Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em

Chương 43



Tuy địa vị của Thư Hạ và Thích Phỉ Nhiên bây giờ đã thay đổi, nhưng Thư Hạ vẫn tuyệt đối không vì được cưng chiều mà sinh ra kiêu căng, mỗi ngày đều cẩn thận làm việc, hoàn thành công tác được giao, ví dụ như sáng dậy cho mèo ăn.

Gãi gãi bộ lông của Niên Niên cũng đang mơ màng giống mình, Thư Hạ chỉ vào con mèo, nghiêm túc dạy dỗ “Có phải nửa đêm mi lại chạy ra ngoài vụng trộm với mèo khác không hả? Không tuân thủ đạo làm chồng gì hết! Lần sau đi cửa chính đi nghe chưa! Cái rèm bằng lụa mỏng chỗ ban công bị mi cào thành cái dạng gì rồi hả? Tự mi nhìn đi!”

Niên Niên liếc mắt nhìn cậu, sau đó lười biếng xoay người, chổng mông lại phía cậu. Thư Hạ thở dài, cái con mèo bướng bỉnh này lại khiến cho tâm trạng của cậu nặng thêm một chút.

Quay lại trong phòng ngủ gọi Thích Phỉ Nhiên dậy, Thư Hạ thuận tiện cầm lấy điện thoại.

Lúc Thích Phỉ Nhiên tỉnh, liền thấy Thư Hạ đầu tóc bù xù, cầm điện thoại nước mắt ròng ròng nhìn mình.

“Thích… Thích Phỉ Nhiên, tối qua cha em gọi điện cho em đó TAT.”

Mây đen trên đầu Thư Hạ mấy hôm nay nháy mắt bay đi hết, Thích Phỉ Nhiên cười cười “Hôm qua em uống say, anh nghe máy hộ em.”

Thư Hạ đi đến trước mặt anh, trong mắt tràn đầy chờ mong “Cha em nói gì vậy?”

“Chú nói cuối tuần rảnh thì về ăn cơm.”

Nói xong, Thích Phỉ Nhiên giương hai tay về phía Thư Hạ, Thư Hạ lập tức nhào vào lòng anh.

Hai người cứ thế mà đến muộn, Thư Hạ còn không biết ngại, ở trong nhóm chat vênh váo với nhóm Như Ý. Em gái Như Ý bình thường rất hay đi muộn, lương bị trừ không ít, thấy bộ dạng Thư Hạ như vậy, đố kị đến bực bội.

Em gái Như Ý: Em muốn báo cáo anh, đi muộn về sớm, lúc làm việc còn đến quầy tiếp tân quấy rối!

Thư Hạ ha ha cười, cậu quấy rối quầy tiếp tân? Cậu chỉ quấy rối ông chủ thôi có được không? Ngón tay bùm bùm bùm gõ.

Xá Dư: Trước mặt tôi có người~!

Thanh Phong Tự Lai: Vừa sáng ra đã □□ [ngủ gật]

Từ Tự Lai chỉ nói đùa một câu, thế nhưng lại chọt trúng Thư Hạ. Mặc dù cậu biết Từ Tự Lai hoàn toàn không biết quan hệ của cậu với Thích Phỉ Nhiên, mặt vẫn hơi ửng hồng, trộm liếc Thích Phỉ Nhiên một cái. Thích Phỉ Nhiên mặc áo len trắng đen cổ tròn, lúc sáng đi vội chưa kịp chải tóc, lúc này tóc mái hơi rũ xuống, có chút hỗn loạn trước trán.

A, quả nhiên là hotboy của trường nha, Thư Hạ ngây người nhìn anh, cứ nhìn đột nhiên lại động tâm.

Thích Phỉ Nhiên không biết đang xem gì mà rất chăm chú, Thư Hạ rón rén tới gần, phát hiện anh đang mở Taobao, Thư Hạ tập trung nhìn, sau đó hít sâu một hơi.

“Anh đừng có mua cho em mấy cái bộ đồ ngủ hình động vật này nữa có được không? Muốn gì hả? Muốn sưu tập đủ bộ mười hai con giáp à?”

“Không phải mười hai con giáp, em xem.” Thích Phỉ Nhiên chỉ vào một cái ảnh nhỏ “Anh đang xem cái này, khủng long nhỏ.”

Còn khủng long nhỏ? Thật là trẻ con, không khá hơn cả đứa bé ba tuổi, Thư Hạ trợn mắt “Sao anh không tự đi mà mặc?”

“Anh không đáng yêu.”

Đây là muốn khen mình dễ thương sao. Không giận nữa, cũng đẹp lắm.

“Hay vậy đi, anh cũng mua một bộ, anh mặc thì em mặc, làm áo ngủ tình nhân luôn.”

Thích Phỉ Nhiên nhìn xuống thân hình Thư Hạ nói “Không phải tình nhân, là cha con.”

Thư Hạ nhào đến cắn anh “Muốn dê ai hả? Còn khủng long nhỏ, đồ sói bự đầy bụng xấu xa!”

Thích Phỉ Nhiên mặc cậu cắn, đoán cậu cũng thương không dám cắn mạnh. Thư Hạ cắn xong thì chui vào lòng Thích Phỉ Nhiên, luyên thuyên. Thích Phỉ Nhiên tắt trang web đi, đột nhiên nhớ tới chuyện chưa nói hết lúc sáng, vỗ vỗ mông cậu “Cuối tuần về ăn cơm nhé?”

Thư Hạ buổi sáng còn mải cảm động, chưa đáp lại anh, nhưng đây không phải là đáp án rõ ràng rồi sao. Haiz, cũng trách cậu mấy hôm trước giả bộ anh hùng trước mặt Thích Phỉ Nhiên hơi quá, nên sáng nay liền bại lộ triệt để rồi, không biết phải dùng lời gì để nói nữa.

“Đi, có cơm không ăn thì có mà ngố à!”

Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Được, vậy anh nói với chú một tiếng.”

“Em tự nói.” Thư Hạ nói, sau đó lại nghi ngờ “Cha em sao lại gọi chúng ta về ăn cơm? Cái thái độ này cũng thay đổi nhanh quá đi…”

Thích Phỉ Nhiên chỉ cười không nói.

Thư Hạ nhìn anh “Theo suy đoán thì, có phải anh ở giữa dở trò không?”

“Môn ngữ văn của em phải về cấp một học lại.” Thích Phỉ Nhiên không nói nữa, Thư Hạ thì vẫn luôn miệng, ép Thích Phỉ Nhiên không chịu được “Anh đi tìm chú mấy lần, chú bị anh năn nỉ mãi, nên nói sẽ cho chúng ta cơ hội…”

“Thật?” Thư Hạ kích động không chịu được, cảm thấy tảng đá đã đè trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được bỏ đi, vô cùng thoải mái “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết! Anh đúng là người làm chuyện lớn mà! Anh nói với cha em như thế nào vậy? Em thật bội phục anh, yêu anh nhất trên đời!”

“Anh cũng không nói gì, anh cảm thấy chủ yếu là tâm lí của chú thôi, chú xem rất nhiều sách về lĩnh vực này.” Hôm qua sau khi Thư Diệu Chi đồng ý cho hai người xong, anh còn trò chuyện với ông thêm một chút, cả câu chuyện đều xoay quanh sự quan tâm dành cho Thư Hạ. Anh cũng đi xem giá sách của Thư Diệu Chi, lúc vuốt phẳng những gáy sách đã nhuốm màu thời gian, trong lòng Thích Phỉ Nhiên vô cùng rung động.

“Chú rất yêu em, Thư Hạ.”

Thư Hạ cúi đầu, hơi gật “Em biết.”

Cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng thật là tốt, Thư Hạ lại quay lại làm một ông vua nhỏ, lúc ăn trưa chạy tót đi gọi điện cho Thư Diệu Chi. Thích Phỉ Nhiên ngồi đối diện anh, càng nghe càng thấy không ổn, quả nhiên một lát sau hai người lại cãi nhau.

Thư Hạ hô to vào di động “Không ăn nữa, không ăn nữa, con còn lạ gì!”

“Cha đừng nói nữa, Thích Phỉ Nhiên cũng không đến đâu, anh ta mà đến con chặt đứt chân anh ta!”

Thích Phỉ Nhiên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Thư Hạ, Thư Hạ cúp điện thoại “Lại mắng em, ông bố này được nhặt về từ thùng rác à!”

Mỗi lần dỗi nhau là lại y như thế, đây mới đúng là hình thức sống chung của hai cha con bọn họ. Nhìn Thư Hạ hờn dỗi, Thích Phỉ Nhiên tự nhiên cũng thấy vui.

Nói không đi, thế nhưng tối chủ nhật vẫn là đi. Từ lần trước cãi nhau với Thư Diệu Chi, đến nay cũng đã qua bảy tám ngày, nhưng hai cha con vừa thấy nhau, vẫn còn hơi xấu hổ, qua một lúc mới lại bắt đầu khắc khẩu.

Tuy Thư Diệu Chi không nói rõ, nhưng cũng đã ngầm thừa nhận hai người. Tuy Thư Hạ không cần nghẹn nữa, thế nhưng cậu cũng sợ thân thiết với Thích Phỉ Nhiên quá lại kích thích đến Thư Diệu Chi, nên cũng không dám làm càn, chỉ thi thoảng thân cận trong phạm vi cho phép.

Thư Diệu Chi vừa rán trứng trong bếp, vừa len lén quan sát động tĩnh bên ngoài. Thư Hạ đang ăn dâu tây, ăn bảy tám quả mới đút cho Thích Phỉ Nhiên một quả, Thư Diệu Chi thở dài, đây mà còn gọi là biết quan tâm người khác? Cái thằng nhỏ Thích Phỉ Nhiên này bị lừa mà còn nghĩ nó tốt!

Ba người uống chút rượu, vốn Thích Phỉ Nhiên còn định lấy lí do lái xe từ chối, Thư Diệu Chi đã khoát tay. “Hôm nay ở lại đi.”

Nhà chỉ có hai phòng, lời này có ý gì, ba người đều tự hiểu.

Thư Hạ ngây ngô cười, Thư Diệu Chi bê cốc rượu nhấp một ngụm, Thư Hạ rất vui vẻ mà bê lạc rang đến trước mặt ông “Cha đừng uống rượu nữa, ăn chút lạc rang đi.”

Thư Diệu Chi uống hơi nhiều, mắt có chút hồng. Thư Hạ giục ông đi ngủ, nhưng Thư Diệu Chi không chịu, kéo Thích Phỉ Nhiên đi nói chuyện phiếm. Thư Hạ vốn còn muốn ngồi cạnh nghe chuyện, nhưng Thư Diệu Chi nói thật nhiều, Thư Hạ nghe mà ngáp ngắn ngáp dài, không chịu được mà về phòng ngủ trước, trước khi đi còn không quên mắng Thư Diệu Chi mấy câu.

Sau khi Thư Hạ đi, Thư Diệu Chi nói chuyện nghiêm túc hẳn lên, ông đưa cho Thích Phỉ Nhiên một điếu thuốc “Hút thuốc không?”

Thích Phỉ Nhiên nhận lấy “Hút ạ.”

“Tên nhãi con kia không cho hút hả?”

Đúng là không cho hút, Thích Phỉ Nhiên gật đầu, cái này cậu ấy quản nghiêm lắm.

Thư Diệu Chi rít một hơi thuốc, con mắt mơ màng nổi lên chút nước, đột nhiên mở miệng nói “Tiểu Hạ có nói với con về mẹ nó không?”

“Có ạ.”

“Có phải nói mẹ nó không tốt không?”

Thích Phỉ Nhiên không nói, Thư Diệu Chi phả ra một làn khói, xong lại rít hơi “Nhất định là nó trách mẹ nó rồi. Haiz, mẹ nó đúng là phiền não về nó. Con của bạn thân và con mình, haizz, người bạn đó lại còn vì thế mà bệnh nặng thêm.”

Thích Phỉ Nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ im lặng ngồi nghe, Thư Diệu Chi thở dài “Thế nhưng sau này không để ý quan tâm nó được là vì bà ấy bệnh rồi.”

“Chú cũng mới biết, nói không muốn cả ngày phải nhìn vẻ mặt cầu xin của chúng ta, kỳ thật chú biết, bà ấy là sợ chú với Thư Hạ buồn thôi.” Thư Diệu Chi cười “Cả đời không nói chuyện đạo lí gì, nhưng thật ra lại rất hiểu chuyện.”

“Thư Hạ biết không ạ?”

“Nói qua một lần, nó cũng không để tâm.” Thư Diệu Chi vừa nói vừa lắc đầu “Cũng không hoàn toàn không để tâm, còn đưa cho chú cái vòng tay, nhưng khẳng định là nó không biết chuyện nghiêm trọng như nào đâu.”

Thích Phỉ Nhiên nghĩ đến Thư Hạ mỗi lần nói đến mẹ mình đều giả bộ không có gì, nhưng thật ra lại rất buồn, nói “Chú, nói cho cậu ấy biết đi ạ.”

Thư Diệu Chi nhìn Thích Phỉ Nhiên một lát, rít mạnh mấy mồi thuốc, cuối cùng quyết định “Vậy nói đi, không sau này biết rồi lại ầm ĩ muốn chết đi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.