Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 522: 522: Bắt Đầu Điều Tra Chuyện Năm Đó 4




Kiều Mạc Hàn nhíu mày, nhớ lại một chút."Hình như Dục Thần từng nói qua, sỡ dĩ cậu ta có thể nhận ra nhanh như vậy là vì lúc đó trên người Cố Huyên Nhi có một tín vật.""Tín vật..."Kiều Nhân Nhân hiếu kỳ hỏi:"Tín vật gì?"Kiều Mạc Hàn lắc đầu:"Anh cũng không biết, Dục Thần không nói đó là cái gì.""Thật ra không phải Lục Dục Thần cố ý không đề cập tới.Mà chính là, ban đầu, mỗi lần hỏi đến vấn đề này, Lục Dục Thần đều trầm mặc.Sau khi tìm được Cố Huyên Nhi, nhắc lại chuyện này, cậu ấy càng trở nên trầm mặc hơn.Chẳng qua, anh nhớ Dục Thần từng nói qua...Cậu ta nói..." Đột nhiên Kiều Mạc Hàn nhớ ra, nhưng khi thấy Đường Tâm Lạc, ánh mắt liền lóe lên một tia ảo não.Suýt nữa anh quên mất, phụ nữ có tính đố kỵ rất cao.Anh không thể nói chuyện "tiểu thiên sứ" cho Đường Tâm Lạc biết."Không sao, có việc gì anh cứ nói thẳng, tôi đã ổn định tinh thần rồi, sẽ không chú ý chuyện quá khứ của Dục Thần."Hôm nay Đường Tâm Lạc tới, chính là muốn biết rõ chuyện khi xưa của Dục Thần và Cố Huyên Nhi.Vì trong lòng cô, luôn có một cảm giác mãnh liệt.Giống như có tiếng nói đang thúc đẩy cô, phải làm rõ hết tất cả."Khục, Dục Thần nói, lúc đầu tìm đến Cố gia, thấy Cố gia không đối tốt với cô ta lắm."Kiều Mạc Hàn không dám nhắc tới, bạn thân từng đánh giá Cố Huyên Nhi là "tiểu thiên sứ", chỉ có thể tạm chuyển đề tài."Trái tim của cô ta không tốt, lại không được gia tộc coi trọng, nên Lục Dục Thần liền chủ động, muốn chiếu cố cô ta.

Ban đầu chữ chiếu cố cũng như nghĩa của nó, chỉ đơn thuần chăm sóc thôi, nhưng về sau, hình như người Cố gia hiểu lầm.

Dần dần, bên ngoài liền đồn thổi chuyện giữa hai người.""Lúc đó, Dục Thần cũng chưa thích ai, mà với Cố Huyên Nhi, vẫn luôn áy náy.


Dục Thần nói, cho dù như thế nào, thì trái tim của Cố HUyên Nhi bị vậy là do cậu ta.

Cộng thêm, khi đó cậu ấy đối với Cố Huyên Nhi...ừm..Cũng không tệ lắm, cảm thấy cô ta là một cô gái hiền lành."Kiều Mạc Hàn xém chút cắn vào đầu lưỡi.Anh tuyệt đối không dám nhắc tới chuyện "tiểu thiên sứ.""Cho nên, liền muốn cưới cô ta.""Nhưng tiếp theo, Bà Lục kiên quyết không cho Dục Thần cưới Cố Huyên Nhi.


Sau đó, Cố Huyên Nhi liền được đưa qua nước M chữa trị, chuyện chính là như vậy."Kiều Mạc Hàn vừa nói vừa nơm nớp lo sợ.Sợ bản thân không chú ý dẫm lên mìn khu, đụng phải máu ghen của Đường Tâm Lạc.Bây giờ cuối cùng cũng kể xong, tảng đá lớn đè trong ngực, cũng nhẹ nhàng rơi xuống.Anh âm thầm thở một hơi, nói với Đường Tâm Lạc:"Chị dâu, thế nào, còn chuyện gì muốn biết không? Cô cứ hỏi."Đường Tâm Lạc không nói, đáy lòng thất vọng tràn trề, nhưng cũng từ từ phục hồi lại.Lúc này nghe Kiều Mạc Hàn gọi mình, liền kinh ngạc ngẩng đầu, có chút mờ mịt.Tô Tình và Kiều Nhân Nhân thấy cô như vậy, cho rằng cô đau lòng khi nghe chuyện của Cố Huyên Nhi."Không sao đâu Tâm Lạc, Cố Huyên Nhi cứu được chồng cậu là chuyện tốt.

Anh ta biết ơn cô ta, là chuyện bình thường, như vậy chứng minh, nhân phẩm của chồng cậu rất tốt, rất có trách nhiệm.""Đúng vậy á chị Tâm Lạc, tuy trước kia em không thích chị Huyên Nhi.

Nhưng...cho dù thế nào, chuyện chị Huyên Nhi cứu anh Dục Thần là thật, những chuyện này đều qua rồi, chị đừng để ý quá."Bên tai truyền đến hai âm thanh nhẹ nhàng.Nhưng Đường Tâm Lạc, vẫn cảm thấy toàn thân có chút là lạ.Cái cảm giác này rất kỳ quái, cô càng nghĩ, càng cảm thấy đau đầu không chịu nổi.Cuối cùng, đột nhiên một cảm giác đau buốt đánh tới.Cô chỉ cảm thấy trong đầu có một số hình ảnh nhanh chóng lướt qua, sau đó đau nhức ập đến như muốn bổ đầu cô ra vậy."A...Đau quá...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.