Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 48



“…Anh nói rằng ‘Anh có thể hàn gắn vết thương trong tim em, em xứng đáng được giải thoát, darling!’

Nhưng em không hiểu tại sao anh lại mạo hiểm như vậy

Vì em vốn chẳng tin vào điều gì…”

Tạ Giang ngồi yên ngắm nhìn Từ Hi đang nhắm nghiền đôi mắt say giấc ngủ, không biết khi y tỉnh lại nên dùng vẻ mặt nào đối với yz

Có lẽ hắn sẽ ôm lấy y, không ngừng giải thích, hoặc ôn nhu nở nụ cười, hắn tin tưởng y sẽ cảm nhận được mà.

Không ngờ tới, giây phút hắn chờ đợi rốt cục đến, nhưng mà biểu cảm của y làm hắn phải giật mình.

Đầu tiên là dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn hắn, ngơ ngác hỏi “Đây là đâu?”

“…”

“Anh là ai?”

“Anh… lẽ nào em không nhớ gì cả sao?” Hắn khẽ chau mày, có điểm không thể tin nhìn chăm chăm vào Từ Hi.

Y bị ánh mắt dò xét kia làm cho sợ hãi, chậm chạp rụt cổ vào trong chăn bông, giọng nói cũng e dè hơn ban nãy một chút “Ưm… tôi thực sự…”

Tạ Giang vừa mừng vừa lo, hắn lo vì không biết y đang bị cái gì, mừng là do hiện tại y không nhớ gì cả, nên thái độ đối với hắn mới không có bài xích, toàn bộ chỉ là e dè. Hắn tưởng như cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy y ở nhà hát lớn, khi ấy y sắm một vai nho nhỏ trong vở kịch…

“Tiên sinh gì gì đó ơi!” Thấy hắn cũng ngơ ngác như mình, y bất an gọi một tiếng. Y cũng chẳng hiểu vì sao mình đối với hắn có cái gì đó, một chút cảm giác tín nhiệm.

Bị gọi bất ngờ như vậy hắn cũng bất ngờ “Hửm?” Một tiếng rất chi là mất tôn nghiêm.

“Anh có biết gì về tôi… của trước đây không?”

“Có biết chứ, đương nhiên biết, em…” trước khi nói hết câu hắn cũng có phần chột dạ, nhìn sang hướng khác “Em chính là người yêu của anh, cái gì thuộc về em anh đều hiểu rõ!”

Không ngoài dự đoán của hắn, y vẫn là không tiếp nhận được loại tình huống này “Hả? Ý anh là… hai nam nhân cũng có thể… cái kia?”

Hắn gật gật đầu, trình độ nói dối cũng rất tốt, nhanh chóng phối hợp “Có gì không thể, chúng ta yêu nhau thì làm người yêu thôi, không ngờ em lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy!” Gương mặt tuấn lãng của hắn chuyển biến thành một loại thương tâm da diết, thuận lợi lừa được Từ Hi.

Y cảm thấy tội lỗi, vội đưa tay ôm lấy đầu hắn, hai tay xoa xoa mặt như dỗ trẻ con “Đừng! Đừng buồn! Mặc dù tôi hiện tại bị như thế, nhưng có lẽ tôi sẽ sớm nhớ ra thôi, anh như thế tôi cũng không dễ chịu đâu!”

Hắn hài lòng ân một tiếng, yên yên ổn ổn tựa lào lòng y.

Từ Hi bị chạm vào vết thương ở ngực trái, đau đến nhăn cả mặt, nhưng chỉ rên nhẹ một tiếng, hắn để ý như vậy đương nhiên có thể phát hiện ra, vội ngồi thẳng lưng dậy đỡ lấy y, gấp gáp hỏi “Em sao vậy?””Chỗ này …” y chỉ chỉ vào ngực trái đang nổi lên từng cơn đau nhói này “chỗ này rất đau!”

“Anh đi gọi bác sĩ, em kiên nhẫn một chút!”

Y nắm lấy tay hắn, ngập ngừng hỏi “Tôi rốt cục bị làm sao mà phải vào đây?”

Hắn giật mình, chợt nhớ ra… người hại y nằm đây còn không phải là hắn sao? Dù cho có nói dối giỏi thế nào Tạ Giang cũng chẳng thể nói ra được những lời dốu trá trắng trợn như kiểu ‘Em bị tai nạn xe!’ Hoặc đại loại thế được. Chỉ đành im lặng lắc đầu rồi chạy nhanh đi gọi bác sĩ.

Từ Hi không nhận được câu trả lời, mi tâm xinh đẹp chậm rãi cau lại, y thực sự rất tò mò…

Bác sĩ đến kiểm tra rồi, cũng chẳng có gì to tát, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Hắn cũng biết rõ đây chính là vết thương mà lần đó hắn để lại, do y dám chống cự hắn, dám đòi hỏi hắn thả y ra, vậy nên Tạ Giang mới tức giận mà…

Hắn lại hỏi bác sĩ, vì sao khi y tỉnh lại thì chẳng nhớ gì. Vị bác sĩ trung niên cười khổ phất phất tay “Cũng chẳng có gì to tát, cậu ấy bị shock tinh thần, khi ổn định lại rồi tự nhiên sẽ nhớ lại!”

Nghe xong Tạ Giang chợt rùng mình, có phải khi y nhớ lại tất cả… sẽ hận hắn không?

Đẩy cửa bước lại vào phòng bệnh, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi với y “Em thế nào rồi?”

Từ Hi nằm trên giường bệnh, đôi môi tái nhợt yếu ớt mỉm cười gật đầu “Đỡ hơn rất nhiều rồi, làm phiền anh như vậy, tôi thực sự rất ngại!”

Tạ Giang khổ sở ngồi xuống cạnh y, đôi tay vững chắc hữu lực vuốt ve mái tóc mềm mại của Y…

“Có gì đâu, chúng ta … là người yêu cơ mà!”

Từ Hi đến cùng vẫn là quyết định tin tưởng Tạ Giang, y nở nụ cười thật tươi, hướng hắn nói tiếng cảm ơn, nhưng mà y không biết được khi nhìn thấy nụ cừoi ấy hắn đã cảm giác trong lòng mình tội lỗi thế nào.

Tuy rằng hắn thực sự thương cậu nhóc này, nhưng ước gì số phận không bắt buộc hắn phải yêu cậu thì tốt quá, như vậy Từ Hi hiện tại vẫn sống yên ổn, không phải như bây giờ, chịu hết khổ ải rồi còn bị người gây ra mọi chuyện là hắn đây lừa dối thêm lần nữa.

“Này! Anh ngây ngốc cái gì vậy?”

“Hửm? Thế nào?”

“Tôi muốn hỏi anh là anh đã báo cho ông nội tôi biết chưa?”

“Ông nội? Ừm… anh nghĩ việc nhỏ này không cần báo với ông nội, sẽ khiến ông lo lắm đấy!” Ngoài miệng thì nói như vật, trong thâm tâm hắn cũng lấy làm lạ, còn nhớ ông nội, nhưng cái gì cũng không thể nhớ?

Từ Hi gật gù “Cũng đúng nhỉ! Vậy anh thì sao? Không cần đi làm à? Tôi thấy anh cả ngày ở chỗ này … ”

“Anh lo lắng cho em!”

“Không cần a! Tôi cũng đâu phải là trẻ con nữa!”

Tạ Giang mỉm cười xoa xoa đầu y “Em cảm thấy đỡ hơn chưa? Có muốn xuất viện không?”

“Ừm! Có được không?”

“Được chứ!”

“A!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nếu không báo cho ông nội, vậy tôi làm sao có tiền đóng viện phí?”

Tạ Giang cười khổ, yêu thương nói một tiếng “Ngốc!” Rồi xoay sang bên cạnh tủ đầu giường lấy ra giỏ hoa quả gọt cho y “Cả ngày không muốn ăn gì cả, vậy anh gọt trái cây cho em nha!”

Từ Hi cũng quên mất mình đang nói tới chuyện gì, bị giọng nói trầm trầm dễ nghe của hắn lôi cuốn “Được! Tôi muốn ăn trái đào!”

“Tại sao?” Hắn cũng chẳng rõ vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng lại muốn nghe giọng nói của y nhiều thêm chút nữa, thật hiếm khi y đối hắn cởi mở nói nhiều chuyện tới như vậy.

Từ Hi như thiếu niên mới lớn cười ha hả “Đừng nói tôi ngốc, tôi đây là fan chân chính của cậu bé quả đào đó!!!”

“Fan mà lại đi ăn thần tượng à?”

Nhận ra được điểm này, y thích thú cười ha hả, vừa đúng lúc nhận lấy miếng đào đã gọt vỏ từ tay Tạ Giang, y vui tới nỗi cười híp cả mắt. Hắn đương nhiên cũng rất cao hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.