Editor: Thùy Trang NguyễnTô Tình một nhìn dáng vẻ của cô liền biết cô đang nghĩ đến Lục Dục ThầnNhịn không được chế nhạo: "Cậu đấy, vừa mới gả cho người ta bao lâu, hiện tại lại giúp anh ta nói chuyện rồi.
Được được, tớ không ngăn cản cậu, biết cậu muốn vội vàng về nhà, đi đi thôi!"Đường Tâm Lạc hướng bạn tốt mọt ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, vội vàng đi ra ngoàiCô là đại biểu ban tổ chức, theo lý phải có mặt trong tiệc ăn mừng.
Với lại, Tiểu Tình là người mới, cô nên giúp cô ấy trấn giữ trận đầu.Nhưng vừa rồi lúc lên sân khấu, điện thoại di động đặt liền để chế độ im lặng.Đến bây giờ mới phát hiện, bên trong tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Lục Dục Thần.Cô rõ ràng đáp ứng anh phải ngoan ngoãn ở nhà.
Thế nhưng bởi vì chuyện của Vạn Vi Vi, làm buổi họp báo diễn ra trước dự định.Nửa đường trộm chạy đến...!Nghĩ đến sau khi người đàn ông kia biết cô lén đi ra ngoài, Đường Tâm Lạc không khỏi bước đi nhanh chóng.Vừa đi ra khỏi hội trường đã nhìn thấy ở đầu đường cách đấy không xa, có một chiếc xe màu đen xa hoa sang trọng đang đậu.Đó là xe của Lục gia, cô trước đó đã liên lạc, biết tài xế đang chờ mình trên xe .Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam từ tính."Tâm Lạc , chờ một chút."Việt Trạch chẳng biết lúc nào đã từ trong hội trường đi theo ra ngoài.Lúc này đã là chin mười giờ tối.Fan hâm mộ sớm có người biết bọn họ muốn đi mở tiệc ăn mừng nên đã kéo đội quân sớm đi "Giành chỗ" .Xung quanh hội trường có không ít người, Đường Tâm Lạc gửi tin nhắn cho tài xế để anh đậu xe ở xa.Lúc này bên ngoài ngoại trừ đèn đường cùng một cỗ xe sang trọng, chỉ có Đường Tâm Lạc cùng Việt Trạch."Việt Trạch, sao anh lại ra đây?" Anh là nhân vật chính, lẽ ra nên ở bên trong mới đúng.Đường Tâm Lạc không khỏi lo lắng, sợ anh nhìn thấy chính mình đi về, cảm thấy thân là đại diện ban tổ chức liền không quan tâm anh.Đang muốn giải thích hai câu, Việt Trạch liền chạy tới trước người cô.Đường Tâm Lạc còn không kịp nói chuyện, một chiếc khăn quàng cổ màu đen xám liền được quấn quanh cổ cô.Chiếc khan làm bằng nhung dê, vô cùng ấm áp, chặn lại hết giá lạnh từ bên ngoài.Ngón tay thon dài của Việt Trạch đem khăn quàng cổ quấn quanh cổ cô.Khăn quàng cổ của nam thường rất dài, quấn quanh trọn ba vòng, xác định khuôn mặt nhỏ của cô đã được quấn khăn kín, mới dừng tay.Đường Tâm Lạc cho tới bây giờ chưa từng được một người dàn ông nào ôn nhu đeo khăn quàng cổ cho cô.Coi như cô đối Việt Trạch không có bất kỳ ý tứ gì khác, nhưng gương mặt vẫn theo bản năng có chút đỏ bừng.Bời vì thẹn thùng, mà gương mặt trở nên hồng nhuận, nhìn qua, so bình thường đáng yêu càng thêm kiều diễm."Việt Trạch...!Đây là khăn quàng cổ của anh, tôi không thể..."Cô hốt hoảng đi tháo khăn quàng trên cổ, lại bị Việt Trạch đưa tay ngăn lại."Không cho phép tháo ra."Ấn xuống ngón tay dài của cô, tròng mắt anh nhìn cô.Cặp mắt dịu dàng đào hoa, lộ ra bên ngoài khăn quàng khiến cho người khác nhìn vào liền không nhịn được bị hút đi vào."Tô Tình nói, cô có việc phải đi trước.
Hiện tại trời lạnh, cô mặc quá ít." Việt Trạch cố nén xúc động muốn ôm cô.Quá nhanh, anh sợ làm cô sợ.Đường Tâm Lạc cực không thích ứng,Việt Trạch như thế này.Cô đã thành thói quen, thiếu niên một đầu tóc bạc, khinh cuồng lại phản nghịch kia.Anh đột nhiên từ trước đó tùy hứng khó ở, biến thành như bây giờ ôn nhu quan tâm, thực sự làm cho cô khó mà chống đỡ.Cự tuyệt, ở trong cổ họng đảo quanh.
Nhưng đối đầu với ánh mắt quan tâm đơn đơn thuần của anh, lại mắc kẹt lại.Được rồi, Việt Trạch là có ý tốt, trực tiếp cự tuyệt sẽ khiến cho anh cảm thấy mất mặt.Chờ trở lại trên xe, lại đem khăn quàng cổ lấy xuống."Cảm ơn, anh vào đi, tôi có xe tới đón, bọn họ vẫn chờ anh đi tiệc ăn mừng đấy."Đường Tâm Lạc chỉ chiếc xe đen cách đó không xa, nói với anh.Việt Trạch ngước mắt nhìn lại, mắt sắc ảm đạm."Được, vậy tôi đi về trước.
Chính cô, chú ý an toàn."Việt Trạch nói xong, liền quay trở lại.Nhìn thấy than ảnh thon dài của anh biến mất sau cửa lớn, Đường Tâm Lạc mới quay người đi về phía chiếc xe.Vừa mới mở cửa xe, đã nhìn thấy ở chỗ ngồi phía sau, có một thân ảnh quen thuộc.Không nên xuất hiện ở nơi này Lục Dục Thần, khóe miệng cười đến âm trầm: "Lục phu nhân, em bỏ về được rồi.".