, liền thấy người mà cô không gặp suốt hai tháng nay - Tô Tiễn. Sau khi hoàn hồn bèn lườm cậu ta một cái: “Làm tớ sợ chết khiếp.”

Tô Tiễn cười: “Hai tháng không gặp, nhớ tớ không?”

Ôn Viễn ôm ngực, phớt lờ câu hỏi của cậu ta: “Sao cậu lại tới đây?”

Tô Tiễn hất cằm chỉ về phía phòng học: “Cô Phương đích thân gọi điện mời mẹ tớ đi họp phụ huynh, nên tớ cũng đi theo.”

“Ở nhà có thích không?”

Tô Tiễn nghĩ ngợi như thật, nói: “Mọi chuyện đều ổn, trừ việc hàng ngày không còn ai làm trò cười cho tớ xem.”

Nói xong thì thấy Ôn Viễn trợn mắt nhìn cậu ta, Tô Tiễn cười ha ha, ánh nắng vấn vương chút hơi lạnh chiếu trên gương mặt cậu ta, như phủ thêm một tầng hào quang lên khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên. Hai người đứng bên cạnh, cùng nhìn về phía sân tập, Tô Tiễn phóng tầm mắt đi rất xa, đứng trên tầng trên cùng của dãy lớp học cao nhất toàn trường, cậu ta có thể nhìn thấy sân tập mà cậu ta đã chơi đùa cùng bạn bè suốt ba năm qua, đó chính là nơi mà cậu ta và Ôn Viễn dần trở nên thân thiết. Nghĩ tới đây, cậu ta mỉm cười.

“Tô Tiễn.” Ôn Viễn chợt mở lời, “Cậu định thi vào trường đại học nào?”

“Tớ vào đâu cũng được.” Tô Tiễn thản nhiên đáp, nghiêng đầu hỏi Ôn Viễn. “Cậu thì sao?”

Ôn Viễn nhìn ra xa, trầm tư trong chốc lát, mới nói: “Tớ không biết.”

Họp phụ huynh xong, bà Kiều Vũ Phân rất vui vẻ. Ôn Viễn nghĩ, có lẽ là vì cô chủ nhiệm đã tuyên dương cô với toàn thể phụ huynh, dù sao lần này cô là người tiến bộ nhiều nhất lớp. Về tới nhà, bà Kiều Vũ Phân kéo cô tới trước mặt mình: “Viễn Viễn, con đoán xem, hôm nay cô Phương của con nói với mẹ gì nào?”

Ôn Viễn chăm chú nhìn bà, đợi bà nói tiếp. Bà Kiều Vũ Phân ung dung uống một cốc nước rồi nói: “Cô Phương của con bảo rằng, cứ đà học này, thi đỗ một trường đại học ở thành phố B không phải việc khó.” Bà thở phào rồi nhìn Ôn Viễn, mỉm cười hiền hòa, nói: “Vậy là tốt rồi, cha con vẫn lo chuyện học hành của con, giờ cũng dễ ăn nói hơn rồi. Viễn Viễn con đã nghĩ kỹ chưa, con thích trường nào ở thành phố B, chúng ta cùng phân tích thử xem.”

Cũng đừng trách bà lại vui vẻ như thế, bởi vì Ôn Viễn học hành tấn tới nên khiến bà thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần chọn một trường đại học gần gần để bà có thể thuận tiện ghé thăm con gái là được. Tốt nghiệp xong rồi thì tìm một công việc nhàn tản, không cần kiếm tiền làm gì, bà chỉ muốn hàng ngày được gặp con gái mà thôi.

Ôn Viễn cũng không biết trong một phút ngắn ngủi ấy mà mẹ cô lại nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, cô ngoan ngoãn đứng yên, tới khi bà Kiều Vũ Phân uống hết tách trà trong tay, cô mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không muốn học đại học ở thành phố B.”

Bà Kiều Vũ Phân dường như chưa nghe rõ: “Con nói gì cơ?”

“Con nói.” Ôn Viễn lấy hết can đảm, ngẩng đầu, đối mặt với bà Kiều Vũ Phân, “Con không muốn học đại học ở thành phố B.”

Nghe xong thì bà Kiều Vũ Phân sững sờ, khi Ôn Viễn thấp tha thấp thỏm định giải thích thêm không ngờ bà lại bật cười, nói: “Con bé ngốc nghếch này, bao nhiêu người muốn học ở thành phố B mà còn không được. Con thì ngược lại, có sẵn cơ hội mà còn muốn tới nơi khác. Sao hả, con nỡ bỏ lại mẹ và dì Thành ư?”

Đương nhiên là không nỡ.

Bà Kiều Vũ Phân nhận ra sự do dự của cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, mẹ nghĩ là dạo này con học hành mệt mỏi quá nên mới nghĩ vớ nghĩ vẩn như thế, về phòng nghỉ ngơi đi con, còn một tháng nữa mới thi đại học, thi xong mới nộp nguyện vọng, tới lúc đó rồi tính tiếp cũng được.”

Ôn Viễn cực kỳ chán nản.

Để thể hiện sự coi trọng với việc Ôn Viễn thi đại học, một tuần trước khi bắt đầu kỳ thi, cha Ôn Viễn - Ông Ôn Hành Lễ đã bay từ nước ngoài về.

Thời tiết đầu tháng sáu khá nóng nực, trường trung học số 11 đã cho học sinh nghỉ học, Ôn Viễn chậm chạp thu dọn đống sách vở chất cao như núi của mình, ngồi lên chiếc Suzuki Jimmy để về nhà. Vừa xuống xe thì cô đã nhìn thấy chiếc Phantom đầy khí thế của ông Ôn Hành Lễ. Ôn Viễn không khỏi giật mình, cha về nhà ư?

Cô đưa sách cho một anh lính cần vụ rồi vội vàng đi vào phòng khách. Trong nhà có hai người, ông Ôn Hành Lễ và bà Kiều Vũ Phân, vốn đang nói chuyện, thấy Ôn Viễn bước vào, hai người không khỏi quay đầu nhìn về phía cô.

Dưới cái nhìn chăm chú của bố mẹ, Ôn Viễn thấy hơi bối rối, cô đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng nói: “Con, con đoán là cha về nhà.”

Bà Kiều Vũ Phân hồi hồn, cười với ông Ôn Hành Lễ: “Anh xem, con bé biết anh về nhà nên mới mừng rỡ tới mức này đấy.”

Ông Ôn Hành Lễ chỉ cười, không tiếp lời.

Bà Kiều Vũ Phân đi tới cầm cặp hộ Ôn Viễn: “Biết người bạn nhỏ ít tuổi nhất nhà sắp thi đại học, cha con đặc biệt sắp xếp thời gian để về thăm con.”

“Không hẳn là đặc biệt sắp xếp, lần này về nước, có chút việc cần phải xử lý.” Như thể sợ Ôn Viễn cảm thấy áp lực, ông Ôn Hành Lễ thong dong giải thích, ông đưa thứ đồ trong tay cho bà Kiều Vũ Phân, rồi vẫy vẫy tay gọi Ôn Viễn, “Nào, Viễn Viễn, lên tầng với cha.”

Ông dẫn cô vào thư phòng ở tầng hai. Trong một năm thì quá nửa thời gian là ở nước ngoài, nên ông Ôn Hành Lễ chẳng mấy khi vào căn phòng này, trong phòng hơi ngột ngạt, Ôn Viễn vừa bước vào đã thấy áp lực nặng nề kéo đến.

Cô ngoan ngoãn đứng trước bàn, cúi đầu, không dám nhìn ông Ôn Hành Lễ, chỉ thấy ông khẽ thở dài: “Đứng gần vào đây xem nào, con sợ cha đến thế sao?”

Ôn Viễn ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “Không sợ.”

Ông Ôn Hành Lễ lắc đầu cười khổ, nhưng cũng chẳng thể trách cô như vậy. Ông ngồi trước bàn, cố gắng hỏi cô bằng giọng hiền hòa nhất: “Chuẩn bị tới đâu rồi?”

“Tàm tạm rồi ạ.” Ôn Viễn cố nặn ra một nụ cười.

“Thế thì tốt, đừng lo lắng quá. Chỉ là một kỳ thi đại học thôi mà.” Ông Ôn Hành Lễ trầm tư trong giây lát, hỏi tiếp: “Việc nộp nguyện vọng, con tính thế nào?”

Ngẫm lại chuyện lần trước, Ôn Viễn không dám nói thật, chỉ lắc đầu: “Con vẫn đang suy nghĩ.”

Ông Ôn Hành Lễ à một tiếng rồi gật đầu. Ông nhìn cô bé trước mặt, chẳng biết từ bao giờ đã trưởng thành thế này rồi. Tuy mặt mũi còn non nớt, nhưng suy cho cùng, cô đã chín chắn hiểu chuyện hơn trước đây nhiều. Ông nhìn Ôn Viễn, sau một thoáng im lặng, mới nói: “Vậy thử xem xét đề nghị của cha, ở lại thành phố B học đại học, được không?”

“Thành phố B?”

“Cha chỉ đề nghị thế thôi.” Ông Ôn Hành Lễ mỉm cười hiền hòa, “Con xem, bọn trẻ trong nhà đều đi học xa, cha cũng bận công tác khắp nơi, chỉ còn mình mẹ con ở nhà, cha nghĩ, con nên ở lại với mẹ, đúng không?”

Ôn Viễn cắn môi, dưới ánh nhìn chăm chú và chờ đợi của ông Ôn Hành Lễ, cuối cùng cô đành nói: “Con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Ừ.” Ông Ôn Hành Lễ vui vẻ nói.

Trong tâm tưởng của Ôn Viễn, cha cô chưa bao giờ trò chuyện với cô như vậy, bao nhiêu năm mới có một lần này, nhưng lại vì muốn cô ở lại thành phố B. Với người khác thì đây vốn là một việc cực kỳ đơn giản, tuy nhiên đối với cô thì đây là một việc rất khó quyết định. Cô biết sự lựa chọn của cô sẽ khiến rất nhiều người thất vọng, song trong lòng cô vẫn luôn có một thôi thúc mãnh liệt, đó là phải rời khỏi căn nhà này.

Cũng bởi vậy mà Ôn Viễn biết rằng, về chuyện học đại học ở đâu, chắc chắn cô còn phải trải qua một trận chiến ác liệt.

“Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.”

Nghĩ tới câu cửa miệng của Triệu Duy Nhất, cô nằm vật lên giường mình.

Cuối cùng thì ba năm trung học cũng sắp kết thúc, nhất là những ngày cuối cùng, học tập ở cường độ cao đã rút cạn sức lực của Ôn Viễn. Cô chẳng buồn động đậy nữa, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ dần rơi vào ngọn núi phía dưới mặt trời, mắt cô cứ díu lại.

Cô sắp ngủ gục tới nơi, tới khi dì Thành gọi vọng lên từ dưới nhà rằng - Ôn Hành Chi gọi điện về. Ôn Viễn mới giật mình choàng tỉnh.

Suốt ba, bốn tháng nay, chẳng mấy khi cô liên lạc với anh. Trước giờ Ôn Hành Chi luôn rất bận rộn, muốn gặp cũng khó, huống chi cô còn có ý tránh mặt anh. Mà dường như anh cũng rất bình thản, trừ cái lần cô chuồn vội khỏi nhà anh, anh gọi điện cho cô ra, thì gần như không liên lạc với cô nữa. Chắc cũng có, nhưng cô luôn cố gắng gạt bỏ mọi tin tức về anh, cho dù có, cô cũng không dám nghĩ nhiều.

Dì Thành đang trò chuyện với Ôn Hành Chi qua điện thoại ở tầng một, thấy Ôn Viễn xuống liền vội đưa ống nghe cho cô. Ôn Viễn hoảng hốt, quệt tay lên quần, như thể muốn lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

“Chú ạ?”

Ở đầu bên kia, Ôn Hành Chi thản nhiên ừ một tiếng: “Nghe dì Thành nói, cháu được nghỉ rồi?”

“Vâng, nhà trường để chúng cháu tự ôn tập tại nhà.”

“Còn mấy ngày nữa là thi đại học?”

“Ba ngày ạ.”

Câu trả lời ngắn gọn khiến người ở đầu bên kia thoáng lặng im, sau đó nói: “Ừm, cố lên nhé.”

Ôn Viễn cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng dường như người ở đầu bên kia còn cao siêu hơn cả cô, không hề nhắc tới chuyện tối hôm ấy. Còn cô, tới giờ vẫn nhớ, cô đã thấp thỏm lo âu, nơm nớp lo sợ thu dọn đồ đạc ra sao, rồi rời khỏi nhà anh vào lúc tờ mờ sáng thế nào. Anh nói đúng, cô rất ngốc nghếch, nên cô mới sợ, sợ rằng mình ở thêm một giây, nói thêm một câu thì sẽ để lộ hết những suy nghĩ từ tận đáy lòng.

Có tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền ra từ trong điện thoại, Ôn Viễn vội nói với anh: “Chú ơi, chú bận thì làm việc đi ạ.”

Dứt lời, đang định cúp máy, ai ngờ Ôn Hành Chi lại đột nhiên gọi cô: “Ôn Viễn.” Anh nói, tốc độ vẫn thong dong bình thản như trước, nhưng giọng nói lại trầm ấm hơn ngày thường nhiều: “Tin vào chính mình.”

Ôn Viễn ngây ngẩn trong thoáng chốc. Cô không còn nghe thấy tiếng tút tút sau khi cúp máy, cũng không nghe thấy lời cảm thán của dì Thành “Hiếm thấy Hành Chi quan tâm ai như quan tâm Viễn Viễn”, trong đầu cô chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại. Anh nói: Tin vào chính mình.

Ôn Viễn chợt thấy sống mũi cay cay.

Ngày thi đại học, thành phố B chợt đổ mưa tầm tã, nhiệt độ cũng giảm xuống, khiến người ta thấy vô cùng dễ chịu.

Trước các điểm thi, xe đỗ chật cứng, phụ huynh nào cũng lo lắng chờ bên ngoài, không ai dám nói nhiều, chỉ sợ ảnh hưởng đến các thí sinh đang thi phía trong.

Ôn Viễn từ chối ý định dẫn cô đi thi của tất cả mọi người trong nhà, chỉ đồng ý để một người lính cần vụ lái xe đưa đi, trải qua hai ngày thi một cách thuận lợi. Kết thúc ngày thi cuối cùng, vốn là thời điểm ăn mừng xả hơi thì Ôn Viễn lại bị sốt cao. Cơn sốt này khiến mọi người trong nhà đều vô cùng lo lắng, hai giờ sáng gọi điện mời bác sĩ riêng của ông cụ Ôn tới nhà khám bệnh cho cô, bận rộn suốt một đêm, sáng sớm hôm sau cơn sốt mới lui dần.

Cô mơ màng nhìn mọi người đi qua đi lại quanh giường, cơn sốt khiến cô mỏi mệt phát khóc. Vừa ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn thì bà Kiều Vũ Phân đã gọi cô dậy ăn cháo.

“Con bị ốm, không tới trường lấy dự đoán điểm, cô chủ nhiệm của con gửi đáp án, trước khi chọn trường thì phải ước lượng số điểm đã, lần này con thấy mình thi thế nào?”

“Chán lắm ạ.” Miệng còn ngậm cháo, Ôn Viễn đáp qua loa.

Bà Kiều Vũ Phân thở dài, “Thế thì phải cẩn thận khi chọn trường.” Như thể sợ ảnh hưởng tới bệnh tình của Ôn Viễn, bà hồ hởi nói, “May mà có kết quả rồi mới nộp nguyện vọng, tới lúc ấy rồi chọn, chắc vẫn có thể vào được một đại học ở thành phố B.”

Ôn Viễn nhìn sắc mặt bà Kiều Vũ Phân, thử nói: “Thực ra một số trường đại học ở thành phố T lấy điểm không cao với học sinh ở thành phố B, có vài trường cũng đáng để cân nhắc.”

“Nộp hồ sơ vào trường ở thành phố T làm gì? Một mình con tới đó học, sao mà quen được? Dì Thành với mẹ nhớ con thì làm thế nào?”

“Bây giờ có nhiều xe cộ như thế, muốn gặp con cũng tiện mà.” Ôn Viễn ôm tay bà, vờ làm nũng.

“Thế nếu con lại bị ốm như hôm nay, ai sẽ chăm sóc con?”

Ôn Viễn nhỏ giọng nói: “Con có thể tự chăm sóc mình.”

“Không được! Mẹ không yên tâm, học ở thành phố B thôi.”

Giọng nói của bà Kiều Vũ Phân vô cùng kiên quyết nên cô không thể tiếp tục nói về chuyện này nữa, lẳng lặng ăn hết cháo rồi quay về giường. Cô đã ngủ mười mấy tiếng rồi nên lúc này không còn thấy buồn ngủ nữa, chỉ cảm thấy cả người rệu rã, chẳng buồn nhúc nhích. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà với cái đầu trống rỗng, một lúc lâu sau, dì Thành vào bảo cô nghe điện thoại, nói là có bạn học gọi cô.

Ôn Viễn chầm chậm đi xuống nhà, thấy bà Kiều Vũ Phân đang cầm điện thoại, nói liên miên với người ở đầu dây bên kia, môi thoáng hiện nụ cười: “Viễn Viễn nhà bác đương nhiên phải học ở thành phố B rồi, cháu với con bé có thể quan tâm chăm sóc cho nhau. Trông con bé lớn đầu thế thôi, chứ còn chưa biết tự chăm sóc bản thân đâu.” Thấy Ôn Viễn, bà Kiều Vũ Phân vẫy vẫy tay với cô, “Bạn học của con, Tô Tiễn.”

Mí mắt Ôn Viễn giật lên một cái, nhận ống nghe, “Có chuyện gì thế?”

“Định hỏi về số điểm dự đoán của cậu thôi, thế nào rồi?”

“Tàm tạm.” Ôn Viễn cuốn dây điện thoại, Ôn Viễn đáp cho xong chuyện, “Cậu thì sao? Đại học B?”

“Không nói chơi được đâu, lần này tớ làm bài không tốt lắm.”

Ôn Viễn còn lâu mới tin: “Làm bài không tốt nhưng vẫn thừa sức vào ngôi trường đó.”

Tô Tiễn cười, lảng sang chuyện khác: “Nghĩ kỹ chưa? Định nộp hồ sơ vào trường nào? Nghe bác gái nói là một trường ở thành phố B?”

Vừa nghe tới hai chữ bác gái, Ôn Viễn liếc nhìn bà Kiều Vũ Phân đang ngồi cạnh theo phản xạ. Tuy đang pha trà, nhưng nhìn nét mặt bà là biết bà rất chú ý tới bên này. Ôn Viễn chỉ thấy tim đập nhanh hơn, cô quay đầu, đáp ừ một tiếng với người ở đâu bên kia: “Tớ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy học ở đây thì tốt hơn.”

“Ừ, tớ biết rồi.”

Ôn Viễn cầm điện thoại mà lòng thấy hoang mang, cậu ta biết rồi? Biết gì cơ?

Sau khi cúp máy, bà Kiều Vũ Phân vẫy tay gọi cô lại, cười híp mắt hỏi cô: “Đây có phải cậu bé viết thư tình cho con dạo trước không?”

Ôn Viễn lúng túng: “Không phải như mẹ nghĩ đâu…”

Bà Kiều Vũ Phân thấy cô đỏ mặt, tưởng cô đang xấu hổ, bèn nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nghe qua điện thoại thì mẹ thấy cậu bé kia là người hiểu biết chín chắn, gọi điện tới thăm dò, rõ là muốn vào cùng một trường đại học với con.” Bà ngừng lại một thoáng, rồi hỏi: “Có biết cha mẹ cậu ấy làm nghề gì không?”

Ôn Viễn cảm thấy mặt mình sắp bốc lửa, “Mẹ, bọn con chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Thấy Ôn Viễn không chịu thừa nhận, bà Kiều Vũ Phân cũng không trêu cô nữa: “Thôi, dù sao hai đứa cũng còn nhỏ.” Bà cầm tay Ôn Viễn, “Nào, mấy hôm nay mẹ đã cân nhắc hộ con vài trường rồi, con thử coi xem có thích không. Mà phải chọn nơi gần nhà, thế mới tiện…”

Bàn tay bà Kiều Vũ Phân cầm đang đổ mồ hôi, cảm giác hơi dấp dính, Ôn Viễn bối rối đi theo bà lên thư phòng tầng trên, trái tim chơi vơi như đang rơi thẳng xuống đáy vực, càng bước đi, càng rơi xuống sâu hơn.

Chẳng bao lâu sau, điểm thi đại học đã được công bố. Mới thi xong hai tuần mà bảng vàng thành tích của các trường trung học ở thành phố B đã xuất hiện. Thời điểm ấy, đề tài liên quan tới các thủ khoa được bàn luận sôi nổi khắp nơi. Năm nay trung học số 11 thắng lớn, thủ khoa tự nhiên và thủ khoa xã hội đều là học sinh của trường. Thủ khoa xã hội là một học sinh nữ mà Ôn Viễn chưa nghe bao giờ, xem ảnh trên báo thì thấy tướng mạo cũng khá bình thường. Còn thủ khoa tự nhiên lại không phải là Tô Tiễn ư?

Nhưng Ôn Viễn chưa kịp nghĩ nhiều thì một tin tức khác đã khiến cô cực kỳ kinh ngạc. Sở giáo dục gửi tin nhắn tới, ngoài việc thông báo kết quả thi cho cô, còn thông báo rằng số điểm của cô cao hơn điểm chuẩn của thành phố B những hai mươi điểm. Tin này khiến cả nhà học Ôn đều mừng phát khóc. Còn Ôn Viễn thì cầm di động trong tay, hoảng hốt bất an.

“Sao còn đứng ngây ra đó? Mau đi sửa nguyện vọng thành một trường tốt hơn đi!” Bà Kiều Vũ Phân cốc trán cô, thấy cô vẫn ngẩn ra, bèn cười với ông Ôn Hành Lễ, “Tôi thấy con bé mừng quá hóa ngốc rồi.”

Khuôn mặt luôn nghiêm nghị của ông Ôn Hành Lễ đượm thêm mấy phần vui vẻ, “Không lo, còn nhiều thời gian, có thể từ từ chọn lựa.”

“Cha, mẹ, con muốn về phòng kiểm tra một chút.” Ôn Viễn trầm tư một lát, rồi nói với bà Kiều Vũ Phân và ông Ôn Hành Lễ.

“Kiểm tra cái gì?”

“Kiểm tra kết quả thi.” Ôn Viễn thấy khó mà tin nổi, “Hay là nhầm nhỉ? Sao con lại đạt điểm cao vậy nhỉ?”

“Nhầm thế nào được chứ?” Bà Kiều Vũ Phân bật cười, “Thôi đi đi, cẩn thận cũng không thừa.”

Ôn Viễn quay về phòng, lập tức ấn nút nguồn mở máy tính, vào trang web của Bộ giáo dục để tra điểm. Hôm nay là ngày công bố điểm thi, tất cả thí sinh ở thành phố B đều đang tra điểm, trang web load mãi chưa xong. Ôn Viễn vô cùng sốt ruột, đợi khoảng năm phút, cuối cùng cũng load được kết quả thi của cô - Giống hệt với kết quả thi mà cô nhận được qua tin nhắn điện thoại.

Ôn Viễn ngồi thừ ra, như vừa bị rút cạn sức lực.

Nếu kết quả thi không tốt lắm, không thể vào được trường đại học tốt nào ở thành phố B thì cô có thể đi học ở một tỉnh khác, vì điểm đầu vào của các trường ở thành phố B khá cao. Nhưng ngờ đâu, cô lại làm bài tốt đột xuất, điểm thi cao hơn điểm chuẩn của toàn thành phố những hai mươi điểm.

Ôn Viễn không hề cảm thấy vui sướng, vì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.

Hai ngày sau khi điểm thi được công bố, bà Kiều Vũ Phân và ông Ôn Hành Lễ đã chọn xong trường đại học cho cô, chính là Đại học A - nơi con trưởng Ôn Kỳ từng học, tới chuyên ngành cũng chọn luôn ngành học của Ôn Kỳ - Tài Chính.

Bà Kiều Vũ Phân tỏ ra rất hài lòng, mãi mới có một ngày Ôn Kỳ về nhà, bà cũng căn dặn Ôn Kỳ: “Ở trường con có thân thiết với thầy cô nào không? Sau này liên lạc nhiều một chút, Viễn Viễn học ở đó cũng tiện hơn.”

Ôn Kỳ ngồi trên sofa, đang đọc tạp chí, nghe được lời này, đầu cũng không ngẩng lên: “Mẹ quăng cho con cục nợ to như thế, con chịu không nổi đâu.”

Bà Kiều Vũ Phân nghe vậy, cốc trán anh ta: “Nói gì thế hả, có anh trai nào như con không?”

Ôn Viễn ngồi yên một bên, nếu là ngày trước, chắc chắn cô phải nói chen vài câu, nhưng lúc này thì cô chẳng buồn nói nữa. Còn hơn một tháng nữa mới tới khai giảng, nhưng bà Kiều Vũ Phân đã chuẩn bị xong lâu rồi, mua sắm cho cô không thiếu thứ gì.

Nhìn mẹ bận rộn lo liệu mọi việc, Ôn Viễn bỗng thấy áy náy vô cùng. Người phụ nữ đã chăm sóc cô suốt mười tám năm ấy, e là không thể ngờ được, khi cô ngồi bên bà thì lại đang nghĩ cách để có thể rời xa bà. Cô đúng là một người ích kỷ, nhưng cô luôn cảm thấy trái tim mình tựa như một chú chim non đang bị giam cầm, nếu bây giờ không thể thoát ra thì sau này sẽ bị giam cầm mãi mãi. Thế nên cô không thể do dự thêm nữa, cô phải kiên quyết.

Về phòng, Ôn Viễn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Ôn Hành Chi. Sau hai tiếng chuông chờ, có người nghe điện: “Alo, Viễn Viễn đấy à?”

Ôn Viễn hơi sửng sốt, một vì thoáng cái mà đã có người nghe máy, hai vì người nghe lại là phụ nữ. Cô đành dò hỏi: “Là trợ lý Lại phải không ạ?”

“Chị đây.” Lại Dĩ Ninh mỉm cười, “Tìm Ôn tiên sinh?”

Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Chú có ở đó không chị?”

“Mấy hôm nay Ôn tiên sinh dự họp của tổng bộ tại London, có chuyện gì không em?”

Thật khéo, cứ vào những lúc cô cần một chỗ dựa, thì người ấy lại không có mặt. Xem ra ông trời cũng không giúp cô.

Ôn Viễn cười khổ, nói với Lại Dĩ Ninh: “Không có gì, không có gì đâu ạ.”

Vội vàng cúp máy, Ôn Viễn đứng ngẩn người trong giây lát, rồi đi mở máy vi tính, truy cập vào trang web của Bộ giáo dục lần nữa.

Nhìn trang web xuất hiện trước mắt mình, một hàng chữ lớn màu đỏ khiến Ôn Viễn hoảng hốt --- Hệ Thống Tổng Hợp Nguyện Vọng Của Thí Sinh. Nương theo ánh sáng trên màn hình, Ôn Viễn nhập số báo danh và mật mã của mình, ấn enter rồi đợi web load dữ liệu. Chỉ vài giây, nhưng Ôn Viễn chợt thấy tốc độ mạng như chậm hơn, thời gian đợi chờ dài như vô tận.

Cái tên ở ô nguyện vọng là Đại học và chuyên ngành mà ông Ôn Hành Lễ và bà Kiều Vũ Phân đã tỉ mỉ lựa chọn, Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào đó rất lâu, mới nhấn phím xóa sạch. Rồi gõ từng chữ từng chữ, gõ rất chậm mã số trường và chuyên ngành mà cô đã thuộc lòng từ lâu.

Gõ xong, một cửa sổ nhảy ra trước màn hình: “Chắc chắn thay đổi thông tin nguyện vọng?”

Có chắc chắn không? Còn hai ngày nữa là tới hạn cuối, cô thực sự chắc chắn ư? Cho dù không ai ủng hộ quyết định này của cô, cô cũng vẫn theo đuổi tới cùng?

Lòng bàn tay cầm chuột của Ôn Viễn đẫm mồ hôi, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy hồi lâu, cuối cùng cắn răng nhắm mắt, ấn vào chữ “Đồng ý”. Một lúc sau, cô mới từ từ mở mắt, tắt máy vi tính. Khi vệt nắng cuối cùng rút khỏi phòng, trong không gian tối tăm tĩnh lặng, Ôn Viễn nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập. Mãnh liệt - run rẩy.

Thành phố T, Sân bay Quốc tế.

Chuyến bay của Ôn Hành Chi hạ cánh vào buổi chiều, sau mười phút đứng ở cửa ra T3, Lại Dĩ Ninh mới thấy sếp nhà mình. Ôn Hành Chi đưa hành lý cho chị ta, bảo chị ta về xe trước, anh chưa ra vội.

Lại Dĩ Ninh cũng hiểu: “Hôm nay Diệp tiên sinh cũng bay về nước?”

Đúng như dự đoán. Hai mươi phút sau, Giáo sư Diệp - Diệp Dĩ Trinh - Giảng viên khoa Quản lý thuộc Đại học B, kiêm Nhà phân tích cao cấp của GP khu vực châu Á - Thái Bình Dương, xuất hiện ở cửa ra. Anh ta nhìn thấy Ôn Hành Chi, kinh ngạc nói: “Sao anh lại đứng đây?”

“Tôi cũng vừa về nước, ca phẫu thuật thế nào?”

“Rất thuận lợi.” Người nọ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Anh không cần về sớm như thế, ở lại nghỉ ngơi một thời gian thì tốt hơn.”

Cuối tuần trước nữa, Diệp Dĩ Trinh vừa làm phẫu thuật não, chuyến bay dài khiến anh ta hơi mệt mỏi, không khỏi day nhẹ ấn đường: “Bên này nhiều việc quá, sắp tốt nghiệp rồi, rất nhiều sinh viên cần được Giảng viên hướng dẫn, còn phải dự một loạt buổi bảo vệ luận văn. Ngoài ra…”

“Ngoài ra còn có Ôn Nhiễm, anh không thể bỏ mặc Ôn Nhiễm được.”

“Anh cũng thế thôi.” Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, “Quãng thời gian này chắc công tác tuyển sinh đại học cũng bắt đầu rồi đúng không?”

“Sao?”

“Ôn Viễn thế nào? Định nộp nguyện vọng vào trường nào?”

Mày Ôn Hành Chi thoáng nhíu lại, nhưng rồi lập tức giãn ra: “Gần đây tôi quá bận, chưa hỏi tới chuyện trong nhà.”

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười đầy hàm ý: “Không giống tác phong của anh.”

Ôn Hành Chi không đáp, sau khi đưa Diệp Dĩ Trinh về nhà anh ta ở thành phố T, Ôn Hành Chi lại lái xe tới GP. Mấy hôm trước anh phải xử lý cục diện hỗn loạn mà Ban quản trị công ty A bỏ lại, phía Nhật Bản lại vừa mở xưởng đồng ở Nam Mỹ vừa tới LME* thu mua đồng, một số cơ quan công quỹ bán tháo công trái cổ phiếu một cách trắng trợn, anh lại phải tìm nguồn tài chính để đối phó với mấy kẻ điên ấy. Một số đơn vị trực thuộc GP nghe tin thì lập tức hành động, Chủ tịch GP tại London chủ trì, chuẩn bị tổ chức hội nghị cấp cao. Trong vòng một tuần Ôn Hành Chi đã liên tục bay qua ba nơi New York, London và Hongkong, sau khi chủ trì xong buổi họp truyền đạt chỉ thị từ tổng bộ, anh trở lại phòng làm việc, khuôn mặt không giấu nổi sự mỏi mệt.

* Sàn giao dịch Kim loại Luân Đôn hay Sở giao dịch Kim loại Luân Đôn (tên tiếng Anh: London Metal Exchange)

Trong phòng làm việc, Lại Dĩ Ninh đang nghe điện thoại thay anh, thấy anh đi vào, vội đưa cho anh: “Là điện thoại từ nhà ở thành phố B.”

Tiện tay vắt áo vest lên ghế, Ôn Hành Chi nhận điện, người ở đầu bên kia là dì Thành, thấy anh nghe điện, vội vàng hỏi: “Ông cụ bảo dì hỏi cháu, cháu về nước từ bao giờ?”

“Mới hai hôm nay thôi.” Anh nói, “Ông cụ hỏi chuyện này làm gì?”

Dì Thành quở trách: “Cháu thử tính xem bao lâu rồi cháu không về nhà là biết ngay thôi.”

Ôn Hành Chi bật cười, day day trán: “Nghe nói mấy hôm nay anh cả ở nhà, là vì chuyện chọn trường của Ôn Viễn?”

“Ừ, con bé thi tốt lắm.”

Ôn Hành Chi cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ nói: “Có kết quả thi rồi, định nộp hồ sơ vào trường nào?”

Dì Thành đâu có hiểu chuyện này, anh nghĩ một thoáng rồi nói: “Dì để Ôn Viễn nghe điện giúp cháu.”

Dì Thành nở nụ cười: “Không đúng lúc rồi, con bé mới ra ngoài, có một bạn nam tới tìm…”

Bạn nam? Ôn Hành Chi nhíu mày, anh cúp máy im lặng trong giây lát, sau đó ấn nút gọi điện nội bộ dặn Lại Dĩ Ninh: “Chuẩn bị xe giúp tôi, mười phút nữa về thành phố B.”

Thật trùng hợp, người tới tìm Ôn Viễn chính là Triệu Duy Nhất.

Khi nhận được điện thoại của cậu ta, Ôn Viễn cũng thấy bất ngờ, ra khỏi cổng dinh thự, bèn nhìn thấy Triệu Duy Nhất mặc áo rằn ri, cắt tóc húi cua đứng đó.

“Cậu đứng đây làm gì? Không nóng à?” Ôn Viễn cười hỉ hả với cậu ta, tiện tay vò đầu cậu ta một lúc, “Kiểu tóc này hợp với cậu thật đấy.”

Triệu Duy Nhất hất tay cô ra, cực kỳ để tâm tới kiểu tóc của mình. Cậu ta ngẩng đầu, nhướn mày nhìn cô: “Được ra ngoài hai giờ đồng hồ, tớ cũng chỉ đi tìm cậu, cảm động chưa?”

Ôn Viễn bĩu môi.

Triệu Duy Nhất nở nụ cười: “Thoát khỏi bể khổ rồi à, có thấy vui không?”

“Tàm tạm.”

Triệu Duy Nhất không hiểu hàm ý của câu này, chỉ cho là cô không thích nói, cười xoa đầu cô: “Đi nào, bọn mình đi ăn mừng một chuyến, gọi cả Tô Tiễn nữa.”

“Uống rượu á? Còn lâu tớ mới đi.” Ôn Viễn kiên quyết cự tuyệt, “Mà cậu đi tìm tớ cũng chỉ để uống rượu thôi à?”

Nghe vậy Triệu Duy Nhất hằm hằm ngồi xổm xuống đất, cậu ta lấy ra một lá thư nhét vào tay Ôn Viễn. Thấy Ôn Viễn nhìn cậu ta với vẻ hoang mang, bèn nói: “Nếu gặp Trần Dao thì đưa cho cô ấy hộ tớ.”

“Sao cậu không tự đi mà đưa?”

“Hỏi nhiều thế nhỉ, bảo cậu đưa hộ thì cậu cứ đưa hộ đi chứ sao.” Triệu Duy Nhất cốc vào trán cô mấy cái, nét mặt ngượng ngùng.

Ôn Viễn bèn bật cười, cầm lấy lá thư.

“Thôi chào nhé, anh đây bận lắm, không rảnh mà đi chơi lâu được.”

Triệu Duy Nhất phủi phủi bụi trên quần rồi hăm hở rời đi, còn không thèm quay đầu lại mà chỉ phất tay với cô một cái.

Ôn Viễn đứng yên trông theo bóng lưng của Triệu Duy Nhất, cảm giác mất mát chợt dâng lên trong lòng cô. Sự xuất hiện của cậu ta khiến cô nhớ tới rất nhiều người, những người ấy, giữa dòng thời gian trôi không ngừng nghỉ, sẽ mờ phai khỏi cuộc sống của cô. Chắc là sẽ có nhiều nuối tiếc, nhưng đây là sự lựa chọn của cô, dù không muốn cũng không được phép hối hận.

“Ngẩn ra đấy làm gì, người ta đi lâu rồi!”

Tiếng trêu chọc của dì Thành khiến Ôn Viễn hoàn hồn, cô đỏ mặt giả vờ nhõng nhẽo, thấy túi giấy bảo vệ môi trường trên cánh tay dì Thành, cô hỏi: “Dì định ra ngoài ạ?”

“Đi mua cá về chiên.” Dì Thành chợt nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, lúc nãy dì gọi điện cho chú út, chú ấy hỏi chuyện nộp hồ sơ của cháu, dì cũng không hiểu lắm, cháu gọi điện lại cho chú ấy đi.”

Ôn Viễn sửng sốt, rầu rĩ vâng một tiếng.

Dì Thành thấy cô ủ rũ như vậy, trỏ vào trán cô với vẻ không hài lòng: “Nhanh lên, đừng để chú út đợi lâu.”

Ôn Viễn dở khóc dở cười đi vào sân, thời tiết buổi chiều oi nóng vô cùng như thể sắp mưa, cô chạy vào phòng khách, có hai ba phút mà người đã đẫm mồ hôi. Đang ổn định nhịp thở, định nhấc ống nghe lên thì trên tầng bỗng ầm lên một tiếng.

Ôn Viễn giật cả mình, vừa ngẩng đầu thì thấy bà Kiều Vũ Phân và ông Ôn Hành Lễ hối hả bước xuống. Bà Kiều Vũ Phân đi rất nhanh, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, Ôn Viễn nhìn chiếc di động trong tay bà, lòng thầm hoảng hốt, cô đã quên hôm nay chính là ngày thông báo kết quả trúng tuyển.

“Ôn Viễn, con lại đây.” Ông Ôn Hành Lễ vẫy tay gọi cô lại, hai hôm trước ông lên Tây Bắc một chuyến, tối qua vừa về nhà, hiện tại tâm tình cũng không coi là phấn chấn. Ông day day ấn đường nhìn Ôn Viễn nói: “Khi nãy Sở giáo dục gửi tin nhắn tới, nói con đã trúng tuyển vào chuyên ngành Tài chính của Đại học T.”

Ôn Viễn nuốt nước bọt, gắng nén sự căng thẳng trong lòng, bình tĩnh thưa: “Lúc sau con suy nghĩ lại, sợ rằng chỉ đăng ký nguyện vọng vào Đại học A thì không an toàn, nên ngày cuối cùng con lại đăng ký thêm Đại học T nữa. Bọn con có thể đăng ký năm nguyện vọng cùng một lúc.”

Ông Ôn Hành Lễ trầm tư một thoáng: “Ý con là, con không đủ điểm đỗ vào Đại học A?”

“Vâng, chắc thế.” Cô chột dạ đáp.

Ông Ôn Hành Lễ nghiêm nghị suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Để cha gọi điện lên Sở giáo dục hỏi xem rốt cuộc là thế nào.”

“Không cần.” Bà Kiều Vũ Phân lạnh lùng nói, mí mắt Ôn Viễn giật giật, chỉ thấy mẹ cô xiết chặt di động trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Mẹ hỏi rồi, Sở giáo dục nói điểm chuẩn vào Đại học A thấp hơn điểm của con nhiều, nếu đăng ký nguyện vọng 1 là Đại học A, không có chuyện không đỗ.”

Ông Ôn Hành Lễ sững sờ trong giây lát, rồi lập tức quay sang nhìn Ôn Viễn: “Con…”

Bà Kiều Vũ Phân đứng lên, hỏi Ôn Viễn: “Ôn Viễn, con cảm thấy mẹ luôn bức ép con đúng không?”

Ôn Viễn hoảng hốt ngẩng đầu, ấp úng đáp: “Không phải, không phải.”

“Thế con tới thành phố T làm cái gì? Chọn tới chọn lui mới tìm được cho con một trường đại học tốt, rõ ràng điểm cao hơn điểm chuẩn, mà cuối cùng lại đỗ vào trường khác, con còn dám lừa mẹ là nguyện vọng ngang hàng? Con định lừa gạt mẹ như thế đúng không? Thành phố B có gì không tốt? Con muốn tới thành phố T làm cái gì?!”

Tim Ôn Viễn đập thình thịch, sợ hãi vô cùng: “Con không muốn tới thành phố T, con chỉ muốn thử thôi…”

“Thử?” Bà Kiều Vũ Phân thấy nực cười, “Mẹ thấy con chỉ mong trốn khỏi đây càng xa càng tốt, mẹ đã nghĩ kỹ rồi, tự con đếm đi, trước khi đăng ký nguyện vọng, con đã nhắc tới Đại học T bao nhiêu lần!”

“Vũ Phân.” Ông Ôn Hành Lễ nhíu mày gọi bà, “Đừng mắng con như thế.”

“Anh có quyền gì mà nói tôi như vậy?” Bà Kiều Vũ Phân bỗng nổi giận với ông Ôn Hành Lễ, tiếng thét chói tai của bà khiến Ôn Viễn phát hoảng. Cô ngẩng đầu, nhìn bà Kiều Vũ Phân, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ông Ôn Hành Lễ tái mặt, “Đừng hét lên như thế, cha còn đang nghỉ ngơi, mấy hôm nay cha không được khỏe, em làm ầm lên như vậy làm gì?”

“Giờ anh lại chê tôi lắm lời? Anh đếm xem bao nhiêu năm rồi tôi không cãi nhau với anh? Tôi gặp được anh à? Anh đi biền biệt hết năm này qua năm khác, anh thực sự bận rộn đến thế ư? Anh tự hỏi lòng mình xem anh có thực sự bận rộn đến thế không?” Mắt bà Kiều Vũ Phân đỏ lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, “Tôi chẳng trông chờ gì ở anh, Ôn Kỳ cũng bỏ đi xa nhà. Giờ chỉ còn lại Ôn Viễn, nhưng anh nhìn con bé đi? Cho dù không đỗ vào Đại học A, nhưng thành phố B thiếu gì đại học, anh nói đi, vào đâu mà chẳng được!”

“Con cái muốn rời nhà đi xa thì có gì sai? Ôn Viễn cũng là một cá thể độc lập, con bé có suy nghĩ riêng của mình, sao cứ phải quấn chặt lấy em?”

“Vậy tôi thì không phải người, đúng không? Các người bỏ đi hết, để mình tôi ở lại trông coi cái nhà rách nát này ư?! Ôn Hành Lễ, tôi nói cho anh biết, tôi không thể chịu nổi nữa!”

Ôn Viễn phát hoảng, cô đoán là sẽ bị bà Kiều Vũ Phân mắng một trận, chỉ là không ngờ lại khủng khiếp và điên cuồng như thế này, như là bùng nổ nỗi oán hận chất chồng suốt mười mấy năm. Cô không thể tin nổi, người mẹ dịu dàng hiền hậu của cô lại có phản ứng như vậy.

Ôn Viễn cảm thấy tim mình đang đập bình bịch, tiếng tim đập còn lớn hơn cả tiếng sấm ngoài kia, cô nén nước mắt, đưa tay kéo áo bà Kiều Vũ Phân, nói: “Mẹ ơi, con sai rồi, đều là lỗi của con, mẹ đừng cãi nhau với cha, là tự con muốn thế.”

Giọng cô run run, song bà Kiều Vũ Phân chỉ lạnh lùng nhìn cô, hất tay cô ra: “Đừng gọi tao là mẹ, tao không phải mẹ mày!”

Ôn Viễn sững sờ, mắt ông Ôn Hành Lễ đỏ lên, nghiêm nghị quát: “Đừng nói lung tung với con!”

“Tôi nói lung tung?” Bà Kiều Vũ Phân cười khẩy, hỏi vặn lại: “Ôn Hành Lễ, anh đừng ngây thơ như thế, anh tưởng nó không biết gì à?”

“Con bé biết cái gì?” Ôn Hành Lễ liếc nhìn Ôn Viễn, lạnh lùng mắng: “Cô im miệng đi!”

“Tôi cứ nói đấy!” Mắt bà Kiều Vũ Phân đỏ lựng, vẻ như đã mất bình tĩnh, bàn tay chỉ vào Ôn Viễn cũng run rẩy: “Anh đừng tưởng chỉ đơn giản là vào một trường đại học, Ôn Hành Lễ tôi nói cho anh biết, con nhỏ này lên kế hoạch từ lâu rồi, đây chỉ là bước đầu thôi, nó muốn thoát khỏi tôi, thoát khỏi cái nhà này, anh có hiểu không hả? Con nhỏ này, nó không coi tôi là mẹ nó từ lâu rồi! Nếu không sao nó dám làm như thế? Anh hỏi nó xem, anh bảo nói nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời, xem tôi nói có đúng không!”

Ông Ôn Hành Lễ sững sờ, quay sang nhìn Ôn Viễn, giọng nói hơi khàn: “Con à, con nói cho cha biết rốt cuộc là thế nào.”

Ôn Viễn ngơ ngác đứng như trời trồng, mắt ông Ôn Hành Lễ đỏ bừng như thể có nỗi đau không thể nói ra, song lại hi vọng cô không biết gì hết. Còn bà Kiều Vũ Phân, Ôn Viễn chưa thấy bà như vậy bao giờ. Tựa như vừa tổn thương mình, vừa tổn thương người. Có lẽ sự thực đúng như bà nói, bà đã nhẫn nhịn quá lâu và quá giỏi, khiến người ta không nhìn ra sơ hở, tới mức hiện tại Ôn Viễn không biết nên làm gì để đối mặt với cha mẹ - những người đang phát cuồng, vứt bỏ lớp vỏ ngụy trang, giương nanh múa vuốt như chỉ hận không thể xé xác đối phương. Cô chưa bao giờ ngờ được, mình sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của cha mẹ, mà còn là vì cô.

Cô chợt thấy mỏi mệt, cô không muốn đối mặt với những điều này, chúng khiến cô đau khổ. Cho nên Ôn Viễn mở cửa, mặc cho trời đổ mưa tầm tã, cô lao ra giữa màn mưa, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy, cho tới khi gặp phải một chiếc ô tô đen đang chạy về phía cô.

Người trong xe nhận ra cô trước, một tiếng phanh xe chói tai vang lên. Ôn Viễn hoảng hốt đứng cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn chiếc xe lao về phía mình.

Màn đêm đang buông xuống, ánh đèn xuyên qua màn mưa, trông cực kỳ chói mắt, Ôn Viễn che mắt theo bản năng, tới khi đèn xe tắt mới buông tay, cô thấy Ôn Hành Chi cầm một chiếc ô đen xuống xe, vội vã đi về phía cô: “Làm gì mà chạy loạn lên thế hả? Cứ chạy mà không thèm nhìn đường như thế, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Ôn Hành Chi chưa từng nói chuyện với ai bằng giọng giận dữ như thế, vì che ô cho cô mà nửa người anh đều dính mưa ướt đẫm, Ôn Viễn cứ chăm chú nhìn anh như thế, cặp môi run rẩy không biết nên nói gì. Cô có quá nhiều lời muốn nói, vậy mà khi anh xuất hiện trước mắt vào lúc cô thảm hại nhất, Ôn Viễn chỉ thấy dường như mình đang mơ. Cô nghẹn lời, muốn nói gì đó song không thể thốt ra được.

Ôn Hành Chi thấy sự khác thường của Ôn Viễn, vén tóc mái đẫm nước trên trán cô, “Sao mưa lớn như vậy mà còn chạy ra ngoài, có chuyện gì thế?”

Ôn Viễn chợt nắm lấy áo anh, cố kiềm chế lâu thật lâu sau mới nức nở, tựa như con thú nhỏ bị thương: “Chú ơi.” Cô nói, “Chú dẫn cháu đi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.