Trong giờ học, hành lang bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến từng trận cười lanh lảnh.
Giang Ức Miên dùng bút nước màu đen nghiêm chỉnh gạch một nét vào quyển vở xinh đẹp, thái độ thành kính lại nghiêm túc, nếu để giáo viên toán nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm khái, nếu cô lấy ra được một phần nghiêm túc ghi chép trong giờ học toán, cũng không đến nỗi mỗi lần môn toán đều quanh quẩn một chỗ đếm ngược từ dưới lên trong lớp.
Sau khi Giang Ức Miên viết xong, giống như hiến vật quý đưa quyển vở của mình cho Lâm Tích xem.
“Lâm Tích, cậu xem, sáng nay đã mười một người rồi.”
Trên quyển vở của cô, quả thực đã gạch hai chữ ‘正’, còn có một nét ngang mới thêm vào.
Vốn Lâm Tích đang viết vào sách bài tập toán, sau khi nghe thấy câu này, cô khẽ nắm chặt bút.
Tầm mắt cô liếc nhìn lên vở trước, sau đó chậm rãi nhìn về phía Giang Ức Miên, cuối cùng trên mặt cô lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
“Các cậu, thật sự rất nhàm chán.”
Giang Ức Miên biết cô không giận, rất đắc ý khoác tay cô, nói: “Đợi sau khi tên Tạ Ngang ngu ngốc kia thua tớ, được lợi rồi, tớ sẽ không quên cậu đâu.”
Lâm Tích: “……”
Giang Ức Miên và Tạ Ngang đánh cược rất nhàm chán, cược bây giờ mỗi ngày người đến lớp một nhìn Lâm Tích, có phải sẽ hơn ba mươi người hay không.
Đây không phải, vừa kết thúc tiết thứ ba của buổi chiều, đã có mười một người rồi sao.
Còn vì sao sẽ thế này, có lẽ phải nói đến chuyện trận thách đấu bóng rổ từ ngày thứ hai.
Lúc đó trên sân thể dục nhiều người vây xem như vậy, căn bản không thể giấu được.
Gần như là sau khi kết thúc, liền loan truyền cả khối.
Dù sao lý do là gì đối với quần chúng vây xem bát quái mà nói, đã không còn quan trọng. Quan trọng nhất là, Quý Quân Hành của lớp một, lại sẽ ra mặt vì một nữ sinh trong lớp.
Thách đấu bóng rổ với Tần Khải lớp mười hai.
Tin tức bùng nổ như vậy, muốn không chấn động cũng khó.
Bắt đầu từ lớp mười, Quý Quân Hành chính là nhân vật luôn được treo trên bảng danh dự của trường.
Cậu cũng rất ít qua lại với nữ sinh, chưa từng nghe nói cậu có tin đồn với nữ sinh nào, nhưng lại có không ít nữ sinh thầm mến cậu, sau lưng nói về cậu rất nhiều.
Vốn giữa học sinh với nhau hơi có chuyện gì, thì sẽ bị truyền ra rất nhanh.
Lúc này gần như cả trường đều biết.
Thực ra tình hình trong lớp, cũng xem như đỡ hơn tí. Dù sao đây là lớp học, rất nhiều học sinh phần lớn chỉ là đứng ở cửa nhìn. Nhưng ký túc xá thì không giống vậy, hai ngày nay rất nhiều nữ sinh kiếm cớ đến mượn đồ, không ngừng ra vào phòng ngủ các cô.
Nhạc Lê cuối cùng bị làm phiền, hận không thể dán tờ giấy ‘Từ chối tiếp khách’ lên cửa.
Nhạc Lê và Lưu Tân Đình còn đỡ, họ chỉ hơi phiền những nữ sinh này thôi.
Nhưng trong phòng ngủ có một cô gái khác tên Lưu Ngân, đã có ý kiến với Lâm Tích. Mỗi lần có nữ sinh đi vào, thì cô ấy sẽ rất bực mình lật sách của mình, làm ra tiếng động rất lớn.
May mà vì quan hệ của cô, những nữ sinh kia cũng ngại ở lại lâu.
Bắt đầu từ cấp hai Lâm Tích đã ở trường, tính tình cô ôn hòa, thành tích học tập lại tốt, chưa bao giờ có mâu thuẫn với người của ký túc xá.
Đối với cơn giận của Lưu Ngân, nói thật, cô rất bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, Lâm Tích sờ xuống ly nước trước mặt, nào biết trong ly đã hết nước. Thế là cô đứng dậy, đi đến máy rót nước phía cuối lớp, định rót ly nước.
Vì dì cả vẫn còn, nên Lâm Tích ấn nút nước nóng màu đỏ.
Nào biết rót được nửa ly, thì phía sau có một giọng nói bực bội: “Cậu rót hết nước nóng vậy, người khác uống cái gì.”
Lâm Tích xoay đầu, Lưu Ngân đứng phía sau cô, trên tay cầm một cái ly màu đỏ.
Lưu Ngân dùng tay đỡ bên kính, khó chịu, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Tích, giống như nước nóng Lâm Tích rót là của riêng cô ấy vậy.
Lâm Tích biết trong lòng cô ấy có ý kiến với mình, khẽ thở dài, đứng nhường qua một bên.
“Cậu rót trước đi.” Lâm Tích nói.
Cũng không phải cô nhu nhược, Lưu Ngân là kiểu người học hành rất chịu khó, mỗi tối sau khi ký túc xá tắt điện, cô ấy vẫn sẽ dùng đèn pin di động nấp trong chăn đọc sách. Những nữ sinh kiếm cớ đến phòng kia, quả thực đã làm phiền thời gian học của Lưu Ngân.
Lâm Tích không thích gây phiền phức cho người khác, nhưng khai giảng không đến hai tuần, đã gây phiền phức cho bạn cùng phòng ngủ của mình trước.
Máy rót nước để ở cuối lớp, vừa vặn ở phía sau bàn của Quý Quân Hành và Tạ Ngang.
Nhưng lúc này Quý Quân Hành không ở trong lớp, Tạ Ngang nằm sấp trên bàn chơi di động, nghe thấy động tĩnh, nhìn ra phía sau.
Thấy Lâm Tích đứng ở một bên, đợi Lưu Ngân rót nước, cậu le lưỡi.
*
Buổi trưa tan học, học sinh mặc đồng phục trắng xanh như một tổ ong ùa đi đến nhà ăn. Một bộ phận học sinh khác, lại ùa về phía cổng trường. Buổi trưa phần lớn học sinh đều không muốn về nhà ăn cơm
Xung quanh trường có không ít quán ăn vặt, đặc biệt bán cho học sinh.
Lúc này rất nhiều cửa tiệm, đã bắt đầu xếp hàng.
Tạ Ngang nhìn menu, bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày đều ăn những thứ này, tớ sắp ngán rồi.”
Nhà hàng này là nơi mấy người họ thường chiếu cố nhất, bởi vì giá cả tương đối đắt, cho dù là giờ cao điểm học sinh ăn cơm, thì trong quán vẫn ít khách.
Một ly nước ép mà những 48 đồng, xét cho cùng không phải ai cũng có khả năng.
“Không muốn chọn món, thì để tớ.” Trần Mặc trực tiếp cướp menu từ trong tay cậu ấy.
Bốn người họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ tầng hai, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy đối diện có không ít học sinh mặc đồng phục.
Đúng lúc cửa quán trà sữa đối diện, có một đôi học sinh đang đợi, lại cầm tay trước mặt mọi người.
Tạ Ngang vốn nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nhìn thấy, chợt phấn khích nói: “Mau nhìn, mau nhìn, đôi tình nhân này to gan ghê chưa, ở cổng trường cũng dám thế này luôn.”
“Hâm mộ?” Cao Vân Lãng ngồi đối diện, nhìn vẻ hưng phấn của cậu ấy.
Tạ Ngang hừ một cái, “Chỉ là cảm thấy gan chó của bọn họ rất lớn thôi.”
Thất Trung là trường danh tiếng, chính là trường hàng đầu trong bảng xếp hạng trường cấp ba cả nước. Trường tốt, đương nhiên không khí học tập đứng đắn. Nhưng không khí học tập có đứng đắn hơn nữa, cũng không thể ngăn được sự nảy mầm của tuổi dậy thì.
Ba người khác đều nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần.
Duy chỉ có Quý Quân Hành cúi đầu, chơi game trên di động, không bao lâu, truyền đến tiếng qua màn.
Nhìn hai lần, Trần Mặc thu hồi tầm mắt đầu tiên, lắc đầu: “Cô gái bộ dạng rất bình thường.”
Nói xong, cậu hỏi: “Các cậu cảm thấy trong lớp chúng ta, nữ sinh nào đẹp nhất?”
“Giang Ức Miên.” Tạ Nguyên nói nhanh như chớp, nhưng sau đó cậu sờ sờ cằm, “Lúc trước là Giang Ức Miên đẹp nhất.”
Nói xong, ánh mắt của Quý thiếu gia bên cạnh, cuối cùng cũng rời khỏi màn hình di động ngước lên nhìn.
Cậu quan sát Tạ Ngang từ trên xuống dưới một phen, nhìn đến mức trong lòng Tạ Ngang có hơi sợ hãi.
“A Hành, cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Tạ Ngang không hiểu nói.
Quý Quân Hành nhìn cậu mỉm cười, “Tớ chỉ muốn xem bệnh nhân mắc hội chứng Stockholm, rốt cuộc là như thế nào?”
Tạ Ngang sững sờ, ngược lại hai người kia cười ồ lên.
Quý thiếu gia mà độc miệng lên, thì thật sự cay nghiệt.
Họ vào cấp ba thì được phân đến lớp trọng điểm này, mặc dù thành tích của Giang Ức Miên mỗi lần đều quanh quẩn ở hạ du, nhưng vẫn có thể ở lại trong lớp. Học kỳ hai lớp mười, sau khi cô và Tạ Ngang được xếp ngồi chung bàn, thì cánh tay Tạ Ngang chưa từng tốt qua.
Có đôi khi ngay cả Quý Quân Hành nhìn thấy, cũng cảm thấy loại sinh vật nữ này, thật đáng sợ.
Không ngờ Tạ Ngang bị ngược đãi thành như thế, vậy mà còn có thể vào thời điểm này, ngay lập tức nói ra ba chữ Giang Ức Miên.
Trần Mặc liền phản ứng kịp, “Tớ nói tiểu tử cậu, sao có thể chịu đựng được sự ngược đãi của Giang Ức Miên thế.”
Có lẽ là xem trọng khuôn mặt xinh đẹp của người ta.” Ngay cả Cao Vân Lãng luôn ôn hòa nhất, cũng trêu chọc cậu.
“Tớ cũng nói trước đây là Giang Ức Miên đẹp nhất mà.” Tạ Ngang kêu oan cho mình.
Trần Mặc nghe xong, thì cười thêm dữ dội, “Vậy nói đi, bây giờ cậu lại định chĩa móng vuốt về phía ai đây.”
Tạ Ngang cảm thấy mình thật oan ức, cậu nói: “Trước đây con gái lớp mình rất bình thường, chỉ có Giang Ức Miên là còn được. Bây giờ không phải có Lâm Tích nữa à.”
Trần Mặc vừa nghe tên Lâm Tích, liền nhìn về phía Quý Quân Hành trước.
Từ sau trận đấu ở sân bóng rổ, ai không biết Lâm Tích bây giờ là được Quý Quân Hành che chở.
Thiếu gia tám cơn gió bất động trước đây, vậy mà có thể vì Lâm Tích, xung quan nổi giận.
Nhưng nếu nói hai người họ có gì, thì mấy ngày nay giữa hai người hoàn toàn không tương tác với nhau, phần lớn chỉ là chuyền vở bài tập trong giờ học. Quý Quân Hành vừa hết tiết thì ở cùng với mấy người họ, cũng không thấy cậu có bước tiến gì với Lâm Tích.
Nào biết Tạ Ngang còn đang nói: “Chỉ là Lâm Tích hơi yếu đuối, cứ để người ta bắt nạt.”
Quý Quân Hành nhấc mí mắt, nhìn sang Tạ Ngang.
“Ai lại bắt nạt cậu ấy?” Câu hỏi này, giọng điệu thật có hơi không tốt.
Tạ Ngang: “Chính là Lưu Ngân kia đó, hết tiết ba Lâm Tích ở phía sau rót nước nóng, giọng điệu của Lưu Ngân rất không tốt nói cậu ấy rót hết nước. Không ngờ em gái Lâm của chúng ta vậy mà tốt tính, trực tiếp nhường chỗ, để cậu ta rót nước nóng trước.”
Trần Mặc chậc một tiếng, rất đồng tình nói: “Tớ thấy tính tình Lâm Tích rất tốt, sao cứ dính phải những yêu ma quỷ quái này vậy?
“Học sinh chuyển trường, mà vừa vào trường đã nổi trội như vậy nữa.” Cao Vân Lãng lắc đầu, nhìn Quý Quân Hành đối diện.
Tạ Ngang rụt cổ, than thở: “Lòng đố kỵ của con gái, thật đáng sợ.”
Ba người anh một câu tôi một câu, Quý Quân Hành vẫn không nói chuyện.
Cho đến khi Trần Mặc nhìn Quý Quân Hành, thực sự không nhịn nổi nữa, cậu liền hỏi: “A Hành, cậu với Lâm Tích rốt cuộc là thế nào?”
Cậu vừa hỏi như vậy, hai người kia, liền ngậm miệng.
Quý Quân Hành cụp mắt nhìn di động.
Lúc nghe thấy câu này, không ngước mắt lên, nhưng ngón tay đang bấm trên màn hình chợt ngừng lại.
Tạ Ngang không nhịn được, “Ý chính là, cậu đối với Lâm Tích quá tốt. Trước đây cậu rất lạnh nhạt với những nữ sinh kia, lần này lại vì Lâm Tích làm ra chuyện kinh thiên động địa. Cậu đã khiến Lâm Tích nổi tiếng khắp trường trong một đêm rồi đó.”
Thấy cậu không nói chuyện, Tạ Ngang càng nói càng hăng.
“Không phải cậu thích Lâm Tích thật chứ hả?” Tạ Ngang hỏi.
Quý Quân Hành nhàn nhạt nhìn cậu, vẫn không nói chuyện.
Ngược lại Trần Mặc nhắc nhở nói: “A Hành, cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
“Cẩn thận cái gì?” Quý Quân Hành lười biếng hỏi.
Trần Mặc: “Nếu cậu không thích Lâm Tích, thì cách xa cậu ấy một chút, nếu không cậu ấy thật sự trở thành kẻ thù chung của toàn dân. Đến lúc ấy chắc chắn sẽ có người tìm cậu ấy quấy rầy đấy.”
“Ai dám.”
Giọng cậu âm trầm, không còn vẻ lười biếng như vừa rồi nữa, hai chữ, hàm chứa sự kiên định không thể nghi ngờ.