Thời Gian Có Chút Ngọt

Chương 3: Tôm hùm và bệnh xà tinh



Edit: Peiria

Phía dưới là bài đăng của Sơ Yến trong vòng bạn bè.

Ngày 16/10: Ăn bánh bao với rau cải muối ớt trong một tuần liên tục có cảm giác gì. (hình ảnh bánh bao)

Ngày 8/10: Đói, muốn cướp. (hình ảnh con mèo lang thang đang ăn lòng nướng)

Ngày 26/9: Không có tiền mua mới, tự khâu một chút vậy. (hình ảnh áo T-shirt thủng một lỗ)

...

Hướng Noãn nhìn mà mắt trợn trừng. Bạn bè khoe của cô có thể hiểu, khoe nghèo mới gặp lần đầu tiên. Hơn nữa nghe giọng điệu của Sơ Yến, dường như cậu ta cũng không có cảm giác xấu hổ hay buồn rầu bất đắc dĩ gì cả, trái lại... Rất tự hào?

Đây là kỳ hoa(*) từ hành tinh nào rớt xuống vậy...

(*) kỳ hoa: từ châm biếm người không bình thường.

Hướng Noãn tò mò, thật muốn hỏi Sơ Yến một chút là cậu ta đang chơi trò gì, nhưng đây là việc riêng của người ta, cô chỉ là bạn trên mạng mới quen hai ngày, hỏi thăm nhiều quá cũng không tốt, vì thế kìm nén kích động, mặt không biểu cảm trở lại trò chơi.

Trong trò chơi, Sơ Yến nói với Hướng Noãn: Ngày mai tôi có việc, cô tự chơi nhé.

Hướng Noãn nghĩ thầm, ngày mai thứ bảy, Sơ Yến nghèo như vậy, chắc là muốn làm thêm. Bèn đáp: Được.

Sơ Yến còn nói: Ngày mai cô luyện chơi với máy, đừng vào tổ đội.

Noãn Noãn: Vì sao?

Sơ Yến: Bớt mấy kẻ gây tai hoạ, tích đức.

Noãn:... Cậu đi chết đi.

Hướng Noãn hơi chột dạ. Cô chơi tổ đội quả thật sẽ bị đồng đội mắng, chơi cùng Sơ Yến, tuy cũng là bị đồng đội mắng, nhưng ít ra khiến cô có một loại cảm giác không cô đơn... QAQ

Hai người chơi game tới hơn mười giờ, Hướng Noãn hỏi Sơ Yến: Ngày mai cậu không cần làm thêm sớm ư?

Sơ Yến: Tôi không có làm thêm.

Ơ?

Hướng Noãn có chút hoang mang, hỏi anh: Vậy ngày mai cậu làm gì?

Sơ Yến: Kiếm học phần thực tế.

Noãn Noãn: Vậy cậu...

Cậu sống qua ngày thế nào... Cô rất muốn hỏi như vậy nhưng lại sợ mình xúc phạm người ta.

Sơ Yến: Tôi cái gì?

Noãn Noãn: Không có gì.

Sơ Yến: Chờ một chút, tôi đi lấy bữa ăn khuya.

Noãn Noãn: Hâm mộ người có bữa khuya để ăn.

Sơ Yến: Đói không?

Noãn Noãn: Đói.

Sơ Yến: Có muốn ăn tôm hùm không?

Noãn Noãn: Muốn...

Sơ Yến: Tôi sắp được ăn rồi.

Noãn Noãn: Ha ha, quỷ mới tin cậu. Tôm hùm của cậu có phải trắng trẻo mịn màng ăn với rau cải muối không.

Sơ Yến:...

Qua mấy phút rồi mà Sơ Yến vẫn không trả lời, trong lúc Hướng Noãn cho rằng anh tức giận thì anh lại gửi đến một hình ảnh.

Tôm hùm đỏ rực chen chúc trong hộp cơm, một nửa ngâm trong nước canh, màu sắc sáng rõ, khiến cho người ta nhìn mà chảy nước miếng.

Nhất là vào lúc đêm khuya thế này.

Hướng Noãn nửa thèm nửa hoang mang, vô thức liếm liếm môi, hỏi anh: Cậu đã có tiền mua tôm hùm ăn, tại sao còn nói ngày nào cũng phải ăn bánh bao trong vòng bạn bè?

Sơ Yến: Đăng chơi thôi.

- -

Lâm Sơ Yến dựa lưng vào ghế trong phòng ngủ, một tay cầm di động, gửi xong ba chữ đó, anh ngẩng đầu, nhìn thấy hộp tôm hùm mình vừa khoe đã ít đi mấy con.

Người ở phòng ngủ này, quả thực là một đám đói khát.

Lâm Sơ Yến: "Để lại một phần cho tôi."

Ở phương diện giành ăn, Lâm Sơ Yến luôn luôn là quần thể yếu - - anh ăn quá chậm.

Trịnh Đông Khải làm nhiều việc cùng lúc, ăn đến môi đỏ bừng, vừa ăn vừa hỏi Lâm Sơ Yến: "Sao cậu không mua nhiều một chút?"

Trịnh Đông Khải là bạn trung học kiêm bạn đại học và bạn cùng phòng của Sơ Yến. Anh ta nhuộm tóc đỏ, đeo vòng cổ giống như vòng cổ thẻ tên cho chó, cả ngày đều ăn diện với mục đích hấp dẫn ánh mắt người khác phái.

Lúc này Lâm Sơ Yến không để ý Trịnh Đông Khải, cam chịu nhìn lướt qua di động trên bàn, thấy "Noãn Noãn" gửi đến một hàng dấu chấm lửng.

Trịnh Đông Khải còn nói: "Sơ Yến, có thể cho tôi mượn ít tiền không, sinh hoạt phí tháng này tôi tiêu hết rồi."

"Được, đợi ngày mai tôi đi hiến tinh đã."

"Khụ khụ khụ..." Trịnh Đông Khải bị sặc, ho khù khụ, khụ xong rồi, anh ta vỗ ngực nói, "Không cần, thân thể của cậu quan trọng hơn."

Hai người bạn cùng phòng khác, Mao Mao Cầu và Đại Vũ cũng nghẹn trân trối.

Một lát sau, Trịnh Đông Khải từ từ thở dài, nét mặt bi thương: "Thật nhớ những ngày học trung học có thể vay tiền cậu."

Lâm Sơ Yến cũng có chút sầu não: "Tôi cũng vậy."

Thời trung học, tiền của anh giống như hệ thống cung cấp nước, vặn ra là chảy, xài thế nào cũng không hết.

Mà bây giờ thì... Haizz.

Anh đang buồn rầu, bỗng nghe thấy ngoài hành lang có người hô hào: "Ba người chơi mạt chược chiếu một chân, có ai vào không?"

Lâm Sơ Yến phi như bay ra mở cửa, nói vọng ra hành lang: "Tính tôi một chân."

"Lâm Sơ Yến?"

"Đúng, là tôi."

"Cút!!!"

"..."

Lâm Sơ Yến cảm thấy càng lúc càng đau buồn.

Năm học trước anh chơi mạt chược rất thuận lợi, thắng được rất nhiều sinh hoạt phí, học kỳ này... Đã bị toàn bộ kẻ yêu thích mạt chược tẩy chay rồi. Nghe nói ngay cả những người thích đấu địa chủ nghe được tiếng gió, cũng lén rỉ tai nhau - tẩy chay.

Trịnh Đông Khải nói: "Sơ Yến, không bằng cậu đi làm thêm đi."

"Thế sao cậu không đi làm thêm?"

"Bởi vì ba mẹ tôi sẽ không vì rèn luyện năng lực sống độc lập của tôi mà cắt sinh hoạt phí đâu, ha ha ha ha ha..." Trịnh Đông Khải nói xong bắt đầu vui sướng khi người khác gặp họa rồi. Anh em chính là vậy, bình thường Lâm Sơ Yến dựa vào gương mặt mà hấp dẫn   ánh mắt của rất nhiều em gái, làm cho Trịnh Đông Khải anh đi đường vòng lối tắt đều không thể thoát khỏi vận rủi độc thân, cho nên trong lòng anh vẫn có chút oán niệm.

Tâm tình của Mao Mao Cầu và Đại Vũ có lẽ cũng giống như thế, cho nên vui vẻ nở nụ cười.

Ba nam sinh tụ tập một chỗ cười cười, tình huống có chút đáng khinh.

Lâm Sơ Yến rút ra một cái kéo từ trong ống bút, "Kéo của tôi đẹp không?"

"Có ý gì..."

"Các cậu, bóc tôm cho tôi."

"Ha ha, nếu bọn tôi nói không?"

"Chờ các cậu ngủ, tôi giúp các cậu cắt JJ."

"Cái quái gì đây, cậu nghĩ rằng tôi và bọn họ sẽ tin sao, ha ha ha ha!"

"Vậy hả."

Lâm Sơ Yến là một thanh niên đẹp trai, có khí chất sạch sẽ. Lúc này dưới ánh đèn màu trắng sáng trưng, khuôn mặt anh càng có vẻ tái nhợt, tương phản mạnh mẽ với ánh sáng, tựa mặt trời đã khuất sau dãy núi yên tĩnh, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lóe lên tia sáng khác thường... Khí chất sạch sẽ tốt đẹp không thấy nữa, ngược lại có chút u ám.

Sơ Yến nhếch miệng khẽ cười, lộ ra môi hồng răng trắng, tà ác biến thái.

Hai chân Trịnh Đông Khải mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Mẹ nó, tự nhiên thấy sợ hãi là sao! Bình tĩnh bình tĩnh! A a a a không được, tuy rằng không tin... Nhưng lỡ như thật thì JJ một đi không trở lại rồi!

Ba người trong phòng không khác nhau nhiều lắm, bọn họ giống như bị ma nhập, động tác vô cùng thuần thục bắt đầu bóc tôm.

Cuối cùng Lâm Sơ Yến chậm rãi ăn tôm hùm được bạn cùng phòng tiến cống, ngạc nhiên: "Dọa thế cũng tin? Ngu xuẩn."

Nhóm bạn cùng phòng: Khốn kiếp! ┭┮﹏┭┮

Lâm Sơ Yến vừa ăn tôm, thấy màn hình di động sáng lên, "Noãn Noãn" lại gửi tin nhắn cho anh.

Noãn Noãn: Cậu nói với tôi được không?

Sơ Yến:?

Noãn Noãn: Rốt cuộc tại sao phải đăng đăng như vậy trong vòng bạn bè, tôi thật muốn biết.

Sơ Yến: Cô nói một câu "Sơ thần cường, tôi đầu hàng" đi.

Noãn Noãn: Sơ thần cường, tôi đầu hàng.

Sơ Yến: Làm người phải có khí tiết.

Noãn Noãn: Nói mau nói mau.

Sơ Yến: Đăng cho ba mẹ xem.

Khi Hướng Noãn nhìn thấy những lời này, trong đầu bật ra một cái bóng đèn.

Noãn Noãn: Trời ạ, cậu thật vô sỉ! Cậu bán thảm(*) trước mặt ba mẹ tranh thủ sự đồng tình là vì muốn lấy thêm chút sinh hoạt phí có đúng hay không? Dơ bẩn!

(*) bán thảm: tương tự như "bán manh", có nghĩa là giả nghèo giả khổ.

Sơ Yến: Không có sinh hoạt phí.

Noãn Noãn: Ha ha cậu lừa quỷ à! Tôi khinh bỉ cậu!

Sơ Yến: Thật mà.

Noãn Noãn: Bịa đặt, lại bịa đặt. Nói thật, kỹ thuật diễn của rất tốt, lần đầu tiên tôi được chứng kiến có người mặt dày diễn trò như vậy. Bội phục bội phục. #ôm quyền#

Sơ Yến:...

Hướng Noãn cảm thấy, Sơ Yến ngoại trừ vô sỉ, anh ta quả thật là người rất có đầu óc.

Chiêu bán thảm lừa sinh hoạt phí này, nghe qua có vẻ cực kỳ đáng tin.

Cho nên cô cũng muốn thử xem hiệu quả thế nào.

Cô trộm một bức ảnh hay nhất của đồng chí Sơ Yến, nghĩ nghĩ, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, đến nội dung cũng copy y hệt.

Chậc chậc chậc, thật muốn khinh bỉ bản thân.

Nhưng có thể là do quá kích động, khi đăng bài cô đã quên cài đặt đối tượng chia sẻ, vì thế toàn bộ mọi người trong vòng bạn bè đều có thể nhìn thấy.

Chính cô lại không biết điều này.

Mười một giờ đêm, Thẩm Tắc Mộc làm xong bài tập, ngẩng đầu lên khỏi bàn, một tay anh cầm cốc nước, một tay giữ di động lướt qua vòng bạn bè, đúng lúc bắt gặp bài đăng của Hướng Noãn:

Đói, muốn cướp. (hình ảnh con mèo lang thang đang ăn lòng nướng)

Phụt - -

Thẩm Tắc Mộc không cẩn thận phun nước vào bài tập.

Cô gái này... Thẩm Tắc Mộc tỉ mỉ hồi tưởng lại dáng vẻ của Hướng Noãn, nhìn bề ngoài điềm đạm dịu dàng, hóa ra là mắc bệnh xà tinh (bệnh thần kinh).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.