Thời Gian Đem Gừng Nấu Thành Đường

Chương 10



Nghe đồn Đường Tiểu Viện đã từng bị "ám chỉ" qua, "ám chỉ" cùng nàng tiến thêm một bước phát triển nữa, chỉ tiếc phía bên nàng thần kinh mặt hơi chậm lụt, đại khái là không cẩn thận liền bỏ lỡ nhân duyên thật tốt, cho nên làm cho các nữ nhân ngủ chung trong kí túc xá ghen tỵ.

Nhưng mà một tên củng ko để lại, Đường Tiểu Viện tại sao lại xuất hiện ở chung một mình với đàn em kia?

Đường Tiểu Viện tự nhiên khổ mà không nói được, có lúc cả ngày cứ ngồi cười hề hề như ngốc, còn theo ăn ***** đến chơi rồi tản bộ, "cùng" đi thành 30 vòng ***** rồi, lúc không có lớp, còn phải cùng hắn đi học, với cái thói quen lúc nào cũng lo lắng của nàng, thì bản thân sẽ tự đi vào nề nếp.

Ngày hôm đó bầu trời xanh biếc như tẩy, vạn dặm không có bóng mây, cũng có chút nắng mặt trời, thời tiết thích hợp để mở đại hội thể dục thể thao.

Đường Tiểu Viện nhìn thấy các học muội với học đệ tinh thần tăng vọt , tích cực hưởng ứng, nháy mắt chủ tịch đã dõng dạt nói “thêm dầu vào lửa” trên radio.

Đường Tiểu Viện thân là cán bộ học sinh, phải ở lại hiện trường chuẩn bị bất cứ tình huống nào, mà Khương Dịch, thì lãng phí một thân thể không ai bì được, thật là phá hủy trân vật hết sức, không hề ở bên cạnh nàng để phụ.

Trong radio đột nhiên truyển đến một âm thanh nghịch ngợm chen vào: Xin ban quản lý trông nom bạn Khương Dịch năm hai đứng tại chỗ không được cửa động.

Lặp lại 3 lần như thế, Đường Tiểu Viện nhìn qua mọi người xung quanh họ Khương đều tò mò nhìn, duy chỉ có hắn bất động như núi.

Đúng lúc này, đột nhiên trước mặt Khương Dịch xuất hiện một bó hoa tươi, cánh hoa mềm mại ướt át giống như ngượng ngùng, bên tai bỗng dưng truyền đến một âm thanh theo nhịp, long trời lở đất ——

"Khương Dịch! Thạch nhà chúng ta vừa ý ngươi! Thỉnh duỗi tay của ngươi ra—— tiếp nhận! Được không?"

. . . . . .

. . . . . .

Đường Tiểu Viện chết lặng nửa ngày, nghe được âm thanh cái cằm hoàn toàn rơi xuống đất. Nàng liếc trộm đám người đang chen chúc ở chính giữa, tên tay nâng hoa tươi , chính là Thu Phong , đơn giản mặc áo ngắn quần ngắn, toàn thân da thịt rõ ràng, còn có bộ tóc húi cua sang bóng. . . . . .

Nhưng vì luôn cuối đầu, thoạt nhìn đại khái bởi vì thẹn thùng đi, không có cách nào thấy rõ mặt.

Đường Tiểu Viện chỉ cảm thấy quanh mình giễu cợt ồn ào không dứt, người vây tụ càng tới nhiều, mà đám “Hảo huynh đệ" kia thì thần kinh phấn khỏi nói tới thao thao bất tuyệt??? thích hợp làm thuyết khách a.

"Khương Dịch, Thạch nhà chúng ta tý nữa tham gia trận chung kế 400m, bảo là muốn đem huy chương cho ngươi."

"Khương Dịch, Thạch gia nhà chúng ta rất ưu tú, chạy bộ nhanh, người thành thật, thịt rắn chắc, xứng đáng làm bạn đời của ngươi trong bốn năm đại học !" ;

"Đúng đúng, Khương Dịch a, Thạch nhà chúng ta thân hình không những cao lớn, hơn nữa cá tính thật thà phúc hậu, thật sự là nhà du hành ——"

"Giết người cướp của ——"

"Chuẩn bị thuốc nhanh! !"

"A!"

Đường Tiểu Viện yên lặng nhìn nam sinh mặt không còn chút máu kia, lại liếc trộm mặt “cứng ngắc” của Khương Dịch, hôm nay ánh mắt kia của Khương đại thiếu gia vạn phần sắc bén, mưa gió nổi lên.

Đường Tiểu Viện giật mình mạnh một cái búng tay, vang lên, KAO! Khó, chẳng lẽ lại. . . . . .

Cái này, đây là trong truyền thuyết . . . . . .

Tình yêu cấm kỵ sao! ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.