Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 29: Cậu nói không sai, chính là cô ấy (1)



Lúc vận động làm nóng người, Lục Tác Viễn nhớ tới lời của Âu Dương nói liền không nhịn được hỏi về chuyện “hợp tác hoàng kim”.

“Hàng năm, đài sẽ tổ chức đấu cầu lông, lúc mọi người rảnh rỗi đều đến tham gia, tôi và Thư Phàm hợp tác mấy lần, quả thật đều đoạt giải nhất, nhưng mà nói không có đối thủ thì chắc chắn là Âu Dương nói quá.” Thu hai chân đứng thẳng về, hai tay Trình Mặc nắm lại nói: “Đến đây, chúng ta hoạt động các khớp xương mắt cá chân.”

Truyền thuyết “hợp tác hoàng kim” tràn đầy màu sắc vào miệng anh lại có tình tiết như vậy sao? Lục Tác Viễn “ờ” một tiếng, cảm thấy anh miêu tả quá đơn giản.

“MC Trình làm chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy sao?” Cổ tay, mắt cá chân đều đã khởi động, cô thuận tiện mở miệng.

Quá khứ của anh, cô muốn biết rõ.

“Hả?” Trình Mặc không hiểu ý của cô.

“Tôi cảm thấy, làm như anh có cảm giác giống như quay lại lớp học thể dục hồi tiểu học.” Cô thu hồi tâm tư của mình, bĩu môi nói.

“Trước lúc chơi cầu nên vận động dãn các khớp xương, một chút nữa xác suất bị thương nhỏ hơn rất nhiều. Thật vui vì em đi theo tôi ra ngoài chơi cầu, cuối cùng tôi không thể làm cho chân em bị thương đi về?” Trình Mặc nhìn cô: “Tôi tuyệt đối có trách nhiệm hơn thầy giáo dạy thể dục của em đúng không?”

“Sợ là thầy thể dục cũng không tận tâm với chúng ta như MC Trình nhỉ?” Âu Dương không biết chui ra từ chỗ nào, nháy mắt ra hiệu nói: “Coi như lần đầu chúng tôi thấy MC Trình vận động làm nóng người, chế độ của giám khảo thật tốt!”

Trước khi trận đấu chính thức, mấy đội bọn họ thay phiên nhau đánh thử, cũng bởi vì đánh thử nên tất cả mọi người đều không dùng thực lực chân chính. Theo quy ước trước đó, đội thua hôm nay sẽ tính tiền bữa tiệc cho tất cả mọi người, về phần ăn gì là do đội thắng quyết định.

Cho nên, đợi đến lúc cuộc so tài đầu tiên chính thức bắt đầu, dĩ nhiên mọi người có một chút lo lắng đội nhỏ có đột phá lớn.

Kỹ thuật đánh cầu của Lâm Thư Phàm rất cao, điểm này Lục Tác Viễn có chuẩn bị, nhưng cô không nghĩ tới An Nhiên cũng khá lợi hại, chạy theo cầu, chụp đánh và mọi thứ đều không thua Lâm Thư Phàm. Để không trở ngại vì mục tiêu phấn đấu cuối cùng của cô thì hình như là nhất định phải đánh thắng Diệp Mạnh Trúc, nhưng sao cô lại cảm thấy thấp thỏm như vậy chứ?

Kéo ống tay áo Trình Măc, cô lại gần nhỏ giọng hỏi anh: “Tôi cảm thấy tôi đánh tệ nhất trong mọi người rồi, tôi có thể xin đặc xá vô tội trước không?” Thay vì chờ lên trận anh mới phát hiện mình rất yếu thì còn không bằng nói trước cho anh có thời gian chuẩn bị.

“Đặc xá vô tội?” Trình Mặc nghe thấy có chút buồn cười: “Tại sao còn chưa bắt đầu đánh cầu đã huỷ hết uy phong của mình rồi.”

Lục Tác Viễn mất nhuệ khí: “Bị chí khí của người khác tăng. Tôi sợ một lát nữa sẽ thành gánh nặng của anh.”

“Gánh nặng?” Trình Mặc như không nghĩ tới cô sẽ dùng từ như vậy, hơi chần chờ chốc lát, anh nở nụ cười: “Chúng ta hợp tác, ai cũng không phải là gánh nặng của ai, dù là vậy cũng là. . ."

Lục Tác Viễn mơ hồ cảm thấy lời Trình Mặc muốn nói vừa biến mất từ “ngọt ngào”, ngọt gì chứ? Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra từ thích hợp, nhưng cảm giác được Trình Mặc không bổ sung tiếp câu đó: “Dù là vậy cũng không phải ngày nào cũng tụ lại chơi cầu. Em coi như tới chơi, muốn tranh tài không phải không thú vị, lúc ấy tôi không nói cho em biết về trận đấu chính là không muốn em cảm thấy áp lực, lại nói, không phải còn có thầy thể dục của em ở đây sao!”

Trình Mặc vỗ vỗ tay cô: “Không sao, cho dù thua, không phải chúng ta làm ông chủ mời mọi người một bữa cơm sao, lại không mất gì, hiếm có cơ hội mời khách đúng không?”

Kết quả xấu nhất cũng chính là mời khách, Lục Tác Viễn cảm thấy cô có thể tiếp nhận. Nhưng nghĩ đến thua, cô vẫn cảm thấy trong lòng không có cách thích ứng được.

“Ngoại trừ muốn dạy học sinh khỏi động làm nóng người thế nào thì trước khi ta sân, thầy nên dạy cho chiến thuật hay không?” Cô nhích lại gần Trình Mặc, nghiêm túc nói. Cô không muốn thua, nói chính xác là không muốn anh thua vì mình.

Khoảng cách tương đối gần, gần đến nỗi Trình Mặc thấy rõ lông tơ màu trắng trên mặt cô. Ánh mắt của cô quá mức ỷ lại. . .Trong cơ thể dâng lên sự xao động. Anh liếc nhìn sân cầu, Lâm Thư Phàm đang đánh tới lưới cầu lòng xinh xắn giữa sân. Hắng giọng một cái, anh thoáng quay đầu tiến tới bên tai cô làm mọi người nhìn chỉ cảm thấy bọn họ nói thầm.

“Đừng sợ, có tôi, chúng ta sẽ không thua.”

Lời vừa thốt ra, chính anh cũng không ngờ mình lại nói chắc chắn mà dịu dàng như vậy.

Cuối cùng đội của Lâm Thư Phàm và Âu Dương thắng An Nhiên và Vân Trung Quân với tỉ số 2:1, đến lượt bọn họ ra sân, Trình Mặc chỉ nhắc nhở cô phải chú ý Diệp Mạnh Trúc đánh treo cầu.

“Làm sao anh biết sở trường của cô ấy?” Liên tục ba lần tiếp được cầu rơi thẳng trước lưới của Diệp Mạnh Trúc, Lục Tác Viễn thừa dịp phát cầu không đẳng cấp hỏi Trình Mặc.

“Tôi thấy vợt của cô ấy đánhrồi, Yonex MP66, thích hợp đánh treo đột kích, mặc dù lúc cô ấy đánh thử cầu không có treo ngược, chỉ là động tác có chút theo bản năng không sửa được.” Nói xong, Trình Mặc vung đập một cái, cầu bay lên phía sau thật cao, bay thẳng hướng sang góc trái của đối phương, Phạm Ngu Uy phản ứng không kịp, cầu trực tiếp rơi xuống đất, bọn họ được phát cầu.

Đến lượt cô phát cầu, cô học Trình Mặc phát cầu lần đầu cũng phát gần lưới, kết quả lần này Diệp Mạnh Trúc phản ứng tương đối nhanh, trực tiếp chạy lên, mạnh mẽ tiếp cầu, cô còn chưa kịp phản ứng, cầu đã rơi xuống đất, vừa quay đầu lại, cô phát hiện mình không chỉ không kịp phản ứng, hơn nữa còn cản trở Trình Mặc, vợt của anh cách lưng cô không xa.

“Không sao, rất nhanh chúng ta sẽ lấy lại.” Anh vỗ vỗ lưng cô, dùng giọng thoải mái khích lệ cô.

So sánh với Trình Mặc, cho dù Lục Tác Viễn là tiến công hay phòng thủ đều yếu hơn rất nhiều. Diệp Mạnh Trúc và Phạm Ngu Uy cũng biết điểm này, lúc mới đầu còn ngại giao tình nên còn không biết xấu hổ nhìn đánh chằm chằm cô, có thể do Trình Mặc bỏ điểm càng nhiều nên bọn họ cũng từ từ thay đổi chiến thuật, đặc biệt đánh cầu hướng Lục Tác Viễn không kịp nhận, Trình Mặc có điều chỗ kiêng dè không dám nhận. Mà mỗi lần bọn họ đắc thủ, Trình Mặc cũng sẽ nghỉ cách hoà nhau, cứ bắt đầu giằng co như vậy. . .

Ván thứ hai kết thúc, bọn họ đều 1:1.

Lúc nghỉ ngơi, Âu Dương đi tới vỗ vai Trình Mặc nói thẳng trình độ anh thấp xuống, Lục Tác Viễn bên cạnh nghe được càng cảm thấy được chính mình là “bạn bè giống như lợn”.

Âu Dương nói: “Mình thấy mấy trái cầu đó cậu đều có thể cứu, sao lại không ra tay?”

“Thật sao?” Trình Mặc không chút để ý hỏi ngược lại, không cho là đúng.

“Là sợ vợt đánh trúng cô ấy?” Mặc dù Âu Dương nhỏ giọng nhưng Lục Tác Viễn thính tai, vẫn nghe rõ.

“Điều này cũng vô lý, lúc cậu và Thư Phàm hợp tác, cầu đen cậu đều nhận, lúc ấy sao mình không thấy cậu cẩn thận như vậy nhỉ, hay là nói. . .

Bỗng nhiên, giọng nói ngừng lại.

Lục Tác Viễn liếc qua, phát hiện Âu Dương đã cúi người nói nhỏ bên tai Trình Mặc, không biết nói gì, Âu Dương đứng dậy, vỗ vỗ Trình Mặc, đồng thời nhìn cô cười rất lạ. Lục Tác Viễn thấy kỳ vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Trận thứ ba lên sân, cô để Trình Mặc cho cô điểm tựa, ví dụ như lúc bọn họ đánh tới góc chết phải làm sao.

“Ra sức chạy, không nên quá căng thẳng, dùng trái tim chơi trò chơi để đáp lại trận đấu, như vậy mới có thể phát huy ở trạng thái thoải mái nhất. Hơn nữa, chúng ta đánh đôi, lúc em với không tới thì đứng yên đừng nhúc nhích, có tôi ở đây, nhé?” Khoé môi anh vẫn thủy chung nở một nụ cười thản nhiên.

Cô gật đầu một cái, rất nghiêm túc làm động tác Fighting.

Phải nói trận thứ ba và hai trận trước khác nhau quá lớn, Lục Tác Viễn lại không phải Trương Vô Kỵ, Trình Mặc cũng không phải là Trương Tam Phong, cho nên hiệu quả cũng không nhanh. Nhưng qua 7:7, mọi người chợt phát hiện Lục Tác Viễn bắt đầu trở nên lưu loát, hơn nữa bắt đầu có dự đoán được.

Diệp Mạnh Trúc liên tiếp treo cầu bắt đầu bị cô đánh ngược về, ngay cả Phạm Ngu Uy đánh về phía góc chết cô cũng có thể tiếp. Có mấy lần không kịp phản ứng, cô cũng không hoảng hốt giống mấy lần trước, hoặc là dứt khoát ngồi xổm xuống, hoặc tránh hướng ngược lại, tóm lại để cho Trình Mặc đủ không gian và thời gian phản kích.

“Năng lực học tập của con bé này nhanh thật, nếu không phải hiểu tính tình của nó, tôi thật sự muốn bắt đầu giả heo ăn thịt cọp vì con bé rồi.” Giám đốc Tiền theo dõi cầu bay qua bay lại, vòng tới vòng lui, miệng còn không quên đánh giá.

“Cô ấy có thể đoán được tình huống nào Diệp Mạnh Trúc treo ngược cầu thì tôi có thể hiểu, dù sao cô ấy đều có thể phân tâm nói chuyện trời đất trong tình huống MC An nhận được tiếng vỗ tay vô số lần, trước mắt chỉ là nhớ thói quen phát cầu của Diệp Mạnh Trúc mà thôi, khó khăn không lớn. Chỉ là, tôi không hiểu sao cô ấy có thể đoán được MC Trình đứng vị trí nào sau lưng cô ấy?” Hai tay Vân Trung Quân để ở trước ngực, tỏ vẻ nghỉ mãi không ra.

“Đây là tin tưởng.” Lâm Thư Phầm cầm chai nước khoáng trong tay, mặt nghiêm túc kết luận như vậy: “Cô ấy đánh không tốt cũng không phải kỹ thuật phát cầu kém, mà là cô ấy vẫn không thư giãn, tự nhiên cũng sẽ thuận tay hơn.”

“Cô ấy không sợ MC Trình đập cầu thì trực tiếp đánh cô ấy sao?” Vân Trung Quân hỏi.

Lâm Thư Phàm cười: “Cho nên tôi nói là tin tưởng. Cậu xem có phải lúc cô ấy tránh cầu cũng không đưa tay bảo vệ đầu, đó là vì cô ấy tin tưởng Trình Mặc chắc chắn sẽ không đánh trúng cô ấy.”

“Đổi lại là tôi. . . tôi thật không làm được.” An Nhiên lắc đầu một cái, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Dù là chồng tôi hợp tác chơi cầu với tôi, tôi cũng vẫn sợ anh ấy sẽ đánh trúng tôi thành ngu ngốc. . . . . .”

Điểm số từ 7:7 một mạch tới 19:12, Lục Tác Viễn chỉ cần thắng hai điểm nữa, trận này sẽ thắng. Thời khắc quyết định, Diệp Mạnh Trúc yêu cầu tạm ngừng: “Không được, không được, tôi muốn uống nước.”

Lục Tác Viễn ngồi trên ghế uống nước, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ, xem ra có vẻ không thoải mái. Trình Mặc ngồi kế cô, đưa khăn lông cho cô: “Sao bây giờ xem ra còn căng thẳng hơn trước lúc nghỉ ngơi thế, không phải vừa đánh rất tốt sao?”

Anh cũng không cố ý che giấu giọng nói thân thiết và khen ngợi của mình, nếu như có thể, anh nghĩ, thậm chí anh muốn hỏi cô sao lại tin tưởng anh như vậy. Lần đầu tiên cô nhường cho anh nhận bóng, anh chỉ xem đây là đúng dịp, nhưng lần thứ hai, thứ ba. . . Anh nghĩ tuyệt đối không phải là tình cờ, có lẽ chính là cảm giác đơn thuần nhất, tốt đẹp nhất giữa người với người, chính là tin tưởng.

Cô tin tưởng anh sẽ không làm tổn thương mình, cũng tin tưởng anh có thể thành công đánh cầu trở về, cho nên anh mới có thể vung vợt qua đầu cô lúc cô vẫn cười với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.