Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em

Chương 40



Lạc Thụy mặc kệ cậu đá, không đá lại, chỉ ồn áo “Cứ ỷ hai chọi một đánh tôi đi, chờ lúc có Tiêu Dĩ Quyết xem cậu còn dám đánh tôi nữa không!”

Nghe cậu ta nói thế, Thư Hạ lại nhịn không được mà đá thêm hai cái vào mông Lạc Thụy. Đá mệt lại ghé lên người Thích Phỉ Nhiên, lười biếng làm nũng “Em vừa thấy có chỗ bán kem dừa, anh mua cho em một cốc được không?”

“Dạ dày em không tốt, đừng ăn kem nữa, để anh xem có nước dừa non không thì mua cho em.”

Thư Hạ gật đầu “Được, nghe anh. Hai chúng ta uống một quả, anh mua cho Lạc Thụy một quả nha, anh nhìn cậu ấy phơi nắng sắp héo khô thành cây cải hoa rồi.”

Cây cải hoa ném qua một ánh mắt “Cảm ơn ngài còn nhớ đến tôi ha, cảm động đến không chịu được luôn!”

“Khỏi cần, tôi lúc nào cũng nhớ đến cậu mà~”

Trời về chiều, mặt trời không còn quá gay gắt nữa, ba người cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, mặt trời đỏ cam chậm rãi lặn xuống, ánh sáng lóe lên sau những rặng mây đẹp như một giấc mơ, Lạc Thụy gửi tin nhắn kêu Tiêu Dĩ Quyết nhanh chóng đến xem, Thư Hạ thấy vậy thì hỏi “Mấy hôm nay quên không hỏi, trong nhà chú Tiếu sao rồi?”

“Mẹ anh ấy đến hai lần, không nói chuyện với tôi, thế nhưng Tiêu Dĩ Quyết nói bà cũng xuôi xuôi hơn so với lúc trước rồi. Từ từ vậy.” Lạc Thụy nhìn về phía chân trời “Tôi cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt rồi.”

“Vậy còn cậu, bao giờ thì cậu comeout với cha mẹ?”

“Cậu đang trao đổi kinh nghiệm với tôi đó à?”

“Tôi hỏi chút thôi mà.”

Thư Hạ ôm đầu gối, cạnh biển buổi chiều có gió, Thích Phỉ Nhiên tìm cho cậu cái áo sơ mi trắng, rất hợp với tư thế lúc này, đôi mắt đen láy ướt sũng, nhìn qua vô cùng ngây thơ.

“Tôi thì không sao cả, chỉ cần chú Tiếu muốn, lúc nào tôi cũng có thể.”

Lạc Thụy thẳng thắn khiến Thư Hạ hơi bất ngờ, cậu hỏi tiếp “Vậy cậu không sợ cha mẹ mình sẽ buồn sao? Bọn họ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu thì sao?”

Trên khuôn mặt Lạc Thụy hiện lên một chút mê man, phía sau truyền đến tiếng Tiêu Dĩ Quyết gọi tới, ánh mắt cậu nháy mắt kiên định lại “Tôi đương nhiên sợ cha mẹ mình buồn, thế nhưng cũng phải nói, chứ không lại lừa họ cả đời ư? Họ không cần tôi, tôi vẫn cần họ, người một nhà, gãy xương thì hãy còn gân, có đánh chết tôi thì tôi cũng vẫn là con của họ, đâu ra mà dễ dàng đoạn tuyệt như thế.”

Lạc Thụy nói rất nhẹ, nhưng Thư Hạ nghe xong lại thấy nặng lòng. Thích Phỉ Nhiên ngồi cạnh cậu, không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, nhưng vẫn lắng nghe tất cả. Anh nắm tay Thư Hạ, Thư Hạ quay đầu nhìn anh. Ánh mắt Thích Phỉ Nhiên bình tĩnh, không còn một chút biểu tình dư thừa nào, Thư Hạ thấy mũi cay cay, trong lòng cũng nghẹn ngào.

Cậu đột nhiên nói “Thích Phỉ Nhiên, em muốn đi nghịch sóng.”

Thích Phỉ Nhiên đứng lên “Vậy đi.”

Thư Hạ mở to hai mắt, chơi xấu “Đi không nổi, phải có người cõng.”

Không buồn suy tính gì với Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên lập tức cúi người xuống, Thư Hạ nhảy lên ôm lấy cổ anh, Thích Phỉ Nhiên đỡ chân cậu lên, Thư Hạ ghé vào tai anh nói nhỏ “Gần đây em béo lên, có lẽ hơi nặng.”

Béo đâu chứ, cái mặt được bằng có bàn tay, Thích Phỉ Nhiên rất không đồng ý “Không nặng.”

Thư Hạ nghe xong lời này, hôn cổ Thích Phỉ Nhiên một chút “Đặc biệt yêu anh.”

Thích Phỉ Nhiên cõng Thư Hạ, đi dọc theo bãi biển. Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, sắc hồng chanh đã biến thành màu lam sẫm, gió thổi những con sóng đập lên bãi đá, phát ra âm thanh trong trẻo. Thư Hạ lẳng lặng ghé vào người Thích Phỉ Nhiên, anh vẫn luôn im lặng, nhưng Thư Hạ cảm thấy vô cùng bình yên, nghĩ nếu cứ như vậy mãi thì tốt rồi.

“Thư Hạ.”

Thư Hạ mềm yếu ừm một tiếng.

Giọng nói của Thích Phỉ Nhiên giữa tiếng sóng biển không quá rõ ràng, nhưng rất trầm.

“Anh không phải Tần Tiêu, em cũng không phải mười bảy tuổi, đừng sợ.”

Qua một lúc lâu, Thư Hạ mới lại ừm một tiếng.

Thích Phỉ Nhiên cõng Thư Hạ về đến khách sạn, trên đường Thư Hạ ngủ mất từ lúc nào, về khách sạn cũng chưa chịu tỉnh, cứ thế mà ngủ thẳng đến khi trời sáng. Chiều phải về nước, Thư Hạ phiền muộn lăn lộn trên giường, oán hận “Sao anh không gọi em dậy! Em còn muốn cùng Lạc Thụy đi xem người chuyển giới một lần mà!”

Thích Phỉ Nhiên không để ý “Cái đó thì có gì hay.”

“Em thích! Em thấy bọn họ rất đẹp.”

Thích Phỉ Nhiên biết cậu lại phát bệnh, cho nên không ầm ĩ theo cậu, kệ cậu ầm ĩ một lúc. Thư Hạ ầm ĩ một lúc cũng không thấy vui nữa, cho nên ngoan ngoãn thu dọn hành lí cùng anh.

Không biết có phải tác dụng tâm lí hay không, mấy ngày đi chơi Thư Hạ hoạt bát vô cùng, không mệt một tí tẹo teo nào, nhưng máy bay vừa hạ cánh thì mệt đến mức chỉ muốn ngồi bệt ra đất. Thích Phỉ Nhiên dùng xe đẩy đồ đẩy cậu, Lạc Thụy đi cạnh cười nhạo “Hai người giống như bà mẹ dẫn theo đứa con bị thiểu năng ấy, hài hòa lắm.”

Thư Hạ khoát tay, giờ chả có tí sức nào so đo với cậu ta.

Quả nhiên giống như lời Thích Phỉ Nhiên nói, hai người vừa về liền bận rộn. Tuy bọn họ không cần xin nghỉ, nhưng công việc vẫn dồn lại chờ đợi bọn họ. Mấy ngày liên tiếp phải chạy đôn chạy đáo, chờ mãi cũng đến được tối thứ sáu nhàn rỗi, Thư Hạ quyết định về nhà một chuyến, thăm ông bố nhà mình.

Cậu không vô tâm giống cha cậu, ra ngoài chơi chả bao giờ nghĩ đến con cái. Có mấy lần về nhà mua cho ông ít đồ mà cũng dở khóc dở cười, ăn uống đồ dùng gì cũng có, ai ngờ lúc Thư Diệu Chi nhìn thấy chỉ chậc lưỡi một cái “Lãng phí quá, tiền lương bây giờ của con được bao nhiêu chứ, còn phải trả nợ nữa, không cần mua nhiều thế đâu.”

“Cha đừng lúc nào cũng nhắc con về chuyện nợ nần chồng chất được không?” Thư Hạ liếc mắt “Không chỉ con mua đâu, còn có đồ Thích Phỉ Nhiên mua cho cha đây này.”

“Thanh niên các con nha… Haizz… Thôi, Tiểu Thích sao không tới vậy? Lâu rồi không thấy nó.”

Thư Hạ sờ sờ đầu “Cái đó, công ty họp mà.”

Thư Diệu Chi cảm thấy kì quái “Nó họp sao con không theo?”

“Ngành khác, không liên quan đến con.” Thư Hạ giả bộ để lừa ông, sau đó nói sang chuyện khác “À, con mua cho cha cái ví, đẹp lắm, mua ở chợ đêm, không đắt đâu, cha đừng có mà cằn nhằn nhé.”

Ví đẹp thật, Thư Diệu Chi cầm lên sờ sờ, vải cũng chắc chắn, miệng không nói ra nhưng trong lòng ông rất thích.

Thư Hạ lôi từ trong túi ra một cái hộp khác đưa cho ông “Con mua cho mẹ cái vòng tay, nghe nói có thể cầu an. Lần sau cha đến thăm mẹ, thì đưa cho mẹ.”

Thư Diệu Chi ngẩn người, thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại bị Thư Hạ ngắt lời.

Đưa đồ xong, việc lớn đã xong, Thư Hạ nói chuyện với Thư Diệu Chi một lúc, thêm mắm thêm muối kể về chuyến đi Thái Lan chơi xong thì chuẩn bị ra về.

Thích Phỉ Nhiên chờ cậu dưới nhà, Thư Hạ xuống thì thấy anh đã đứng đó được một lúc. Thư Hạ ôm lấy tay anh, thấy lạnh nên giơ lên thổi phù phù “Anh ngốc sao, không ở trên xe chờ.”

“Bí bách quá, ra ngoài đi dạo.”

“Cúi xuống một chút, em ủ ấm mặt cho.” Thư Hạ nói xong, đưa tay ôm lấy mặt Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên ôm lấy hông cậu “Không sao, không lạnh.”

Phía lưng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống cầu thang. Ngay sau đó, là tiếng nói không kiềm được sự tức giận của Thư Diệu Chi.

“Thư Hạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.