Trong đêm, ký túc xá cho dù chỉ có một mình Lâm Tích ở, nhưng cô một chút cũng không sợ. Lời nói ban ngày của Quý Quân Hành vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô. Giọng điệu lúc cậu nói chuyện, dáng vẻ cậu dùng nắp bút chỉ vào bài tập, không nhanh không chậm nói ra xuất xứ cái tên của mình.
Lâm Tích trùm chăn, lật tới lật lui không ngủ được.
Thích một người, hóa ra là tư vị này.
Chỉ một câu nói của cậu, đã có thể khiến cho cô trong đêm khuya vui vẻ đến mức không ngủ được.
Đã từng Lâm Tích chỉ biết mỗi chuyện học, mà giờ đây trong lòng cô đã có một người thích giống như học tập.
Quý Quân Hành.
Vì sao ngay cả cái tên của cậu cũng dễ nghe vậy cơ chứ.
Cô gái trùm chăn, mỉm cười ngọt ngào.
Ngày cuối cùng của lễ Quốc khánh đã đến trong sự không tình nguyện của mọi người, mấy ngày trước cửa hàng kinh doanh luôn tốt. Hôm nay hiển nhiên có hơi tuột xuống, không có khách nào.
Vương Điềm đứng cùng cô ở quầy thu ngân, tay chống cằm, vô cùng buồn chán ngẩn người.
Lâm Tích đang đọc sách, trong quán có sách vở giới thiệu về hạt cà phê, còn có cách pha cà phê.
Lúc không có khách, cô sẽ xem những sách này.
“Lâm Tích, trai đẹp nhà em hôm nay sao không đến?” Vương Điềm xoay đầu nhìn cô, có chút kỳ lạ hỏi.
Vương Điềm lớn hơn Lâm Tích mấy tuổi, cô ấy không học hết cấp ba, sau khi tốt nghiệp trường nghề, thì bắt đầu ra ngoài đi làm. Mấy ngày này Quý Quân Hành luôn ở trong quán, nhân viên ở đây đều biết cậu.
Dù sao thiếu niên tuấn tú như vậy, ngồi ở cửa sổ, quả thực là một chiêu bài sống.
Vào lúc Lâm Tích nghe thấy hai chữ ‘Nhà em’ này, biết rõ Quý Quân Hành bây giờ vẫn không phải của cô, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Cô mấy ngày này luôn làm rõ Quý Quân Hành thật sự không phải bạn trai cô.
Thế nhưng, họ không ai tin cả.
Cô nhìn thời gian trên máy tính, giờ này, cậu chắc đã đến rồi chứ nhỉ.
“Lâm Tích.” Quản lý đi đến, hơi bất đắc dĩ nói: “Cô gái phát tờ rơi buổi sáng nói bụng không thoải mái, buổi chiều không thể đến được. Lát nữa em đi phát giúp một chút nhé.”
Quản lý sợ cô không muốn, nhỏ giọng nói: “Tiền lương một tiếng mười hai đồng, em phát giúp hai tiếng là được.”
Lâm Tích còn chưa nói chuyện, Vương Điềm đã trợn mắt, “Quản lý, hai nha đầu kia làm việc rất thích trốn tránh việc khó, Lâm Tích ở cùng bọn nó, bọn nó có thể không làm thì không làm.”
Quản lý ngại ngùng mỉm cười, vì người là do cô ấy tuyển.
Cô ấy nói: “Lần sau không để họ đến nữa. Hôm nay quả thực không tìm được người khác, Lâm Tích em giúp chị chút nhé.”
Lâm Tích gật đầu.
Thời tiết hôm nay không tính là tốt lắm, rất oi bức, xung quanh không có chút gió.
Ở trong quán có cửa hàng còn không cảm thấy, vừa ra ngoài, chớp mắt giống như đặt mình trong lò hầm. Lâm Tích làm việc nghiêm túc, lại không phải kiểu trốn tránh khó nhọc, thời tiết thế này, ngay cả bóng râm cũng không đứng, mà vẫn đứng ở bên đường phát tờ rơi.
Không biết đã qua bao lâu, xấp tờ rơi dày cộm trong tay, chỉ còn lại vài tờ mỏng manh.
Đúng lúc có vài nam sinh đi qua, Lâm Tích vội đưa tờ rơi đến: “Tiệm cà phê mèo mới khai trương, bên trong có đủ loại mèo đáng yêu đấy ạ.”
Nam sinh nhuộm tóc vàng phía bên trái, dừng lại đưa tay nhận lấy, nhe răng mỉm cười, “Em gái, ngoại trừ mèo ra còn có gì khác không?”
Nam sinh này nhìn tuổi không lớn hơn Lâm Tích bao nhiêu, chỉ là mở miệng nói chuyện lưu manh.
Khiến Lâm Tích cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng lúc trước khi cô phát tờ rơi, cũng xem là gặp được đủ loại người, có những người rõ ràng không nhận tờ rơi, vẫn rất không kiên nhẫn bảo cô tránh ra.
Cô nhẹ giọng nói: “Có cà phê và đồ ngọt, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, quán cà phê ở năm mươi mét trước mặt, tên quán rất nổi bật.”
“Chà chà, nếu không em gái em dẫn bọn anh đi qua đi.” Nam sinh nói xong, đưa tay bắt lấy cổ tay Lâm Tích.
May mà Lâm Tích kịp thời tránh ra sau, thoát khỏi cậu ta.
“Thái độ của em như vậy là không được đâu, đã kéo khách, thì phải có thái độ kéo khách chứ.”
Lời này của cậu ta chợt khiến Lâm Tích máu dồn lên não.
Nhưng cô vừa tức giận thì gò má sẽ đỏ, đối diện ngược lại thấy dáng vẻ này của cô, càng cảm thấy đáng yêu, đắc ý nói: “Em dẫn anh đi, anh mua cà phê giúp em.”
Nào ngờ cậu ta vừa nói xong, một bóng dáng cao lớn sải bước đến trước mặt Lâm Tích.
“Cô ấy không cần, cút.” Giọng Quý Quân Hành lạnh nhạt lại kiêu ngạo.
Nam sinh liền hơi tức giận, chỉ là Quý Quân Hành cao hơn cậu ta rất nhiều, cậu ta ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt Quý Quân Hành, cậu ta vừa muốn mở miệng, đã bị bạn bè phía sau khuyên can rồi kéo đi.
Sau khi họ đi, Lâm Tích lo lắng nhìn cậu, thấp giọng nói: “Vừa rồi rất nguy hiểm đó.”
Họ nhiều người như vậy, nếu lỡ như bắt nạt Quý Quân Hành, thì phải làm sao.
Vẻ mặt Quý Quân Hành không dễ nhìn, mắt đen mang theo tức giận rõ rệt, chỉ có điều cậu phun ra một hơi tức, nhìn sang bên cạnh, lúc xoay đầu lại, sắc mặt đã hòa hoãn.
“Lần sau lại gặp phải loại người này, không cần nhẫn nhịn.”
Lâm Tích gật đầu.
Quý Quân Hành nhìn dáng vẻ yên lặng, vô cùng ngoan ngoãn của cô.
Khó trách người khác sẽ muốn bắt nạt cô.
Cậu hỏi: “Biết đối phó với loại người này thế nào không?”
Lâm Tích chớp mắt, nghiêm túc nói: “Không để ý người ta.”
Vừa rồi Quý Quân Hành nói là cút, thực ra cô cảm thấy điệu bộ rất đủ.
Quý Quân Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc trả lời của cô, mỉm cười xoay đầu đi. Bảo cô mắng người, đoán chừng còn khó hơn bảo cô thi toán không đạt yêu cầu.
Hai người về đến quán cà phê, Lâm Tích rót nước bưng đến cho cậu. Quý Quân Hành nhìn bóng lưng của cô, rồi lại nhìn ba lô mình để trên sofa.
Căng phồng, bởi vì bên trong cất một cái di động mới mua.
Lâm Tích không có di động, hôm nay cậu đặc biệt đi mua một cái đến. Chỉ là hai người trước họ vừa cãi nhau chuyện hai ngàn tệ, di động này mua thì cũng mua rồi, nhưng cậu căn bản không biết phải tặng thế nào.
Quý thiếu gia khi nào lại cẩn thận, lo trước lo sau như vậy chứ.
Vào lúc cậu đang nghĩ đưa di động cho cô thế nào, thì di động của cậu lại vang lên.
Là điện thoại của Trần Mặc gọi đến.
“A Hành, cậu nhanh đến xem một chút đi, Tạ Ngang bị chấn động não rồi.”
Cậu sững sờ, liền nói: “Các cậu ở cùng cậu ấy trước đi, tớ đến ngay.”
Cúp điện thoại, cậu nói với Lâm Tích: “Tạ Ngang đánh bóng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tôi đi xem cậu ấy thế nào.”
Lâm Tích hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Cậu ấy không sao chứ.”
“Còn không biết, tôi đi bệnh viện trước đã.”
Lâm Tích đưa cậu đến cửa, Quý Quân Hành dặn dò: “Cậu tan làm xong thì tự mình về trường cẩn thận, có việc thì điện thoại cho tôi.”
“Cậu cũng cẩn thận.” Lâm Tích đứng ở cửa.
Quý Quân Hành ra khỏi cửa cửa ở bên đường chặn một chiếc taxi, lúc cậu lên xe, thì quay đầu lại nhìn.
Lâm Tích còn đứng ở cửa, giương mắt nhìn cậu.
Bỗng nhiên, cậu có chút không muốn đi nữa.
*
Lúc cậu đến bệnh viện, Tạ Ngang đã kiểm tra xong. Bên cạnh một cô gái mặc áo len sát nách màu trắng, toàn thân đều lộ ra vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Chỉ có điều vừa mở miệng, đã phá hủy tất cả.
“Bà đây suýt nữa thì bị cậu dọa chết rồi đấy.”
Tạ Kính cũng vừa chạy đến bệnh viện, nghe nói em trai ruột ngã đến chấn động não, cô thật sự sợ hãi.
Trần Mặc vội ngăn lại, sợ Tạ Kính không vui, thì lấy túi xách đập thẳng lên đầu Tạ Ngang.
Tạ Ngang vốn buồn khổ, vừa quay đầu, nhìn thấy Quý Quân Hành dựa ở cửa, lười biếng nhìn một màn ầm ĩ ở bên trong.
Cậu hít chóp mũi, “A Hành, cậu cuối cùng cũng đến rồi.”
“Thằng nhóc em còn không biết xấu hổ mà khóc nhè à. Chị nói cho em biết nhé Tạ Ngang, lúc bố mẹ đi đã giao em cho chị. Em nói xem nếu họ về, nhìn thấy thằng con trai ngu ngốc, thì chị phải ăn nói với họ thế nào đây hả.”
Quý Quân Hành đi tới, hơi cúi người, quan sát cẩn thận Tạ Ngang một lượt.
Lúc này mới quay đầu, xùy một tiếng khẽ cười, “Yên tâm, cậu ta cách ngốc còn xa lắm.”
Tạ Ngang tức giận chỉ cậu. “Cậu có còn là anh em nữa không. Nghỉ lễ nhiều ngày như vậy, cũng không thấy bóng dáng, nếu không phải hôm nay tớ ngã, đoán chừng thằng nhóc cậu cũng không xuất hiện đâu nhỉ.”
“Cậu nói đi, có phải cậu ở sau lưng bọn tớ, lén lút tìm bạn gái, lén lút yêu đương hay không.”
Quý Quân Hành cong khóe môi, “Cho nên cậu là vì gặp tớ, nên cố ý ngã đập đầu?”
Chớp mắt, ngay cả Tạ Kính cũng sững sờ.
Sau giây lát, mọi người đều bật cười, ngay cả Tạ Kính cũng không quan tâm mắng Tạ Ngang thêm lần nữa.
Tạ Ngang bị ngã lúc chơi bóng rổ, bị người ta đụng ngã ngửa, hồi lâu cũng không bò dậy. Trần Mặc và Cao Vân Lãng sợ xảy ra chuyện, nên kéo cậu đến bệnh viện làm kiểm tra.
Quả nhiên, não hơi chấn động, phải nghỉ ngơi vài ngày.
Tạ Ngang ầm ĩ không muốn nhập viện, Tạ Kính trên miệng thì mắng cậu, nhưng trên thực tế khỏi phải nói là có bao nhiêu chiều chuộng đứa em trai này.
Vì thế, cô ấy lái xe chở mọi người cùng về nhà.
Đến nhà, Tạ Ngang bị hai người khác kéo vào phòng ngủ.
Phòng khách còn lại Tạ Kính và Quý Quân Hành, Tạ Kính nhìn cậu, nói: “Lúc Tạ Ngang ở trường, em để ý đến nó nhiều chút nhé.”
Quý Quân Hành gật đầu.
Tạ Kính thấy cậu đứng ở đó, bỗng mìm cười: “Em yêu thật rồi à?”
Quý Quân Hành bị cô hỏi đến sững sờ.
Tạ Kính thấy vẻ mặt ngưng trệ của cậu, cười càng thoải mái, “Chị không ngờ trong mấy đứa các em, lại là A Hành em tìm bạn gái trước đó.”
Quý Quân Hành không lên tiếng.
Tạ Kính hỏi: “Là cô gái thế nào?”
Quý Quân Hành suy nghĩ, hai tay không nhịn được đút vào trong túi, lưỡi li3m môi, nhỏ giọng nói: “Cô ấy không phải bạn gái em.”
Cậu không nhịn được cúi người xuống, chỉ có điều cúi xong, lại xoay đầu nhìn Tạ Kính, hỏi: “Con gái các chị có phải rất mẫn cảm với tiền không?”
Tiền? Tạ Kính hơi sửng sốt.
Cô mỉm cười, hất hất cằm, soái khí nói: “Nói xem nào, xảy ra chuyện gì. Chị đây bình thường tư vấn cho người ta, đều là thu tiền theo giờ đấy.”
Tạ Kính là một bác sỹ tâm lý, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Quý Quân Hành sẵn lòng hỏi cô.
Quý Quân Hành đơn giản thuật lại chuyện hai ngàn tệ, cậu nói: “Thực ra thứ em tặng cô ấy thật sự không đắt, so với quà sinh nhật em tặng cho bọn Tạ Ngang và Trần Mặc, căn bản không tính là gì.”
Tạ Kính tức cười, cô nói: “Tiểu Vương Bát Đãn đó, em có tặng nó đồ đắt hơn nữa, nó cũng sẽ không biết xấu hổ mà nhận lấy thôi.”
Sau đó, Tạ Kính nghiêm túc nói: “Chị cảm thấy cô bé này nói không sai. Các em có quan hệ gì, em ấy dựa vào cái gì mà nhận đồ quý trọng như vậy của em chứ.”
Cô nhìn Quý Quân Hành không nói chuyện, đưa tay đập lên vai cậu.
Lắc đầu: “Thằng nhóc em bình thường rất thông minh, sao lúc này đầu óc lại chậm chạp vậy. Tự em nghĩ cho thật kĩ.”
Buổi tối có tiết tự học, ba người họ phải đi học, nhưng Tạ Ngang hôm nay xin nghỉ.
Đến khi họ đến trường, trong lớp người gần như đều đến đông đủ. Chỉ là không có Tạ Ngang, mà Lâm Tích ngồi trước mặt cậu cũng không có.
Còn năm phút nữa vào giờ học, Quý Quân Hành không nhịn được, hỏi Giang Ức Miên, “Lâm Tích đâu rồi?”
Giang Ức Miên vốn đang vội làm bài tập, vừa thấy là cậu hỏi, thì lắc đầu, “Tớ không biết.”
Nhưng cô cũng kỳ lạ sao Lâm Tích đến giờ còn chưa đến, xung phong nói: “Tớ đi hỏi người ở ký túc xá họ xem thử.”
Không bao lâu, Giang Ức Miên trở lại.
“Họ nói, Lâm Tích ra ngoài mua sách tham khảo rồi. Chắc là bên ngoài trời mưa nên đến trễ.”
Lúc này bên ngoài mưa to như trút nước, nửa tiếng trước bỗng dưng đổ mưa. Vốn tưởng mưa to thế này, rất nhanh sẽ tạnh, thế nhưng, đến bây giờ cũng không tạnh.
“Đừng lo lắng, mưa to như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ gọi xe về thôi.”
“Cậu ấy không mang dù theo à?” Quý Quân Hành theo bản năng hỏi.
Giang Ức Miên gật đầu, “Người ở ký túc xá họ nói, lúc Lâm Tích ra ngoài, trời còn chưa mưa.”
Cô ấy còn chưa nói xong, Quý Quân Hành đã đứng dậy.
Lâm Tích đứng ở nhà sách, bên ngoài trời mưa rất to. Vốn cô muốn chạy đến trạm xe buýt. Nhưng vừa đi được hai bước, mưa thực sự rất to. Hơn nữa cô chỉ mặc một chiếc T-shirt mỏng màu trắng, ai có thể ngờ buổi chiều oi bức thế kia, đến tối lại có thể đổ mưa lớn như vậy.
Cô ngoái đầu nhìn đồng hồ treo trên tường nhà sách.
Chết, giờ tự học tối đã bắt đầu rồi.
Lúc cô đứng ở cửa, nghĩ làm thế nào, thì một người đạp xe đạp leo núi, xẹt một cái từ vỉa hè vọt lên.
Lâm Tích sợ nước mưa trước mặt văng lên, liền lùi về sau hai bước.
Nào ngờ cô vừa đứng ổn, chiếc xe cũng ngừng lại dưới bậc thềm.
Người trên xe, một chân chống đất, một tay kéo mũ áo mưa trên đầu ra, đôi mắt đen láy sáng rỡ kia, nhìn thẳng đến, kêu: “Lâm Tích.”
Lâm Tích ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt.
“Sao cậu đến đây?”
Quý Quân Hành thấy cô quả nhiên ngu ngốc đợi ở chỗ này, không vui nói: “Còn không phải biết tên keo kiệt cậu, không biết gọi xe về trường. Cũng tiếc mua ô sao.”
Lâm Tích sững sờ, uhm, suy nghĩ của cô hoàn toàn bị cậu nói trúng rồi.
Cô không xấu hổ, ngược lại còn nhếch miệng cười, cảm thấy chơi rất vui, vui vẻ nói: “Cậu hiểu tớ thật nha.”
Quý Quân Hành thấy cô cười, bỗng nhiên, cũng cười theo.
Màn mưa bao phủ cả bầu trời, tiếng mưa giống như muốn che lấp đi tất cả âm thanh ở xung quanh, tiếng cô mỉm cười nói chuyện, mềm mại lại ngọt ngào.
Thiếu niên hơi xoay mặt đi, “Phải rồi, tớ cũng thật sự hiểu cậu.”