Chử Tây Tây thở dài, nói: “Chính là vì trường bên cạnh không những tham gia, mà nghe nói còn có không ít sinh viên giỏi đăng ký nữa đó. Nên chủ tịch hội học sinh trường mình mới bảo bọn tớ về phát động bạn học, mặc kệ thế nào, cũng không thể bị thua bởi trường cạnh.”
Tiêu Phương Vũ đồng tình nhìn cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Kiểu chương trình này, tớ cũng rất thích xem.”
Dù sao lúc hai người chơi tranh trả lời, thì loại mạo hiểm k1ch thích kia, quả thực rất đặc sắc, nhưng mà bảo cô đi thi, Tiêu Phương Vũ chỉ nghĩ thôi cũng đã run chân.
Còn Diệp Khả, cô ấy không có hứng thú với cái này.
Ngược lại là Lâm Tích nhìn tờ quảng cáo, cô nhìn chằm chằm giải thưởng quán quân phía trên tờ quảng cáo của chương trình rất lâu.
Quán quân được đi du học ở Anh một tháng.
Đột nhiên cô nhớ đến lựa chọn mà ông nội Quý từng cho cô, đưa cô ra nước ngoài du học, nhưng mà cô cho đến bây giờ thậm chí ngay cả biên giới cũng chưa từng đi.
Chử Tây Tây thấy Lâm Tích cứ nhìn chăm chú vào tờ quảng cáo, vội xúi giục: “Lâm Tích, thành tích cậu tốt vậy, tớ cảm thấy chắc chắn có thể được đó. Hơn nữa tớ cảm thấy đây là cơ hội để rèn luyện……”
Lúc Chử Tây Tây đang định thao thao bất tuyệt, dù gì cô ấy cũng hiểu tính Lâm Tích, là kiểu người nội liễm điềm đạm.
Nào biết một đoạn lời của cô ấy còn chưa nói xong, Lâm Tích đã xoay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Được thôi. Tớ đăng ký.”
Khi Quý Quân Hành biết cô đăng ký tham gia cuộc thi này, cũng hơi ngạc nhiên. Chương trình này tuyên truyền rất lớn trong trường, hôm qua còn có người xúi cậu đi tham gia. Nhưng Quý Quân Hành không hứng thú với cái này, huống hồ cậu phải chuẩn bị cho cuộc thi ACM, mỗi tuần chí ít phải huấn luyện cường độ cao trên hai mươi tiếng đồng hồ.
Một khi chuẩn bị tham gia thi đấu, Lâm Tích đương nhiên sẽ nghiêm túc chuẩn bị.
Bởi vì cuộc thi có kho câu hỏi, cho nên Lâm Tích vẫn đang xem. Chỉ có điều từ lúc đăng ký cho đến nay, thời gian thi đấu càng đến gần, thì áp lực của cô bắt đầu lớn hơn.
Ngay cả Quý Quân Hành cũng nhìn ra được.
Cậu dứt khoát lấy của công dùng làm của riêng, lấy văn phòng của hiệp hội máy tính huấn luyện cho cô.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tích đến hiệp hội máy tính, cô vừa vào cửa, có vài người đang ở đây, thấy Quý Quân Hành và cô, đều chào hỏi. Vẻ mặt Quý Quân Hành hờ hững, kéo cô vào văn phòng riêng bên cạnh.
Trước đây vài thành viên của hiệp hội máy tính từng gặp họ trên đường, lúc đó còn có người không tin Quý Quân Hành có bạn gái.
Giờ phút này, Quý Quân Hành trực tiếp dẫn người tới, quan hệ quả thực rất rõ ràng.
Lâm Tích thả ba lô xuống, cầm kho câu hỏi mình in ra khỏi túi.
Quý Quân Hành nhìn một quyển dày kia, hơi nhướng mày, Ha, tổ chương trình này được ghê.
Cậu lấy qua, lật xem vài trang.
Vòng đầu tiên là trăm người cùng tham gia, căn cứ vào câu trả lời đúng sai và thời gian của người chơi mà loại bỏ, chính là nói dưới tình huống trả lời đúng hết, sẽ loại bỏ người chơi có thời gian lâu nhất. Nếu có người chơi trả lời sai, thì loại bỏ người trả lời sai.
Cho nên đã yêu cầu tỷ lệ chính xác của người chơi, thì phải yêu cầu tốc độ của người chơi.
Quý Quân Hành kéo thọa bàn ra, từ bên trong cầm ra một thứ, để lên bàn.
Lâm Tích cúi đầu nhìn, hỏi: “Đây là gì?”
“Chuông bấm giành trả lời.” Giọng Quý Quân Hành thản nhiên.
Lâm Tích: “……” Cô ngớ người nhìn chuông bấm trước mặt, vốn cô tưởng Quý Quân Hành dẫn cô đến luyện tập, là thả lỏng, không ngờ lại làm thật.
Nói xong, Quý Quân Hành lại rút từ trong thọa bàn ra một cái đồng hồ bấm giây.
Lâm Tích không nhịn được nói: “Sao anh chuẩn bị đầy đủ vậy.”
“Đã chuẩn bị tham gia thi, vậy thì phải giành hạng nhất. Bằng không mặt mũi của anh biết để đâu.” Quý Quân Hành ngồi trên ghế, giọng điệu mặc dù vẫn là kiểu lười biếng kia, nhưng vẻ mặt là nói nghiêm túc.
Lâm Tích vừa muốn càm ràm, cô tham gia thi, thì liên quan gì tới mặt mũi của cậu đâu.
Nhưng lúc chạm vào con ngươi đen láy của cậu, lại ngoan ngoãn im lặng.
Hai người đều là người làm việc nghiêm túc, nói là luyện tập, đồ vừa chuẩn bị xong, thì thật sự bắt đầu luyện tập.
Quý Quân Hành đọc câu hỏi, Lâm Tích ấn chuông bắt đầu trả lời. Quý Quân Hành sẽ tính toán thời gian cô ấn chuông xuống, và quan sát cẩn thận tỷ lệ chính xác của cô.
May mà giai đoạn trước Lâm Tích đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Mãi cho đến câu hỏi năm mươi, cô vậy mà không sai câu nào.
Đến câu thứ năm mươi mốt, đầu cô bị kẹt, rõ ràng trong đầu nghĩ một đáp án, nhưng lại nói ra một đáp án khác. Cô nói xong, chính mình cũng có chút mù mờ.
Lâm Tích gõ lên đầu mình, “Ngu chết đi được.”
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô được bao phủ dưới ánh sáng, giống như phủ lên một lớp men trắng mỏng, hiện ra vẻ trắng sáng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra vẻ bực bội, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướng, môi hồng dẩu lên, dường như rất không hài lòng với biểu hiện của mình.
Quý Quân Hành đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ.
Bàn tay Lâm Tích còn để bên đầu mình, lúc đang hối hận, bỗng ót cô bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lại.
Cả người cô bị bàn tay này, nhẹ nhàng kéo qua.
Thiếu niên vốn cách cô một cái bàn, khuôn mặt bỗng phóng đại trước mắt cô, dưới hàng mi dài rậm, đôi mắt đen sáng kia giờ phút này sáng đến bức người, ngay cả ngôi sao đang lấp lánh bên ngoài cửa sổ cũng không bằng.
Cơ thể Lâm Tích đổ tới trước, cô không nhịn được chống hai tay lên mặt bàn.
Cho đến khi trên môi cô lại lần nữa xuất hiện, xúc cảm mềm mại khiến cô rung động kia, khoảnh khắc này, xung quanh đều yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Quân Hành buông cô ra.
Trong con ngươi đen láy của cậu xẹt qua vẻ nghiêm túc.
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu em trả lời sai một câu nữa, thì anh sẽ hôn em một cái.”
Lời của tác giả:
Thiếu gia: Con mẹ nó cuối cùng cũng sai một câu rồi.