Đã nhiều năm chưa thấy nụ cười tươi sáng ấy của Thư Hạ.
Cấp ba, Thư Hạ sống rất vô lo vô nghĩ, giống như một người điên vậy, cậu xuất hiện ở đâu, ở đó liền nháo nhiệt lên, cái vẻ nhe răng cười ngốc, Thích Phỉ Nhiên gặp qua không ít.
Dù cho những nụ cười ấy chưa bao giờ là dành cho anh.
Thư Hạ ăn xong bánh đậu đỏ, Thích Phỉ Nhiên hãy còn đang ăn cháo. Thư Hạ giả vờ chơi điện thoại, tránh cho không khí xấu hổ. Thật khó mà ngờ, cậu không chỉ ngủ lại qua đêm ở nhà Thích Phỉ Nhiên mà còn cùng anh ta ăn sáng như hai người bạn.
Nghĩ sao cũng thấy lạ.
Công ty của Thích Phỉ Nhiên và nhà Thư Hạ không cùng đường, lúc Thư Hạ khăng khăng muốn ngồi tàu điện ngầm về, Thích Phỉ Nhiên cũng không cản cậu, chỉ hờ hững nói một câu “Hỏi thăm chú giúp tôi.”
Thư Hạ gật đầu, xoay người đi vào đường xuống ga, gửi tin nhắn cho Lạc Thụy “Thụy Nhi, tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện với nhau.”
Lạc Thụy nhận được tin nhắn thầm nghĩ, cái tên Thư Hạ này gây ra chuyện tốt mà còn dám gửi tin đến, nhắn lại “Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”
Thư Hạ “Tôi nói trước! Cậu làm tôi thất vọng quá đấy, bảo bối như tôi đây uống say, cậu không che chở bảo vệ tôi thì thôi, lại còn đem tôi dâng cho kẻ địch, cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không???”
Lạc Thụy cười nhạt “Tôi quá là mong có hậu quả gì luôn.”
Thư Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, nhắn lại “Thụy Nhi, cậu làm sao thế?”
Lạc Thụy không muốn để ý cậu, nhưng Thư Hạ gửi liền mấy tin nhắn, đáng thương hỏi mình làm sao khiến Lạc Thụy khó nhịn “Không sao, nhờ phúc của cậu, giờ Tiêu Dĩ Quyết cũng gọi tôi là Thụy Bảo rồi.”
Hóa ra là chuyện này à. Thư Hạ chút nữa thì quên mất, hôm qua cậu buồn chán nên nói đùa với chú Tiếu, Thư Hạ nhắn “Vậy cũng tốt mà, Thụy Bảo Thụy Bảo, rất đáng yêu, cậu muốn thì gọi tôi Thư Bảo Hạ Bảo gì cũng được, cả nhà chúng ta đều là bảo.”
Lạc Thụy vui vẻ “Được rồi, không cãi nữa, hôm qua cậu uống say, không ai giữ được, chỉ có Thích Phỉ Nhiên giữ cậu cậu mới không ồn ào nữa, cho nên tôi để anh ta đưa cậu về. Sao? Anh ta làm gì cậu?”
Anh ta làm gì cậu? Đây là lời mà người nói được sao?
Thư Hạ tức giận “Lạc Thụy, cậu nói chuyện đừng có mà thô tục như thế nhé, anh ta không làm gì tôi, chúng tôi hòa thuận ở chung cả đêm!”
Lạc Thụy nhanh chóng đáp lại “Hòa thuận ở chung à~ Một nụ cười hóa tan hận thù, vay tiền không cần lo nữa nha~”
Hai câu này không biết cố ý hay vô tình, hung hăng đâm vào tim Thư Hạ.
A! Cuộc đời này thật khó sống!!
Làm một người thất nghiệp gánh vác món nợ khổng lồ, Thư Hạ cứ vậy mà duy trì tâm trạng về đến tận nhà.
Trong nhà không có ai, cha cậu để lại một tờ giấy, kêu cậu giặt sạch quần áo, còn nói tối ăn vịt nướng, cậu phải đi mua.
Rốt cuộc thì ai là cha ai là con đây?
Thư Hạ thở dài, cầm quần áo nhăn nhúm vất vào máy giặt, sau đó tựa cửa trầm ngâm.
Cậu mới về nước được ba ngày, sao lại giống như đã qua ba năm thế này, mệt chết đi được.
Nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ đến chuyện lúc sáng, nhà Thích Phỉ Nhiên không lớn, nhưng có lẽ do chỉ có một người ở cho nên hơi cô quạnh, nuôi một con mèo còn béo hơn cả anh ta, lúc chăm sóc nó thì rất dịu dàng.
Mời cậu ăn sáng, không trách cậu làm bẩn quần áo, còn thu lưu cậu một đêm…
Ai, càng nghĩ càng không chắc sao lúc trước mình lại ghét anh ta nữa.
Lúc lấy quần áo ra phơi xong, Thư Hạ bật máy tính, mấy công ty cậu gửi hồ sơ đến còn chưa trả lời. Thư Hạ không vội, nhưng vẫn thấy buồn chán, xem ti vi được một lúc, cậu đứng dậy ra ngoài đi dạo.
Lúc ra ngoài đã hơn năm giờ, Thư Hạ cầm ví theo, thời tiết bên ngoài rất nóng, cậu mua một cái kem ở cửa hàng tạp hóa trước ngõ, vừa đi vừa ăn.
Khu chung cư bên cạnh có một sân bóng rổ, rất nhiều học sinh trung học đều đang chơi bóng ở đó. Người đứng xem cũng không ít. Thư Hạ đi tới xem họ chơi bóng, đang xem chăm chú, đột nhiên bị người ta vỗ vai một cái.
Cậu quay đầu lại nhìn, Lục Nghiêu híp mắt cười với cậu.
Thư Hạ thiếu chút nữa thì làm rơi cái kem.
“Thật khéo, tôi cứ đứng sau nhìn cậu mãi, sợ nhận nhầm người.”
Thư Hạ cười “Đúng là khéo thật, cậu cũng ở gần đây sao?”
Lục Nghiêu gật đầu, nói ra tên một khu chung cư “Tôi tan làm đi ngang qua đây nên ghé vào xem, có khi còn chơi mấy trận.”
Lục Nghiêu thoải mái cười nói với cậu, khuôn mặt khi đó như sáng bừng lên. Thư Hạ nhìn cậu ta có chút hâm mộ, hâm mộ một cuộc sống bình đạm nhưng thuận buồm xuôi gió.
Còn…. Hâm mộ vì người được đứng cạnh Tần Tiêu là cậu ta.
“Cậu là bạn cùng lớp với Tần Tiêu à?”
Thư Hạ nghĩ một chút “Đúng, là bạn cùng lớp cấp ba.”
“Tôi với anh ấy là bạn đại học, anh ấy từng nhắc đến cậu với tôi.” Lục Nghiêu nhìn cậu “Nói trước đây quan hệ của hai người rất tốt, nhưng sau cậu lại xuất ngoại mất.”
Trước đây quan hệ rất tốt, nói không sai mà, nhưng sao lại khó chịu thế nhỉ?
“Đúng vậy, tôi với anh ấy là bạn thân, nhưng sau khi xuất ngoại ít liên lạc.” Thư Hạ gượng cười “Nên trở nên xa lạ.”
Lục Nghiêu nhìn qua có chút đáng tiếc, Thư Hạ di di mũi giày lên đất “Tần Tiêu với cậu ở chung sao?”
“Ừ, anh ấy cũng sắp tan làm rồi, chúng ta ăn cùng nhau một bữa nhé?”
“Không!” Thư Hạ lớn tiếng từ chối khiến Lục Nghiêu ngạc nhiên. Cậu giống như ý thức được thái độ của mình hơi kích động, nói thêm “Tôi đã nói với cha tôi rồi, hôm nay do tôi nấu cơm, tôi ăn cơm với các cậu thì ông ấy đói mất.”
Lục Nghiêu hiểu ra “Ồ.”
Thư Hạ rất sợ nói chuyện với cậu ta, tuy lúc nào Lục Nghiêu cũng mỉm cười, thân thiện, nhưng nói chuyện với cậu ta lại không hề thoải mái, cho nên tìm cớ chuồn mất.
Cậu đi dạo ở gần đó, sắc trời tối dần. Thư Hạ đến cửa hàng cha mình bảo mua vịt nướng, sau đó về nhà. Lúc lên đến nơi mới phát hiện mình không mang chìa khóa, chỉ đành ngồi ở bồn hoa dưới nhà, khoanh chân gửi tin nhắn cho cha, bảo ông nhanh nhanh về nhà.
Cậu cũng gửi cho mẹ cậu mấy tin nhắn, nhưng bà không nhắn lại lần nào. Thư Hạ cảm thấy nhắn mãi cũng ngại, nên không nhắn nữa. Một mình cậu ở nước ngoài bốn năm, đã sớm quen thói sống một mình, giờ về nương tựa cùng một mình cha, cũng không thấy có gì không quen.
Thư Diệu Chi về thấy Thư Hạ hãy còn ngẩn ngơ nhìn trời, cầm cặp công văn đi lên vỗ đầu Thư Hạ “Lại không mang chìa khóa, cái đầu óc này không biết giống ai nữa.”
Thư Hạ nhỏ giọng phản bác “Còn giống ai nữa, giống cha đó.”
“Hôm qua con ở lại nhà Tiểu Thích à?”
Thư Hạ ỉu xìu vâng một tiếng.
Thư Diệu Chi quay đầu “Con không đánh người ta chứ?”
Thư Hạ không nói nhìn ông “Sao cha không hỏi anh ta có đánh con không? So sánh con với cái dáng người kia xem ai bắt nạt ai?”
“Ai dám đánh con.” Thư Diệu Chi mở cửa, ra vẻ rất hiểu con mình lẫn Thích Phỉ Nhiên “Tiểu Thích rất hiền lành.”
Thư Hạ nhìn vịt nướng trong tay “Thấy mày thật chướng mắt, có thể vứt vào thùng rác không?”
Thư Diệu Chi ha ha cười, đoạt lại vịt nướng. Thư Hạ liếc nhìn ông, nhảy lên sofa xem ti vi, Thư Diệu Chi dọn dẹp trong bếp, rửa đồ, lát sau mới ngừng lại. Ông cầm nồi đi ra.
“Tiểu Hạ, con có định làm gì không?”
Thư Hạ nằm trên sofa, vô lực nói “Con nộp đi mấy cái hồ sơ, không biết được không.”
“Trước Tiểu Thích có nói với cha, bảo là công ty nó gần đây thiếu người, nếu con không tìm được việc thì đến đó thử xem.”
“Cha!!” Thư Hạ vô cùng không vui “Cha có thể đừng mở miệng ra là Tiểu Thích được không? Nhà mình nợ anh ta không ít tiền, cha còn bảo con qua đó.”
“Không, cha chỉ nghĩ là công ty nó thiếu người, con đến thêm vào, cũng coi như giúp nó luôn, tự con cũng tích lũy được kinh nghiệm làm việc, làm quen một chút hoàn cảnh làm việc trong nước, sau đó thì thôi không nhận lương nữa…”
Thư Hạ hiểu ý cha mình, ông già này, chỉ biết hy sinh con trai thôi! “Làm không công cho anh ta á?”
Thư Diệu Chi nghe giọng điệu này, biết Thư Hạ thấy vô lí, cười cười “Có phải đề nghị này không hay không?”
Thư Hạ ngồi dậy, nhìn về phía phòng bếp làm ra dáng vẻ cầu xin “Cha nấu cơm cẩn thận đi được không, đừng có nghĩ mãi mấy chuyện này nữa.”