Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 32



“Lưu Ngân này, cậu ta có phải căm ghét cậu không vậy?” Lâm Tích về chỗ, Giang Ức Miên thấp giọng hỏi.

Cô nhìn về phía Lưu Ngân, Lưu Ngân là kiểu con gái bình thường đến nỗi khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của cô ấy, bộ dạng bình thường, học hành rất cố gắng không sai, nhưng thành tích lại xếp hạng giữa trong lớp. Thỉnh thoảng phát huy rất tốt, có thể đứng vào top 10.

Ngay cả Giang Ức Miên cũng rất ít khi để ý đến cô ấy, càng đừng nói là nam sinh trong lớp.

Lâm Tích nhàn nhạt nói: “Không cần để ý cậu ta.”

Thực ra có những người không hợp nhau, căn bản không cần lý do. Dường như từ sau khi cô chuyển trường đến, làm bạn cùng phòng với Lưu Ngân, thì cô ấy đã không có sắc mặt tốt với mình.

Vừa mới đầu Lâm Tích nghĩ phải ở cùng một phòng ngủ hai năm, có thể tránh va chạm là tốt nhất.

Không ngờ cô càng nhẫn nhịn, khiến Lưu Ngân được nước lấn tới, cô ấy ở ký túc xá nói chuyện với Lâm Tích cũng là kiểu mỉa mai này, không ngờ ở lớp một chút cũng không thu liễm.

Nhưng nghĩ đến lời Quý Quân Hành nói với cô ấy vừa rồi, Lâm Tích không nhịn được nhìn ra sau.

Thiếu niên ngồi chếch phía sau cô, đang nghe Tạ Ngang ở bên cạnh nói.

Lúc thấy cô nhìn mình, thiếu niên vốn mặt không biểu tình, đột nhiên trong mắt xẹt qua một nụ cười, sau đó độ cong khóe miệng từng chút giương lên.

Lâm Tích nhìn cậu thay đổi vẻ mặt, chớp mắt, trái tim mềm nhũn nói không nên lời.

Duy chỉ đối với cô, cậu mới sẽ lộ ra nụ cười như thế này, đúng chứ.

Bởi vì cuộc thi bảy giờ bắt đầu, nên Lâm Tích và hai bạn học khác cùng tham gia thi phải đến trước.

Họ đi muộn, luc đến, học sinh tham gia thi đấu khác đã tụ tập một chỗ, tụm năm tụm ba nói chuyện.

“Nếu không phải mẹ tớ nói đăng ký tham gia cuộc thi này, giúp ích cho việc tớ xin offer sau này, thì tớ mới không muốn đăng ký đâu.” Nữ sinh bên cạnh không tình nguyện oán hận.

“Tớ là giáo viên tiếng Anh tiến cử đến, dù sao cũng chả sao, tham gia thì tham gia thôi.”

Người xung quanh, mỗi người đều là vẻ mặt thoải mái.

Lâm Tích là kiểu tính cách lên lớp bị thầy giáo chỉ tên, thì trước đỏ mặt.

Khuyết điểm mà cô biết là không phóng thích ra, cho nên lúc này cô vừa đọc nhẩm trong lòng, vừa cổ vũ cho mình.

Sau đó giáo viên đến, mỗi học sinh lần lượt rút thăm, dựa theo số rút được lần lượt bước vào bậc thềm lớp học. Lâm Tích tìm một góc, nhìn bản nháp trong tay mình. Chủ đề chính lần này là chủ đề về bảo vệ môi trường, bài là Lâm Tích tự mình viết.

Lúc cô đang nhẩm đọc, thì di động để trong túi áo đồng phục rung lên.

Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn Quý Quân Hành gửi đến.

【Còn bao lâu nữa thì đến cậu? 】

Lâm Tích dựa vào bên tường, mũi chân di trên mặt đất, quẹt tới quẹt lui.

Cô nghĩ một chút, vừa định gửi tin nhắn lại cho Quý Quân Hành, nào biết di động lại rung.

【Nếu còn chưa đến lượt cậu, thì đến chỗ lối thoát hiểm bên này đi. 】Lâm Tích hơi mím môi, nghĩ nghĩ, rồi cầm bài viết trong tay lên, đi tới phía trước. Vừa rồi lúc cô ra khỏi thang máy, đúng lúc nhìn thấy lối thoát hiểm ở bên cạnh.

Đến khi cô đi qua, xung quanh không có ai.

Lúc này đang là giờ tự học tối, vốn ít người ở tòa nhà tổng hợp.

Cô đẩy cửa lối thoát hiểm ra, kết quả trống trơn không một bóng người.

Lâm Tích thoáng sững sờ, lấy di động ra định gửi tin nhắn cho Quý Quân Hành, bỗng nhiên có một bóng người chầm chậm xuất hiện ở góc quẹo trên lầu, dáng người cậu cao thẳng, Lâm Tích lại đứng trên bậc cầu thang dưới một tầng, chỉ có thể ngửa đầu nhìn cậu.

Quý Quân Hành từng bước đi xuống, Lâm Tích ngạc nhiên hỏi: “Cậu không học giờ tự học tối à?”

“Cậu không biết phòng huấn luyện của đội tuyển máy tính ở trên lầu à?” Quý Quân Hành buồn cười nhìn cô.

Con ngươi trong suốt sạch sẽ của Lâm Tích, xuất hiện một tia mê man.

Cho đến khi trán cô bị Quý Quân Hành dùng ngón tay gõ nhẹ xuống, cậu thấp giọng nói: “Quá không quan tâm tớ rồi.”

“Xin lỗi, tớ thật sự không biết.” Lâm Tích thật lòng xin lỗi.

Cô vẫn hơi ngửa đầu, cần cổ trắng nõn thoạt nhìn vô cùng thon dài, dây kéo áo đồng phục không kéo đến cổ, cổ áo T-shirt màu nhạt bên trong hơi rộng, đỉnh đầu là ánh đèn vàng ấm, xương quai xanh thon gầy rõ ràng.

Cuối cùng thiếu niên xoay đầu đi trước.

Lâm Tích đột nhiên nhớ ra, cuối tháng mười là vòng sơ khảo của giải đấu máy tính cấp tỉnh. Từ sau khi cậu quay lại đội tuyển, đã không còn học giờ tự học tối nữa, mà đều đang huấn luyện, chính là để chuẩn bị cho trận thi đấu này.

Cô lo lắng nói: “Không phải cậu đang huấn luyện sao? Nhanh về đi, đừng để lỡ việc huấn luyện của cậu.”

Quý Quân Hành thấy cô nói vậy, nhếch môi mỉm cười.

Đột nhiên cậu đứng trên cầu thang, hơi khom lưng, nhìn chằm chằm vào mắt cô, khẽ hỏi: “Lâm Tích, cậu có căng thẳng không?”

Lâm Tích bị cậu nhắc nhở, bỗng nhớ ra đến cuộc thi đấu của mình, liền đưa tay chọc lên vai cậu.

“Vốn tớ không căng thẳng, bị cậu nhắc thì căng thẳng rồi này.”

Giọng cô vốn mềm mại, lúc này mở miệng, mang theo mấy phần ngây thơ, giống như đang làm nũng với Quý Quân Hành.

Thiếu niên trước mặt chợt mỉm cười.

Cậu bước xuống một bậc, cách Lâm Tích gần hơn rất nhiều, đến khi sắc mặt cô hơi thẹn đỏ mặt, thiếu niên đã rút hai tay đút trong túi quần ra, khẽ bưng mặt cô.

Chớp mắt, Lâm Tích dường như quên hít thở.

Từ trước đến họ họ chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, dù sao hai người cũng đã nói rồi.

Cô nhìn mặt Quý Quân Hành dần đến gần, con người đen láy sáng rỡ, lộ ra ý cười nhàn nhạt. Cô chớp chớp mắt, cho đến khi cậu nói: “Tớ tham gia nhiều cuộc thi như vậy, xưa nay chưa từng đạt giải nhì, có cần sự may mắn của tớ không?”

Lâm Tích chớp chớp mắt.

Sau đó, Quý Quân Hành dán mu bàn tay trái lên bên môi mình, Lâm Tích đưa mắt nhìn cậu, cho đến khi mu bàn tay của cậu dán đến.

Đôi môi mềm mại của cô gái, mu bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên.

Môi của cô dán vào nơi cậu vừa mới hôn qua.

Cậu cúi đầu nhìn cô, “Đừng căng thẳng, cậu đã kế thừa tất cả may mắn của tớ rồi.”

“Cậu……” Cuối cùng, sau khi cậu thu tay về, Lâm Tích đỏ mặt lên án, “Sao ngây thơ thế chứ.”

Cô thật sự không ngờ người bình thường nhìn xa trông rộng lại thông minh như vậy, sẽ có hành động ngây thơ thế này.

Quý Quân Hành giống như thực hiện được trò đùa dai, trong giọng nói trong lành bao trùm ý cười không nói nên lời.

“Thực ra, tớ càng muốn trực tiếp chuyển sự may mắn sang cho cậu hơn.”

Rõ ràng lời cậu nói, ngữ nghĩa không rõ, nhưng Lâm Tích chợt nghe hiểu.

Quý Quân Hành nhìn cô gái trước mặt bỗng đỏ bừng mặt, ý cười càng sâu, hóa ra cô ấy nghe hiểu.

Thực ra, cậu muốn hôn cô cơ.

*

Không biết có phải trước trận thi đấu, Quý Quân Hành thả lỏng cho cô hay không.

Mà Lâm Tích phát huy rất xuất sắc, trực tiếp thông qua cuộc thi của trường, sau đó đại diện trường tham gia thi đấu của cả thành phố Bắc Kinh, cuối cùng đạt được giải ba.

Cùng với tin vui của cô, là tin vui của đội tin học trường.

Trải qua vòng sơ khảo và vòng hai của giải đấu máy tính cấp tỉnh, cuối cùng trường học tổng cộng có một giải nhất, năm giải nhì.

Mà với tư cách giải nhất duy nhất toàn trường, Quý Quân Hành càng lấy được điểm số đứng đầu thành phố Bắc Kinh.

Tin vui đến rất nhanh, có thể nói mấy nhà vui thì cũng có mấy nhà buồn. Là thầy Từ của đội tuyển máy tính, đương nhiên vui mừng học trò dưới tay mình có thể đạt được thành tích tốt. Còn chủ nhiệm lớp Tôn Lệ Như, lại không vui vẻ như thế.

Bởi vì Quý Quân Hành chuẩn bị thi đấu giải cấp tỉnh, nên thành tích kỳ thi giữa kỳ của cậu, đã trượt ra khỏi top ba.

Đương nhiên cậu vẫn xếp trong top mười.

May là vì Lâm Tích vẫn phát huy ổn định, ngôi vị đầu bảng này vẫn được học sinh lớp một chiếm giữ.

Cùng với sự thay đổi của thời tiết, thời điểm bước vào mùa đông giá rét, Lâm Tích mới phát hiện, đây là lần đầu tiên cô đón mùa đông ở Bắc Kinh. So với cái lạnh rét mướt đến thấu xương của phía Nam, thì dường như cô càng thích mùa đông ở Bắc Kinh hơn.

Mùa đông vừa đến, rất nhiều ngày lễ cũng đến.

Giáng sinh, Lâm Tích nhận được vài quả táo. Quý Quân Hành, Giang Ức Miên đều cho cô, ngay cả Quý Lộ Trì cũng lén lút giấu một quả để dành cho cô.

Lâm Tích ở phòng khách của Quý gia, lần đầu tiên nhìn thấy cây thông noel.

Ôn Toàn chuẩn bị cho cô một đôi giày thoải mái làm quà, Lâm Tích vốn không nhận, nhưng Quý Lộ Trì vừa bóc quà của mình, vừa nói với cô, chị Lâm Tích, đó là quà em chọn cho chị.

Đến khi cô mở ra, nhìn thấy bên cạnh đôi ủng màu hồng còn lủng lẳng một cục bông đáng yêu.

Uhm, quả thực rất giống phong cách thằng bé sẽ thích.

Quý Quân Hành ngồi trên sofa bên cạnh, mỉm cười nhìn cô bị Quý Lộ Trì ép buộc mang giày vào.

Sau tết nguyên đán, kỳ thi cuối kì bất giác đến gần. Quý Quân Hành phải chuẩn bị thi tuyển vào đội tuyển tỉnh vào tháng tư sang năm, bởi vì giải thi đấu quốc gia tổ chức vào tháng bảy, tuyển thủ có thể tham gia, đều là các đội viên của đội tuyển tỉnh.

Trước tiên cậu phải trở thành tuyển thủ của đội Bắc Kinh.

Trong giải đấu toàn quốc tuyển thủ ở top năm mươi, có thể trở thành thành viên của đội tuyển Quốc gia.

Càng có cơ hội trực tiếp đưa đi học ở Thanh Hoa Bắc Đại.

Cho nên cho dù cách thời gian tháng tư sang năm vẫn còn xa, nhưng huấn luyện của đội tuyển máy tính trường càng lúc càng nặng.

Cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, học sinh khác có thể hoàn toàn hưởng thụ thời gian nghỉ đông, thì Quý Quân Hành vẫn phải lợi dụng kỳ nghỉ đông tiếp tục huấn luyện.

Lúc Lâm Tích về đến quê, Giang Anh và Lâm Diệu Hoa đặc biệt đóng quán một ngày, đến thành phố đón cô.

Sau khi về nhà, Lâm Tích đưa cho họ xem bảng điểm thi cuối kỳ.

Giang Anh và Lâm Diệu Hoa mặc dù chưa từng học hành gì, nhưng họ nhìn hiểu số điểm cao này của Lâm Tích.

Hai người cực kỳ vui mừng, Giang Anh ngày đó thậm chí đã giết một con gà bồi bổ sức khỏe cho Lâm Tích.

Vốn tưởng nghỉ đông đoàn tụ với bố mẹ, sẽ rất vui vẻ. Nào biết trong phần vui vẻ này còn lộ ra một cỗ bận lòng.

Thiếu niên ở Bắc Kinh xa xôi, không biết cậu ấy bây giờ đang làm gì.

Sắp đến năm mới, thầy Từ cho đội tuyển bọn họ nghỉ, Quý Quân Hành cuối cùng đã nhàn rỗi.

Cho nên buổi tối lúc hai người gọi điện thoại, Lâm Tích hơi vui vẻ nói: “Cậu cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”

“Cậu rất muốn tớ nghỉ?” Quý Quân Hành làm tổ trong phòng chơi game nhà mình, bên ngoài gió lạnh thấu xương, trong nhà lại ấm áp, cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh nhạt.

Lâm Tích gật đầu: “Thời gian nghỉ đông vốn ngắn, cũng nên để cậu nghỉ ngơi vài ngày, nếu không cơ thể cũng suy sụp.”

“Yên tâm, tớ không yếu ớt vậy đâu.” Quý Quân Hành thấp giọng nói.

Lâm Tích suy nghĩ, vẫn nhắc nhở cậu: “Nhưng tớ cảm thấy cậu gầy hơn lúc vừa khai giảng đấy.”

Quý Quân Hành rũ mắt, quan sát cơ thể mình một hồi, khẽ cười nói: “Cậu xác định tớ gầy?”

“Cũng phải, tớ cũng rất nhiều ngày không gặp cậu rồi.” Lâm Tích không dám chắc chắn nói.

“Hay là cậu tận mắt nhìn xem.” Quý Quân Hành từ trên sofa ngồi dậy.

Lâm Tích mỉm cười, hiếm khi trêu cậu, “Được rồi, cậu chụp ảnh gửi sang đây, tớ xác định giúp cậu.”

Chỉ là thiếu niên bên kia đầu dây, thấp giọng mỉm cười.

Ngày hôm sau, Lâm Tích rời giường, phát hiện bên ngoài vậy mà tuyết rơi.

Tuyết rơi phía Nam không nhiều như phía Bắc, lúc cô rời giường, Lâm Diệu Hoa đang quét tuyết trước cổng.

Cô còn hơi tiếc nuối nói: “Bố, bố quét sạch tuyết nhanh vậy?”

Lâm Diệu Hoa thấy cô thế này, bèn nói: “Hay là bố đắp người tuyết cho con nhé?”

Lâm Tích trợn tròn mắt, “Không cần đâu ạ, con cũng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ.”

“Đắp người tuyết liên quan gì đến bao nhiêu tuổi, huống hồ con bây giờ cũng chỉ là cô bé mà thôi.” Lâm Diệu Hoa nói xong, thì dùng xẻng bắt đầu đắp người tuyết cho cô.

Chưa đầy một lát, một người tuyết nho nhỏ đứng sừng sững bên dưới cửa sổ cửa hàng trong nhà.

Lâm Diệu Hoa tìm một cành cây, nghiêm túc viết tên Lâm Tích lên ngay ngực người tuyết.

Kết quả sau khi ông viết xong hai chữ Lâm Tích, lại ở bên cạnh, viết xuống hai chữ cừ nhất. Lần này, ngay cả Lâm Tích cũng nhìn đến ngẩn ngơ.

Lâm Diệu Hoa là ông bố trầm lặng ít nói, ông không giỏi bày tỏ.

Có lẽ cách thức này, đã là diễn đạt thẳng thắn nhất của ông đối với Lâm Tích.

“Bố viết thế này, người khác nhìn thấy, sẽ cười con mất.” Lâm Tích khẽ cười nói.

Nào biết Lâm Diệu Hoa hiếm khi cương quyết, “Ai nói, bố cảm thấy con gái bố, là cừ nhất.”

Một chặp, Lâm Tích bị Lâm Diệu Hoa đuổi lên lầu nghỉ, không cho cô giúp trông quán nữa. Cô vừa lên lầu xem sách một lát, thì di động reo.

Cô cúi đầu nhìn, là Quý Quân Hành gọi đến.

Chấp nhận cuộc gọi, bên kia đã tranh mở miệng trước, “Lâm Tích, xuống đây.”

Lâm Tích sững sờ.

Cho đến khi đầu dây bên kia mang theo tiếng cười khẽ, giọng trong trẻo nói: “Xuống lầu đi.”

Giống như cảm ứng được gì đó, Lâm Tích chợt chạy xuống lầu. Đến khi cô đẩy cửa đi ra, nhìn thấy đối diện nhà mình không xa, có một bóng người màu đỏ, đứng ở trong tuyết trắng.

Thiếu niên mặc áo phao lông vũ màu đỏ, trên đầu đội mũ đen, trên mặt đeo khẩu trang.

Lúc Lâm Tích đến trước mặt cậu, cậu đưa tay tháo khẩu trang xuống.

Mắt đầy ý cười.

“Lâm Tích, cậu xem tớ mập hay gầy nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.