Trên sàn nhà một mớ hỗn độn, Từ Hi khổ sở bị Tạ Giang đặt dưới thân, kháng cự đã trở nên vô hiệu.
Bất chợt bên ngoài cánh cửa đang khép hờ vang lên tiếng động, rồi thanh âm của người nào đó “Từ Hi! Tôi ban nãy có để quên cái…”
Tạ Giang cũng dừng lại động tác, nhìn ra cửa.
Y ngây ngốc nhìn ra phía cửa, nước mắt chỉ im lặng mà rơi xuống ướt hết cả bờ má gầy gò.
Thomas thảng thốt đứng yên mấy giây mới giật mình hiểu gia, sau đó liên tục xin lỗi rồi đóng cửa bỏ đi, trước khi đi còn nói “Ngày mai tôi sẽ quay lại lấy sau! Xin lỗi, cáo từ!”
Từ Hi bắt đầu có phản ứng, vội vùng vẫy, lớn tiếng gọi “Thomas! Đừng…đi! Cứu tôi…”
Trong nháy mắt, trong đôi mắt của Tạ Giang phát ra một loại hàn khí đáng sợ, hắn quỷ dị nở nụ cười, dùng đôi bàn tay hữu lực bóp chặt lấy cổ y.
Y hiện tại mới nhận ra hành động của mình là ngu ngốc, về phía Tạ Giang vẫn duy trì tiếp tục động tác xâm phạm của mình, thân dưới luật động nhanh hơn nữa, nhưng trong giọng nói của hắn dường như hoàn toàn thản nhiên “Hắn đi rồi! Không ai tới giúp em đâu! Chỉ có tôi thôi!”
Y bị bóp cổ tới khó thở, bên dưới gậu huyệt đau đớn. Từ Hi cắn môi không phát ra tiếng động, khổ sở nắm chặt lấy drap trải giường.
Trước đây y còn tưởng rằng mình yêu nam nhân này nên khi gặp lại hắn tim mới nhói lên như vậy, rốt cục bây giờ mới phát hiện, kỳ thực… loại cảm giác đó chính là nỗi sợ hãi của y đối với hắn.
Tạ Giang bản tính vốn ngang ngược, hắn chỉ làm việc mà hắn thích.
Khi mọi chuyện đều đã xong, hắn trầm mặc ôm y trong lòng, nghe thấy tiếng thở đều đặn của Từ Hi hắn mới khẽ cười “Cả đời này… em đừng nghĩ rời khỏi!”
Trong vô thức, nghe thấy một câu này y chợt rùng mình, cả cơ thể bị Tạ Giang ôm chặt lấy cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn thức dậy từ rất sớm, nhận được cuộc điện thoại nào đó liền gấp rút rời khỏi.
Từ Hi căn bản đều biết, nhưng y vẫn giả vờ ngủ xem như không biết gì, chờ tiếng cửa đóng lại mới dần dần thò đầu ra khỏi tấm chăn cũ nát của mình.
Đôi mắt đã sưng húp lên khiến mọi thứ đều trở nên mờ ảo, y ngồi trên giường ngơ ngác cả buổi, hắn đi rồi…
———————–
“Còn 10 phút nữa tàu sẽ khởi hành, xin quý vị hành khách…”
“Cho tôi 2 cái bánh ngọt!” Từ Hi đứng tại cửa hàng tạp hoá gần ga tàu hoả, vội vã mua ít đồ rồi chạy lên tàu.
Y sợ hãi, sợ hiện tại bất ngờ xuất hiện ai đó giữ mình lại, sợ phải gặp lại người kia, sợ bản thân lại trầm luân vào câu chuyện hoang đường trước kia.
Ngồi trên tàu, buổi đêm sương mù phủ trắng xoá cảnh vật bên ngoài, tiếng động cơ làm náo động cả vùng trời.
Y thở dài một hơi, miệng nhạt đắng vô thức nhai miếng bánh ngọt trong miệng. Môi khô quá…
Những tưởng ở trên chiếc tàu này yên lặng rời khỏi đây liền có thể tạm thời thoát khỏi người đó, nhưng mà y không ngờ rằng buổi sáng hôm sau khi mình vừa mới xuống tàu lập tức có mấy người lạ mặt tới kéo y ra góc khuất trong sân ga.
Đứng ở đó chờ sẵn chính là…
“Tôi cho em tự do em không muốn sao?”
Đồng tử giãn đến cực đại, Từ Hi không thể tin được miệng mở lớn kinh ngạc, tại sao hắn lại ở đây?
“Sao không nói gì? Rất bất ngờ?” Hắn nói rồi, cánh môi nở nụ cười tiên diễm, chỉ là muốn tìm một chút nhiệt độ trong đó cũng không có.
Y tưởng như mình vừa rớt vào hầm băng, quên mất phải giãy giụa thế nào, một mực đứng yên, hai tay bị hai người nào đó cầm chặt lấy, bản thân không ngừng run rẩy “Anh rốt cục muốn gì?”
Tạ Giang bật cười lớn vài tiếng, sau đó nhìn sang thuộc hạ bên cạnh, một khắc kia Từ Hi cảm nhận được từ sau gáy một trận đau đớn, trước mắt tối sầm.
Lúc mở mắt ra một lần nữa, y cảm thấy toàn thân tê nhức, nước mắt trong vô thức làm ướt cả gương mặt.
Đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của đám người nào đó.
Yên lặng cố gắng nghe rõ hơn, chính là tiếng trò chuyện của họ.
“Mày nói xem, Giang ca có nhiều người yêu thích anh ta tới vậy, vì cái gì phải dây dưa với thằng nhãi kia?”
“Đúng đó! Tao thấy vị Quân tiểu thư kia đúng là thánh nữ, miếng thịt ngon đã đem tới trước mặt, anh ấy lại chẳng thèm để mắt tới. Nếu là tao …”
“Đừng nói bậy! Kỳ thực Giang ca là yêu Lăng ca kia! Còn tiểu tử bên trong đó chỉ là thú vui nhất thời thôi!”
“Ừ, anh ấy chính là không cam tâm mang tiếng bị thằng nhãi đó đá thôi! Nếu là tao tao cũng sợ mất mặt, mày nói phải không!”
“Hahaha! Nói tới nói lui, thằng nhãi đó cũng có chút tư sắc, nếu dâng tới trước mặt tao cũng sẽ không ngại nó là nam đâu haha!”
Nghe thấy một màn trò chuyện đó, dạ dày y đột nhiên co thắt dữ dội, toàn thân run rẩy mất đi phương hướng.
Từ Hi nằm trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, cánh cửa phòng khoá chặt, giống như sợi dây xích đang ngự ở chân y vậy.
Chợt trong đầu y nghĩ ra vô số biện pháp.
Sơ hở của Tạ Giang chính là quên lấy đi điện thoại trong túi quần của y, nhờ vậy mà…
“Alo! Là tôi Từ Hi đây!”
“Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Là chuyện của Tạ Giang, anh ta…”
Cánh cửa bên ngoài bật mở, thân ảnh cao lớn quen thuộc chậm rãi bước vào, hắn càng tiến tới gần y càng sợ hãi, bàn tay nắm điện thoại cũng không chặt nữa.
“Bộp!” Một tiếng điện thoại rơi xuống sàn nhà, Tạ Giang cẩn thận nhặt lên nhìn qua một chút, hắn còn nghe thấy tiếng Tạ Lăng ở đầu dây bên kia “Alo! Cậu mau nói đi! Là chuyện gì?”
Hắn đưa tay nhấn nút kết thúc cuộc gọi, chầm chậm tiến về phía y “Em muốn tìm người tâm sự sao? Vậy để tôi!” Nói rồi mạnh bạo ném chiếc điện thoại vào tường.
Từ giờ phút này, Từ Hi chân chính hiểu được, Tạ Giang thực sự tức giận rồi.