Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 366: Chương 366




Cố Huyên Nhi muốn thân phận bà Lục thái thì anh sẽ cho.

Anh đã sớm biết hạnh phúc của anh và Tâm Lạc là trộm được.

Nhưng cho dù là trộm thì đã sao, chẳng sợ thời gian bên nhau ngắn ngủi, chỉ cần còn một giây cuối cùng anh cũng sẽ che chở, quý trọng cô.

Chỉ tiếc là, dù cho không có Cố Huyên Nhi, giữa anh và Đường Tâm Lạc cũng là không có khả năng….

Thẩm Uyển thấy Cố Huyên Nhi khóe mắt rưng rưng, nhìn thấy mà thương cho khuôn mặt nhỏ nhắn không còn huyết sắc, tức khắc nói đỡ cho con gái.

“Thực hiện , thực hiện như thế nào!? Mấy ngày hôm trước tôi đã nghe được tiếng gió, còn tưởng rằng mấy thái thái đó chỉ là ăn nói bậy bạ, không nghĩ tới vậy mà lại là sự thật.

”“Dục Thần, cậu chẳng lẽ đã quên Huyên Nhi nhà chúng ta trước kia cứu cậu như thế nào rồi sao? Vì cứu cậu mà nó bị bệnh, cậu hiện tại lại muốn cho người phụ nữ khác làm bà Lục, Huyên Nhi sau này phải làm sao đây!?”Thẩm Uyển tuy không phải người phụ nữ cường thế, nhưng nếu địa vị của con gái bị ảnh hưởng gi, bà là mẹ cũng phải ra mặt thôi.

Cho dù là Lục Dục Thần lạnh lùng uy nghiêm, bà ta cũng không sợ.

Ánh mắt Lục Dục Thần lạnh lùng, dừng ở sự kích động trên mặt Thẩm Uyển, lại ghét mắt nhìn Cố Huyên Nhi đang khóc như mưa.

A….

thiên sứ nhỏ?Giờ khắc này anh đột nhiên cảm thấy, trước đó mình mắt mù mới có thẻ cảm thấy người phụ nữ vẫn luôn khóc lóc này là một thiên sứ.


Chỉ tiếc là mặc dù mắt mù nhưng cái đó vẫn thật sự đã phát sinh rồi.

Anh có thể không yêu Cố Huyên Nhi.

Nhưng làm một người nam nhân, một vị gia chủ, lại không thể để danh dự cơ bản cũng mất đi.

Đôi mắt đen nhánh che khuất đi sự không kiên nhẫn: “Hôn ước của anh và Tâm Lạc chỉ có một năm.

Sau đó anh sẽ ly hôn với cô ấy, rồi anh sẽ cưới em.

”Lúc anh nói ra lời này, thanh âm lạnh lẽo dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Lục Dục Thần ánh mắt sắc bén, bỏ qua Thẩm Uyển, dừng trên mặt Cố Huyên Nhi: “Cho nên bây giờ em phải dưỡng bệnh cho tốt.

Anh nói sẽ cưới em thì nhất định sẽ cưới.

”Bốn chữ cuối cùng dường như là cắn răng để nói ra.

Tiếng nói trầm khàn, nghe vào tay Thẩm Uyển và Cố Huyên Nhi giống như nặng ngàn cân.


Lục Dục Thần nói xong lại nhìn thật sâu vào gương mặt tái nhợt, hốt hoảng của Cố Huyên Nhi.

Lúc này mới xoay người, trầm trọng đi ra ngoài.

Cố Huyên Nhi nhìn bóng dáng Lục Dục Thần rời đi, cô ta lấy tay che mặt, chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay khóc nức nở.

“Huyên Nhi…… Huyên Nhi……Con đừng khóc! Con khóc làm lòng mẹ muốn nát rồi!”Huyên Nhi của bà sao lại mệnh khổ như vậy chứ….

.

Tuổi còn nhỏ đã bị mất tích.

Thật vất vả từ cô nhi viện tìm về, lại phát hiện ra bệnh.

Chờ lớn lên một chút lại gặp Lục Dục Thần, dù là có bệnh cũng coi như là một đoạn nhân duyên tốt.

Nhưng ai biết, nhà họ Lục bên kia lại tìm mọi cách gây khó dễ.

Vừa lúc bệnh của Huyên Nhi phát tác nên phải đưa đến nước M trị liệu.

Vốn dĩ có Lục Dục Thần che chở, có nhà họ Cố che chở, Huyên Nhi ở nước M dù cô độc vẫn coi như thuận buồm xuôi gió.

Vậy mà không biết vì sao, Cố Tín Hằng là cho của Huyên Nhi lại mặc kệ chết sống của nó.

Đối với cô một chút cũng không màng đến tình thân.

Nếu không phải ở nhà họ Cố còn có mẹ yêu thương Huyên Nhi, chỉ sợ dù Huyên Nhi lúc này có chết ở bệnh viện cũng không ai vì cô mà đau lòng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.