Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 319: 319: Lục Gia Bị Giày Vò Mấy Lần




“Ngủ?”“Vâng, đúng vậy ạ.

” Vú Trương cẩn thận quan sát vẻ mặt của Đường Tâm Lạc, sợ cô đau lòng, “Thiếu gia cho người dọn dẹp phòng khách, cậu ấy…Tối hôm qua trở về, liền ngủ phòng khách.

”“Tối hôm qua…”Hóa ra, tối hôm qua Lục Dục Thần cũng dọn đi phòng khách.

Anh…Đột nhiên Đường Tâm Lạc cảm thấy, trên mặt nóng rát.

Hóa ra, cũng chỉ có một mình cô đa tình.

Tại sao cô phải sợ anh sẽ làm gì với cô…Lại không biết, người ta căn bản là chẳng them ngó đến.

“Được rồi vú Trương, tôi đã biết.

Không còn sớm, tôi mệt rồi.

”Đường Tâm Lạc cố giả bộ trấn định, không muốn để cho vú TRương nhìn thấy cô không chịu nổi.

Vú Trương phát hiện trong mắt Đường Tâm Lạc chợt lóe lên nước mắt, muốn an ủi vài câu.

Nhưng mà hiểu rõ, chuyện vợ chồng son này, người ngoài nói nhiều, cũng là vô dụng.


“Được, tôi đi ra ngoài, thiếu phu nhân cô nghỉ ngơi thật tốt.

”*Cùng lúc đó, trên giường lướn phòng khách biệt thự.

Lục Dục Thần lại một lần, chuyển người lại.

Lúc này trong phòng khách, sớm lâm vào một màn đêm tối.

Nhưng Lục Dục Thần nằm ở trên giường, căn bản không hề buồn ngủ.

Tối hôm qua trở về lúc nửa đem, có cồn thôi miên, anh lại không có chú ý đến, không có thói quen ngủ một người.

Nhưng đêm nay, khi anh nằm một mình trên chiếc giường này, lại phát hiện, bên người dường như thiếu cái gì.

Lục Dục Thần trong lòng buồn rầu, mấy lần ngồi dậy, muốn đi phòng ngủ chinh, lại mấy lần éo buộc chính mình nằm lại trên giường.

Lặp lại như vậy, mãi cho đến kim đồng hồ chỉ 12 giờ, vẫn như cũ không ngủ được.

Lục Dục Thần lại ở trên giường chuyển người lại, một lần nữa nừm ngửa.

Từ từ nhắm hai mắt, buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Hơn mười phút đi qua, người đàn ông trên giường, đột nhiên con ngươi đen hẹp dài.

“Đáng chết.

”Anh mắng nhẹ một tiếng, từ trên giường ngời dậy.

Sau đó khoác lên áo ngủ rộng rãi, mở cửa phòng khách, đi thẳng đến phòng ngủ chính.

Xung quang vắng lặng, lúc này, biệt thự hoàn toàn lâm vào trong đêm tối yên lặng.

Lục Dục Thần rất nhanh, đi đến ngoài cửa phòng ngủ chính.

Vặn tay cầm cửa, lại có thể, khóa rồi.

Nhưng mà.


Người đàn ông môi mỏng manh, trong bóng đem hơi nhếch lên, một giây sau, trong tay cầm một dây chìa khóa.

Không tồi, anh sớm có chuẩn bị.

Mở cửa, đi vào, lại quay người khóa cửa phòng.

Lọt vào trong tầm mắt, là một màn u tối, mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ ở trên giường.

Nghe qua, thật sự cô ngủ vô cùng an ổn.

A, một mình anh, trằn trọc.

Người phụ nữ này, lại có thể ngủ ngon như vậy.

Trong lòng Lục Dục Thần, nhất thời dâng lên bất bình.

Anh đứng bên cạnh cửa một lúc, mi mắt dần dần thích ứng bóng tối trong phòng.

Ánh mắt của Lục Dục Thần thâm trầm, cứ như vậy rơi vào trên người Đường Tâm Lạc ở trên giường.

Trong bóng đêm, loáng thoáng có thể thấy, trên giường, thân thể đường cong của người phụ nữ nhỏ.

Dường như Đường Tâm Lạc ngủ thật sự không ân ổn, chăn bị cô tung ra hơn một nửa.

Có một đôi chân thon dài trắng nõn ở bên ngoài chăn mềm, lộ ra mọt đoạn tuyết trắng.

Ánh mắt, trở nên đen tối.


Hầu kết, khong nhịn được hoạt động một cái.

Lần nữa anh báo cho chính mình, khong nên đến gần cô.

Nhưng chờ anh phục hồi tinh thần lại, người, đã đứng ở đấy.

Một nét thoáng hiện ảo não, xẹt qua đáy mắt Lục Dục Thần.

Trong lòng yên lặng thở dài, báo cho chính mình, chỉ một lần này.

Sau này, tuyệt đối không thể phóng túng giống như này.

Quyết định làm tốt, anh lại từ từ đến gần giường.

Ánh mắt sâu sắc, hoàn toàn dính trên người Đường Tâm Lạc.

Hai tròng mắt vào ban ngày trong veo mà lạnh lùng, lúc này, lại phóng thích ý niệm tham lam.

Tiểu Lạc, Tiểu Lạc của anh….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.