Lúc bọn Tạ Ngang đến, thì nghe thấy câu nói như đinh đóng cột này của Quý Quân Hành.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vậy mà đều không dám nói chuyện.
Nhìn ra được, Quý Quân Hành thật sự tức giận. Mấy người họ có quan hệ tốt với Quý Quân Hành, hiểu tính khí của vị này, để cậu tức giận rất không dễ.
Nào biết Giang Ức Miên bên cạnh chợt nắm tay, hô: “Quý Quân Hành tốt lắm, tớ quả nhiên không nhìn nhầm cậu, có người bắt nạt con gái lớp chúng ta, thì nên đấu với cậu ta.”
……
Lâm Tích vội kéo cô lại, lúc này không phải lúc đổ dầu đâu.
Đến bên sân bóng rổ, Lâm Tích nhìn thiếu niên bên cạnh, nói thực vóc dáng cậu cao thì có cao, nhưng thân hình vẫn là kiểu gầy gò của thiếu niên, mà nam sinh lớp mười hai mặc đồ đen đối diện, thoạt nhìn còn vạm vỡ hơn cậu.
“Quý Quân Hành, hay là……” Lâm Tích do dự, định mở miệng.
Quý Quân Hành nhìn thẳng cô, “Biết cổ vũ không?”
Lâm Tích sững sờ.
Sau đó, đỉnh đầu cô bị một bàn tay xoa nhẹ, tóc rối rơi ở bên tai, gió vừa thổi, hơi bay lên, có loại dịu dàng nói không nên lời.
“Ngoan ngoãn cổ vũ cho tôi là được.”
Sắp đến thời gian tan tiết, vốn học sinh tự do hoạt động tản đi khắp nơi trong sân thể dục dần tụ tập lại. Rất nhanh, mọi người phát hiện trận thách đấu của Tần Khải và Quý Quân Hành bên này, hai người đều rất nổi tiếng trong khối.
Quý Quân Hành thì không cần nói, còn Tần Khải, mặc dù thành tích không tốt, nhưng bù lại biết chơi bóng rổ, mà người cũng xem như hơi đẹp trai.
Hai người đứng trên sân, bỗng chốc thu hút học sinh của hai lớp.
Mặc dù mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng cổ vũ lại không nhỏ.
Đặc biệt là những nam sinh lớp mười hai, còn chưa bắt đầu, âm thanh đã rung trời.
Chọc Giang Ức Miên trợn trắng mắt, tức giận nói: “Đám người này có gì đáng ồn ào chứ, đợi thiếu gia đánh bại Tần Khải rồi, xem các người còn không biết xấu hổ mà hô không.”
Tạ Ngang nghe thấy lời này của cô, cũng hơi dở khóc dở cười.
Cậu nói: “Chị hai à, lão nhân gia cậu rất có lòng tin với A Hành nhỉ, Tần Khải thế nhưng là người của đội bóng trường đó.”
Giang Ức Miên không vui, trừng Tạ Ngang, tức giận nói: “Cậu gọi ai chị hai đấy.” Cô không khách sáo vung tay đập lên vai Tạ Ngang, thở phì phò nói: “Còn có cậu ở phe nào? Quý Quân Hành là đại diện cho tôn nghiêm và danh dự của lớp một chúng ta, cậu ấy chắc chắn sẽ thắng. Huống hồ đám con gái kia lại bắt nạt Lâm Tích chúng ta như vậy, làm thế nào cũng phải giải được cơn tức này.”
Lúc cậu ngồi cùng bàn với Giang Ức Miên, chỉ cần cô không vui, thì đánh lên người cậu. Đến nỗi bây giờ bàn tay Giang Ức Miên vung đến, thì Tạ Ngang cũng hoàn toàn quên mất phản kháng.
Hai người họ còn ở bên này ầm ĩ, thì Lâm Tích nhìn chằm chằm người trên sân.
Nghe thấy Tạ Ngang nói đến đội bóng của trường, cô khẽ cau mày, xoay đầu hỏi Trần Mặc đứng bên kia mình, “Người lớp mười hai này là ở trong đội bóng trường?”
Trần Mặc gật đầu, “Hồi cấp hai cậu ta học cùng trường với bọn tớ, lúc đó cũng ở đội bóng của trường.”
“Quý Quân Hành sẽ thắng chứ?” Lâm Tích hỏi.
Bây giờ chuyện cô để ý nhất đã không phải là lời xin lỗi của những nữ sinh kia, mà là người kiêu ngạo như cậu, lỡ như nếu……
Lúc này trên sân bóng hai người đã chuẩn bị bắt đầu, Lâm Tích không nhịn được nắm chặt bàn tay.
Trần Mặc nhìn vào sân, cười một tiếng, “Tớ cũng thật sự chưa từng thấy A Hành thua bao giờ.”
Cao Vân Lãng chìa tay ôm cổ cậu ta, cười ha ha, “Tớ cũng chưa từng thấy, nói thật, tớ cũng rất muốn xem.”
Lâm Tích xoay đầu, mắt nhìn hai người họ.
Cô chuyển trường đến đây hơn một tuần, đều yên lặng thẹn thùng, nói chuyện cũng sẽ không to tiếng. Lúc này nhìn chằm chằm hai nam sinh, thật sự khiến họ hơi sợ hãi.
Câu nói kia nói thế nào nhỉ, con thỏ nổi nóng, cũng sẽ cắn người thì phải.
Trần Mặc thật sự sợ con thỏ ngoan trước mắt này, sẽ vì hai câu nói đùa của bọn họ, mà nổi cáu.
Thế là cậu vội giơ hai tay lên, làm ra động tác đầu hàng, bày tỏ: “Bọn tớ tuyệt đối đứng về phía A Hành.”
Lúc này, trên sân đã bắt đầu.
Quý Quân Hành mặc T-shirt màu trắng, quần thể thao dài màu đen, cả người cao ráo lại tuấn dật. Cậu đập bóng trong tay, mắt nhìn chằm chằm đối thủ đang khom lưng ở đối diện, đột nhiên cậu cúi người, động tác rê bóng bỗng thêm nhanh, nhưng đối phương phòng thủ rất chặt chẽ, vào lúc Tần Khải chìa tay đến, động tác rê bóng của cậu nhanh chóng thoát khỏi đối phương.
Sau đó cậu xông vào tuyến trong, dừng lại lên rổ, bóng đập vào lưới.
Bên sân vang lên tiếng hoan hô, bởi cú vào bóng của Quý Quân Hành.
Lúc này có nữ sinh lớp một đang nghe ngóng nguyên nhân, Giang Ức Miên là một trong những người có liên quan, vì bị mấy nữ sinh lớp mười hai chọc tức, mà không hề do dự nói cho mọi người biết.
“Còn không phải đều tại tụi nữ sinh lớp mười hai kia à.” Giang Ức Miên nhìn về phía đối diện, bọn Đổng Tâm Nhụy đứng ở đối diện, đang cổ vũ cho Tần Khải.
Đến khi nói xong sự việc, Giang Ức Miên nói: “Quý Quân Hành cũng là vì ra mặt cho con gái lớp mình thôi, nếu không phải cậu ấy, thì lần này Lâm Tích thật sự là bị bắt nạt chết rồi.”
“Bọn nó cũng quá xấu xa rồi đi.”
“Phải, phải nói cho thầy biết.”
“Đám người lớp mười hai này, bình thường thích vi phạm kỷ luật, không ngờ còn bắt nạt người ta như vậy.”
Nữ sinh lớp một phần lớn đều là học bá chăm chỉ học hành.
Lúc này nghe nói Quý Quân Hành là vì ra mặt cho nữ sinh trong lớp, lòng mọi người đều đầy căm phẫn.
Tạ Ngang vốn đứng bên cạnh nghe bát quái, nhưng nghe xong, cậu liền cảm thấy không thích hợp. Sao đến trong miệng Giang Ức Miên, A Hành là ra mặt cho nữ sinh của lớp.
Rõ ràng cậu ấy là ra mặt cho Lâm Tích đấy chứ.
Mặc dù Lâm Tích cũng là một trong những nữ sinh của lớp, nhưng đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau nha.
Cậu không nhịn được nói với Trần Mặc: “Sao tớ cảm thấy Giang Ức Miên càng bôi càng đen thế nhỉ?”
Trần Mặc thở dài, nhìn lên sân bóng, Quý Quân Hành ra sức chống lại đối diện, “Giang Ức Miên bình thường nhìn rất thông minh, sao đến thời điểm mấu chốt lại ngốc vậy nhỉ.”
Thiếu gia đây nào phải chiến đấu vì nữ sinh lớp một đâu.
Cậu ấy chiến đấu hoàn toàn là vì Lâm Tích kia mà.
Giờ phút này, trên sân đã đến phiên Quý Quân Hành phòng thủ, vừa rồi Quý Quân Hành tấn công trước, đã dẫn trước một điểm. Lúc trước hai bên đã giao hẹn, ai vào trước năm điểm thì thắng.
Tần Khải ỷ vóc dáng mình cường tráng hơn Quý Quân Hành, trực tiếp dùng vai đẩy Quý Quân Hành, đột phá vào tuyến trong.
Đối diện tiếng hò hét, hoan hô của Đổng Tâm Nhụy và nữ sinh lớp mười hai, truyền đến từng đợt.
Lâm Tích nắm tay, mấy lần há miệng, lại không phát ra được tiếng nào.
Cô là kiểu người yên tĩnh thẹn thùng, ở trường học trước, thi đứng đầu khối, làm thế nào cũng không muốn phát biểu trong đại hội tuyên dương. Ở trường hợp chung, cô luôn yên lặng khác thường. Càng đừng nói, lớn tiếng cổ vũ như đám nữ sinh đối diện kia.
Chính vào lúc này, Tần Khải đột nhiên đâm mạnh tới trước, cơ thể cậu ta chắc khỏe hơn Quý Quân Hành, nên hơi nở nang giống người trưởng thành.
Lúc Quý Quân Hành lùi về sau hai bước, Tạ Ngang tức giận nói: “Cái này, phạm quy nha.”
“Tên này đánh bóng vốn không tính sạch sẽ.” Trần Mặc cau mày, rất bất đắc dĩ nói.
Lâm Tích nhìn người trên sân, cuối cùng, cô dùng sức hét một câu, “Quý Quân Hành, cố lên.”
Biết cổ vũ không?
Cô biết.
Vậy thì cổ vũ thôi.
Giọng cô thực ra không tính là lớn lắm trong những tiếng hò hét cổ vũ này, nhưng khoảnh khắc cô hét ra, thiếu niên mặc T-shirt màu trắng trên sân, lại ngẩng đầu nhìn tới.
Vượt qua nhiều người thế kia, tầm mắt của cậu, cứ thế nhìn về phía cô.
Một khắc sau, Tần Khải buộc phải đột phá tuyến trong, dừng lại lên rổ, ắt là định trả thù, dùng thủ đoạn lấy điểm vừa rồi của Quý Quân Hành, chuẩn bị lấy điểm cho mình.
Nhưng mà, vào lúc hai tay cậu ta giữ bóng, chuẩn bị ra tay, thì một bóng người bật lên không trung.
Sau đó một tiếng rầm giòn giã vang lên, tất cả mọi người nhìn bóng trong tay Tần Khải bị hất ra.
“Mẹ nó, chắn bóng.” Tạ Ngang gào một tiếng chói tay, hai tay khua khua ngay ngực, “A Hành, đỉnh.”
Trần Mặc ngẩn người, “Cậu ấy ngay cả người của đội tuyển trường cũng có thể đánh bại?”
Cao Vân Lãng gật đầu, cười nói: “Quả nhiên, thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc.”
Hiển nhiên Quý Quân Hành hoàn toàn làm nóng bầu không khí xung quanh.
Ngoại trừ người lớp một ra, người của lớp khác xem náo nhiệt cũng bắt đầu cổ vũ cho cậu.
Lâm Tích kích động nắm chặt tay mình.
Mắt cô nhìn chằm chằm cậu, lúc này, thiếu niên chạy băng băng dưới hoàng hôn, cả người giống như nhuộm lên một lớp hào quang màu vàng.
Rực rỡ lại chói mắt.
Lúc bóng cuối cùng rơi vào rổ, trận đấu kết thúc.
Xung quanh tiếng hoan hô như sấm vang, duy chỉ có Lâm Tích yên lặng đứng im tại chỗ, nhìn thiếu niên trên sân tiện tay lau mồ hôi trên mặt, sau đó từng bước đi đến.
Giờ phút này, mắt cô giống như một chiếc máy ảnh tập trung vào cậu.
Mọi người xung quanh đều hư ảo, chỉ mình cậu, thẳng tắp mà rõ nét đến thế.
Quý Quân Hành đi đến bên sân, vẫy tay, “Có nước không?”
Tạ Ngang nhìn một vòng, lấy chai nước từ trong tay một nam sinh trong lớp, đưa cho cậu. Quý Quân Hành vặn nắp ra, cũng không nói tiếng cảm ơn, ngửa cổ bắt đầu uống, yết hầu nhô lên của thiếu niên trượt lên trượt xuống trên cần cổ tuyết trắng.
Có loại hấp dẫn khác thường.
Sau khi cậu uống ừng ực nửa chai nước, phục hồi lại, cuối cùng nhìn người bên cạnh.
Khóe miệng cậu khẽ nhếch, nhìn đôi mắt Lâm Tích lúc này vô cùng sáng, “Tôi từng nói, cậu biết cổ vũ là được.”
“Tôi phụ trách thắng.” Giọng nói của thiếu niên, có loại chắc chắn ngạo mạn.
Không bao lâu, Đổng Tâm Nhụy và mấy nữ sinh kia đi tới, trên mặt họ đều treo vẻ quẫn bách.
Nhiều người đều đang vây xem thế kia mà.
Cuối cùng, Đổng Tâm Nhụy cắn răng, thấp giọng nói: “Bạn học, xin lỗi, tớ không nên vu oan cho cậu.”
“Bạn học, xin lỗi.”
……
Bọn họ từng người nói xin lỗi với Lâm Tích.
Nhưng khoảnh khắc này, lời xin lỗi dường như đã không còn quan trọng nữa.
Quý Quân Hành đang nói chuyện với bọn Tạ Ngang.
Lâm Tích nhìn bóng lưng cậu.
Cô hơi mím môi, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, thì giây phút này, cậu cũng lựa chọn bảo vệ cô.
Không hề do dự.
Cách đó không xa, giáo viên thể dục bắt đầu giục mọi người tập hợp.
Quý Quân Hành liếc nhìn, đá Tạ Ngang một cú, “Đừng nói nhảm, đi thôi.”
Tạ Ngang nhìn Lâm Tích phía sau cậu ấy, nụ cười vô cùng có thâm ý.
Lâm Tích đi về chỗ tập hợp, Quý Quân Hành đi ở phía sau bọn Tạ Ngang.
Cô đi theo phía sau cậu, hơi cúi đầu.
Đột nhiên, người phía trước nhẹ giọng gọi: “Lâm Tích.”
Cô theo bản năng ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào tầm mắt của cậu.
Thiếu niên đưa lưng về phía hoàng hôn, mặt cậu ẩn trong ngược chiều ánh sáng, nhưng giọng nói lại rõ ràng.
Cậu nói: “Lần sau gặp phải chuyện này nữa, thì đừng sợ.”
Lâm Tích nhìn cậu, ngược lại là Quý Quân Hành hơi xoay đầu đi, sau đó, cậu thanh thanh cổ họng, giọng nói vang lên.
“Dù sao, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Lời của tác giả:
Mong cậu bảo vệ cả đời nhé, ai không bảo vệ thì kẻ đó là chó.