Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 283: 283: Về Sau Mỗi Ngày Đều Quàng Khăn Cổ




Một giây sau, ngón tay thon dài của Lục Dục Thần, đã luồn vào sau lưng cô, tìm tòi.

Sau một lát, cổ tay đang bị trói liền được tự do.

Ngay sau đó, anh liền nói:"Khăng quàng cổ này, bà cầm lấy đi.

"Bà Trương sao dám nhận đồ của Lục Dục Thần.

Đang muốn há miệng từ chối, liền thấy ánh mắt sắc bén như dao của anh, bị dọa đến ngậm miệng.

Tay run rẩy tiếp nhận khăn choàng.

Sau khi nói tiếng cảm ơn, bà Trương không dám nhiều chuyện nữa, cầm khăn choàng lui xuống.

Sau khi nhìn kỹ cái khăn, liền biết đây là kiểu dành cho đàn ông dùng, thiếu gia cho bà cái này, nhất định là chướng mắt chiếc khăn này.

Bà Trương thầm quyết định, chờ về phòng, bà sẽ cất kỹ cái khăn này, tránh làm thiếu gia tiếp tục trướng mắt.

Ai biết, vừa lui được mấy bước, liền bị Lục Dục Thần gọi lại.

"Bà Trương! " Âm thanh của anh âm lãnh, mang theo chút không vui:"Về sau, mỗi ngày đều quàng cái khăn đó lên.

"Nói xong, cũng kệ bà Trương đang kinh ngạc, ôm Đường Tâm Lạc lên lầu.

Bà Trương cầm khăn quàng cổ, sửng sốt hơn nửa ngày, mới hoàng hồn lại.


Ôi chao, sao bà lại quên hỏi thiếu gia, nếu trời nóng, thì bà có cần quàng khăn không?!*Đường Tâm Lạc trơ mắt nhìn Lục Dục Thần đưa khăn choàng của Việt Trạch cho bà Trương.

Muốn ngăn cản, nhưng biết, không nên "tìm đường chết" lúc này.

Vốn định sau khi chuyện này dần dần hạ xuống, cô sẽ lén trả lại khăn này cho Việt Trạch.

Nhưng hiện tại! Thôi được rồi.

Cô bị anh ôm lên phòng ngủ trên lầu.

Vừa rồi trong xe, Lục Dục Thần đã "giáo huấn" cô rồi.

Về đến nhà, thì cùng lắm là lạnh nhạt với cô chút.

Cô nghĩ là, chuyện này, anh đã bỏ qua cho cô.

Hừ, cứ lạnh nhạt đi.

.

Dù sao cô cũng không thích anh, một cái bạo quân vô lý.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy vui vẻ, sau một khắc, liền bị anh thả ngã xuống giường.

Theo sau đó, là thân thể to lớn của anh đè lên.


Ngoại trừ cẩn thận tránh bụng của cô, còn lại, gần như toàn thân đều bị anh bao phủ.

"Tốt, bây giờ chúng ta tiếp tục! Nói, ngoại trừ cổ, gã kia có chạm qua chổ nào nữa không?"Đường Tâm Lạc nghe âm thanh trầm thấp của anh, liền phản ứng.

Má ơi, người đàn ông này là thể loại gì vậy.

Vừa rồi "khi dễ" cô còn chưa đủ, còn muốn làm một lần nữa sao!?Lục Dục Thần thấy cô hấp tấp, nhưng không mở miệng đáp lại, lửa từ đáy mắt bốc lên.

"À, em không muốn nói! NHưng hôm nay, anh sẽ làm em nói.

"Bỗng nhiên anh đứng dậy, đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô.

Ngón tay mở từng cái cúc áo sơ mi.

Rồi đến dây lưng! Cởi ra hết mọi trói buộc, anh lại đè lên cô, giam giữ bộ dáng đáng thương của cô trong ngực, bắt đầu cởi áo quần của cô.

Đến lúc này, Đường Tâm Lạc có ngốc đến mấy cũng nhìn ra tình huống hiện tại.

Không dám cãi lại anh, lúc bị anh cởi chiếc váy xuống, liền khóc lóc nức nở cầu xin anh, nhìn cô rất đáng thương.

"Không có, không có! Anh ta chưa đụng vào gì hết.

.

Hôm nay em mặc áo cao cổ, nên cổ cũng không bị anh ta đụng vào!"Một bên nói, một bên chủ động nũng nịu ôm cổ anh.

Trong lòng lo sợ.

Lục Dục Thần đáng sợ như vậy, làm cô không dám tưởng tượng anh sẽ làm gì mình nữa.

Nếu như bị anh biết, cô và Việt Trạch, lúc "trị liệu", đã làm qua những chuyện kia!.

Thì không biết, anh có ăn tươi nuốt sống cô không nữa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.