Chuyện tự nắm tay dạy vẽ này vốn thường xảy ra trong quá trình dạy học, năm đó lúc cô vẽ không tốt, Lí Thạch Thư đã từng nắm tay của cô để cô từ từ cảm nhận lực tay thay đổi.
Nghĩ như thế, cô âm thầm thở dài một hơi. Mình không tính là ăn đậu hũ của anh đẹp trai chứ.
Lúc nhìn Trình Mặc lần nữa, anh đang nghiêm túc vẽ, mặc dù bút pháp chưa mềm mại cho lắm, nhưng cũng coi là có tiến bộ. Hình như, anh không hề có một chút nào để ý tới chuyện vừa rồi.
Là may mắn hay là mất mát, cô chợt có chút không nói được.
"Có phải lúc này tất cả những người chủ trì tham gia tiết mục “Nghệ thuật ước hẹn” đều tăng cường học thêm không?" Lúc nghỉ ngơi, cô tò mò hỏi anh: "Nếu quả thật như vậy thì chẳng phải năm nay của mọi người trôi qua vô cùng phong phú sao?"
"Phong phú?" Anh dừng một chút, hiểu rõ ý trong lời nói của cô, sau đó cười: "Ý em nói là chúng tôi phải mãi không ngừng học hỏi sao?"
"Ờ." Cô gật đầu.
"Thật ra thì ở đây học quốc hoạ với em có ý nghĩa hơn tiêu phí thời gian ở trên bàn cơm nhiều, hơn nữa, ngày tuyết rơi như vậy, ngẩng đầu ngắm tuyết một chút, cúi đầu xem văn chương một chút thì cũng là một loại hưởng thụ khó có được. Cho nên, tôi cảm thấy làm theo sở thích càng thích hợp hơn. Lúc này năm trước, tôi vốn không có thời gian ở không thế này." dieendaanleequuydonn, die,n; da.n
"Làm sao có thể chứ? Không phải lễ mừng năm mới là dùng để nghỉ ngơi sao? Chẳng lẽ sinh hoạt vào lễ mừng năm mới của MC cũng trôi qua giống như đi đánh giặc sao?" Cô không phát hiện mình dùng một hơi để hỏi ba vấn đề.
"Không, là hoàn cảnh của tôi khá đặc biệt." Anh chậm rãi trả lời: "Cha mẹ của tôi, ông bà, còn rất nhiều họ hàng vì liên quan đến công việc nên đại đa số phân tán ở các nơi trên cả nước, cho nên lễ đoàn tụ mừng năm mới có vẻ cực kỳ long trọng, dĩ nhiên hoạt động cũng sẽ nhiều một chút. Thỉnh thoảng, chị gái tôi ở nước Pháp vì công việc nên không có cách nào trở về nước, tôi còn phải thay mặt cả nhà mang sự ấm áp đến cho chị ấy. Cho nên, có lúc dùng từ đánh giặc để hình dung chắc cũng không nói quá." Nói xong, anh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Trình Mặc nhắc tới chuyện gia đình anh với cô, Lục Tác Viễn vô cùng nghiêm túc lắng nghe: "Vậy năm nay, năm nay anh không bận rộn sao?"
"Năm nay vì còn có công việc trong tay cho nên vội vã ăn một bữa cơm đoàn viên đã trở về Bắc Kinh rồi."
"Về Bắc Kinh?" Cô cảm thấy mình giống như bắt được một tin tức mấu chốt.
"Ừ. Bởi vì liên quan đến việc điều động công tác của cha, lúc tôi học tiểu học lên trung học thì nhà chúng tôi đã dọn đến phương Nam. Sau đó, tôi thi trở về đại học Bắc Kinh, tìm được công việc, cũng vẫn chưa trở về phương Nam."
"Nói như vậy thì bây giờ một mình anh sống ở Bắc Kinh?"
"Cũng không tính như vậy, ông bà tôi, còn có một nhà bác cũng ở Bắc Kinh này, mọi người ở rất gần nhau. Phải biết ông đã lớn tuổi, luôn hi vọng có con cháu ở bên cạnh."
"Ờ, ông nội tôi cũng thường nói, sau khi tôi tốt nghiệp nhất định phải ở lại Bắc Kinh tìm việc làm, nếu không ông sợ không tìm được người đánh cờ với ông, ông sẽ cô đơn. Thật ra thì tài đánh cờ của tôi kém lắm." Lục Tác Viễn theo lời của anh nói: "Cho nên anh vì chăm sóc ông mới ở lại Bắc Kinh sao?"
"Có một phần, chỉ là. . ." Trình Mặc ngẩng đầu nhìn cô: "Không phải nguyên nhân chủ yếu nhất."
"Đó cũng là bởi vì CCTV nữa!" Lục Tác Viễn cười ha ha, cảm thấy đầu mình còn rất nhanh nhạy. da nl e q uu ydo n, dieendaan
"CCTV?" Trình Mặc lặp lại mấy chữ kia một lần nữa, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Anh nhìn cô cười đến mặt mày cong cong, chợt nghĩ đến Trương Khiết Khiết dưới ngòi bút của Cổ Long - người con gái mà Sở Lưu Hương đẹp trai yêu thương nhất, dường như tác giả miêu tả dung mạo cô ấy chỉ duy nhất có một câu "Đôi mắt cười giống như trăng non".
*Sở Lưu Hương truyền kỳ là một bộ truyện kiếm hiệp nổi tiếng của tác giả Cổ Long, gồm 8 bộ. Sở Lưu Hương là một người rất đẹp trai, yêu một người con gái tên Trương Khiết Khiết, sau này cũng trở thành vợ của Lưu Hương.
Có phải cũng giống bộ dáng cô cười ở trước mặt hay không?
Tập vẽ đã trải qua giai đoạn quá trình vẽhoa, thân, lá, sau đó tăng cường luyện theo từng phần, rốt cuộc cũng tiến vào giai đoạn thứ hai là kết cấu. Lục Tác Viễn không biết phương thức chia sách thành các phần nhỏ của trường học có khoa học, có hợp lý hay không, nhưng quả thật cô cũng không nghĩ ra phương pháp học nào cấp tốc hơn. May mắn là Trình Mặc nắm trong tay cảm nhận để phác họa lại vượt khỏi sự mong đợi của cô một lần nữa, khiến cho cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy mình phải thừa nhận khả năng phán đoán cái đẹp của anh rất đặc biệt, cũng rất tinh chuẩn (tinh tường +chuẩn xác), tuyệt đối hơn nhiều người. Điều này làm cho cô không khỏi lại tò mò có phải anh đã từng học mỹ thuật hay không, cho dù là một chút, hoặc là một phương diện có liên quan.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ đó bị ném đến góc ngay buổi chiều đó, lúc Trình Mặc bắt đầu vẽ hoàn chỉnh bức tranh sen bằng mực nước.
Cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ anh đứng ở trước mặt mình nghiêm túc vẽ, đột nhiên hỏi mình, tại sao cô không nắm bắt cơ hội khó có này, hoàn thành bức tranh mình vẫn muốn vẽ nhưng vẫn chưa hoàn thành?
Người trong bức tranh đang ở trước mắt của mình, cơ hội như vậy có cũng không nhiều.
Là một người ở phái hành động, ngày hôm sau cô lập tức vác theo ống đựng tranh đến phòng học.
Trình Mặc nhìn dáng vẻ thần bí của cô, hơi đùa hỏi có phải sắp khai giảng nên cô mới nhớ tới còn có bài tập chưa nộp hay không?
"Cũng bị anh nhìn ra!" Cô bình tĩnh thản nhiên, dứt khoát làm con lừa dưới sườn núi: "Thật ra là muốn trở về trường học từ từ vẽ, nhưng mà bây giờ chợt phát hiện nơi này chính là chỗ vẽ tranh tốt, lãng phí thì quá đáng tiếc." Nói xong, cô đứng ở trước giá vẽ, để lại một lý do qua loa: "Ngoài ra, anh không cảm thấy hai người cùng nhau tập vẽ có ý nghĩa hơn so với một mình luyện tập sao?"
"Đúng vậy." Anh gật đầu bày tỏ tán thành, chợt hỏi: "Vậy còn cần chuẩn bị những dụng cụ vẽ tranh gì nữa không?"
Lục Tác Viễn nhìn anh khẽ lắc đầu một cái, nụ cười từ nhạt chuyển thành đậm: "Tôi nghĩ, chắc không có chỗ nào đầy đủ hơn nơi này đâu."
Bởi vì, nơi này có anh!
Một tuần lễ sau, ngày nghỉ mùa xuân cực dài của Trình Mặc tuyên bố kết thúc.
Mấy ngày sau, Lục Tác Viễn cũng trở về trường giống như lễ hội mùa xuân trong tiếng cười giễu cợt của Dụ Hoài Húc, kéo va li lớn nhỏ trở lại sân trường, bắt đầu cuộc sống học kỳ sau của năm ba đại học.
Chiều hôm đó, cô ở túc xá ăn đặc sản ở quê mà sư tỷ Đàm Tĩnh mang tới, đang lúc trò chuyện về phim Hàn sốt dẻo nhất với mọi người, đột nhiên Lí Thạch Thư gọi điện thoại tới bảo cô đến văn phòng một chuyến. Không dám chậm trễ chút nào, Lục Tác Viễn rửa sạch tay, dùng thời gian chưa tới một phút đồng hồ đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc của thầy Lí. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.
Giơ tay lên gõ cửa, bên trong rất nhanh đã đáp lời cho cô vào.
"Thầy Lí, chào buổi chiều." Cô lễ phép chào hỏi, lúc đi vào còn xoay người khép cửa lại.
"Chào buổi chiều." Lí Thạch Thư thay đổi phong cách nghiêm túc ở trường học thường ngày, ôn tồn vẫy tay với cô, ý bảo cô đến ngồi trên ghế sa lon phía trước.
Nhìn tình cảnh này, Lục Tác Viễn buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ thầy Lí chợt muốn tâm sự với mình? Không đợi cô nghĩ chuyện gì xảy ra, đối phương đã bắt đầu mở miệng.
"Thầy nghe các thầy giáo nói là con đang tích cực chuẩn bị đi Tây Tạng dạy sao?" Lí Thạch Thư cầm lọ lá trà từ trong ngăn tủ, ngồi vào ghế sa lon, bắt đầu nấu nước.
Thì ra là chuyện này!
Lục Tác Viễn gật đầu một cái, đáp một tiếng, sau đó bổ sung: "Lúc mới vừa nhập học năm nhất, con đã rất muốn tham gia hoạt động này rồi, chỉ là khi đó bọn họ nói chỉ cho sinh viên lớp lớn mới có thể tham gia. Lần này vừa đúng có cơ hội, cho nên con muốn thử một chút."
"Không sợ điều kiện nơi đó kém sao? Không sợ nơi đó một năm cũng không được tắm một lần sao?" Lí Thạch Thư đang loay hoay ở dụng cụ pha trà tử sa chạm khắc gỗ, cười ha hả hỏi ngược lại, giống như là chắc chắn cô sẽ lùi bước.
(*)tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm dụng cụ pha trà.
Lục Tác Viễn không hiểu suy nghĩ của ông, cho nên chỉ có thể thành thực trả lời: "Sợ không có nước tắm. . . Nhưng mà vẫn muốn đi!"
"Hả?" Hình như Lí Thạch Thư rất ngoài ý muốn. "Nguyên nhân là gì?" Đơn giản rõ ràng nói tóm tắt câu hỏi kèm theo tiếng nước sôi trào lên.
"Bởi vì. . ." Lục Tác Viễn nhìn hơi nước màu trắng, đôi mắt suy nghĩ sâu xa. Một lát sau, cô nói: "Bởi vì con không muốn khi nhớ lại cuộc sống đại học của mình trừ phòng học thì là phòng vẽ tranh, cũng không muốn thầy dạy con kỹ xảo hội họa chỉ có chúng con mới có thể học được. Nhân lúc còn trẻ, con muốn làm chút chuyện có ý nghĩa, muốn chia sẻ chỗ tốt cho nhiều người hơn, ít nhất làm chút chuyện vì những người muốn học mà không học được. Mặc dù nghe lời nói có chút rỗng tuếch, nhưng con thật sự nghĩ như vậy."
"Không sợ người khác vượt qua con sao?"
"Có vượt qua mới có tiến bộ, thầy đã nói!" Lục Tác Viễn cười đùa, nói cũng rất lực.
"Xem ra mặc dù Tác Viễn của chúng ta là một cô gái, nhưng trình độ rất cao! Cũng đúng, học trò của thầy nên có quyết đoán và ý chí này." Lí Thạch Thư múc muỗng lá trà nhẹ nhàng bỏ vào ấm, trong mắt là tán thưởng. Để ấm nước sang một bên, ông đổ nước sôi vào.
"Chủ yếu là thầy dạy tốt." Lục Tác Viễn nhìn màu xanh sôi trào trong chén, vội vàng nịnh hót. Nói xong, cô chu mỏ cười thử dò xét: "Cho nên. . . thầy cũng sẽ không phản đối con đi dạy, đúng không?"
"Chuyện có ý nghĩa như vậy thì đương nhiên thầy không phản đối. Người trẻ tuổi không sợ chịu khổ, có thể nghĩ tới làm chút chuyện có ích cho xã hội, không chỉ phải khen ngợi mà còn phải ủng hộ! Nhưng mà bởi như vậy, thời gian này có một chuyện mà con có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú, cảm thấy có chút đáng tiếc thay con."
"Con cảm thấy hứng thú sao?" Lục Tác Viễn lẩm bẩm lặp lại một lần nữa, vẻ mặt hơi chậm lại, vẻ mặt mê mang.
Trong không khí là mùi thơm ngát dễ chịu, cô nhìn Lí Thạch Thư thảnh thơi chia nhỏ nước trong ly trà đến từng chén nhỏ, chỉ có cảm giác tâm vừa an ổn của mình lại thành công bị treo lên.
Thời gian này chuyện cô cảm thấy hứng thú không coi là nhiều, mà tính toán cẩn thận cũng chỉ có một hai chuyện. Nhưng mà thật sự sẽ đúng lúc như vậy?
Uống hai hớp trà, rốt cuộc cô không nhịn được quyết định mở miệng. Lí Thạch Thư cười lắc lắc đầu, đưa một thư mời màu xanh ngọc tới trước mặt cô.
Cô nhận và xem, chỗ ghi tên viết là tổ tiết mục “nghệ thuật ước hẹn”. "Đây không phải là thầy. . ."
"Mở ra xem rồi hãy nói." Lí Thạch Thư nâng chung trà lên, khẽ mỉm cười nhìn cô, cắt đứt lời cô. l e q uu ydo n, dieendaanleequuydonn
Thư mời thiết kế rất đẹp, nơi dán miệng thiệp dùng dây lụa màu chàm thắt thành nơ con bướm. Cô nhẹ nhàng mở ra, bên trong là giấy nền trắng in hoa màu lam.
"Kính gửi. . ." Cô rất tự nhiên đọc nội dung trên giấy, sau đó cái tên theo sát ở phía sau khiến cho cô lập tức không thể tin trợn tròn cặp mắt,.....