Nếu như Dụ Hoài Húc chưa có tới, nếu như cô cũng không nghe lầm, như vậy không phải lúc này cô đã có đáp án rồi sao. Cô thở một cái thật dài lần nữa, đáng tiếc, không có nếu như.
"Lúc đi ngang qua tiệm thuốc thì dừng lại, tôi muốn mua ít thuốc an thần." Không đầu không đuôi, cô chợt phát ra một câu nói như vậy.
• "Thuốc an thần?" Dụ Hoài Húc cho là mình nghe lầm, hỏi ngược lại. Một hồi lâu, anh nhìn qua kính chiếu hậu, chợt như có điều suy nghĩ nở nụ cười, "Em là sợ. . . . . . Lúc anh ta chạy tới thổ lộ với em, thì trái tim nhỏ sẽ chịu không nổi sao? Thật ra em rất có dự kiến trước đó!"
Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường trước cửa tiệm thuốc, tay Lục Tác Viễn nắm ở cửa dừng một chút, "Có ý gì?" Cô quay đầu nhìn về phía Dụ Hoài Húc, nhăn lông mày, "Sao tôi có cảm giác hôm nay từ khi anh xuất hiện đến bây giờ vẫn luôn không bình thường, anh, đến tột cùng muốn nói cái gì hả?"
Dụ Hoài Húc nhìn gương mặt sầu khổ của cô mà cứ đột nhiên nở nụ cười như vậy, sau đó càng cười càng khoa trương. Mắt thấy cô sắp nhịn đến cực hạn, lúc này anh mới chỉ vào kính chiếu hậu chậm rãi mở miệng, "Từ chúng ta rời khỏi phòng ăn, phía sau lập tức có một chiếc Wrangler đi theo, là xe của ai thì cũng không cần tôi nói cho em biết chứ? Em nói xem, tôi muốn nói gì nào. . . . . ."
Dùng Dụ Hoài Húc lại nói, thấy cô ở phòng ăn chỉ là tình cờ, đúng là anh đi ăn cơm, nhưng bồi không phải là khách mà là bằng hữu. Lúc nhìn thấy cô, vừa lúc cô đang không chớp mắt nhìn chằm chằm Trình Mặc. Vốn anh cũng không nghĩ cái gì nhiều, nhưng sau lại cảm thấy ánh mắt của cô có cái gì không đúng, sóng điện não liền tự phát vận động dữ dội.
Cái này không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ, anh lại nghĩ đến hành tung mấy ngày gần đây của cô và nội dung tin nhắn ngắn nói chuyện phiếm tối hôm qua của hai người, sau đó, một đáp án đã hiện ra sống động rồi.
Rõ ràng tình huống trước mắt chính là hoa rơi hữu ý, về phần nước chảy có tình hay không, anh nhìn nhìn, nhìn lại một chút, cảm thấy không nhìn ra cái gì từ trên mặt Trình Mặc. Lục Tác Viễn không chỉ một lần từng hỏi anh những mưu kế trong binh pháp có thể dùng trong quá trình yêu hay không, anh nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật trước mắt còn có một chiêu có thể dùng.
《Binh pháp Tôn Tử》kế thứ ba bứt dây động rừng có nói: Lấy nghi xem thực, xem xét rồi mới hành động.
Nếu tình huống không rõ, vậy thì anh ra tay giúp một tay tìm chút. Chuyện tình của em gái nhỏ nhà mình, tự nhiên anh không thể ngồi yên không ý đến.
Rõ ràng, kết quả cũng không tệ lắm.
Lúc Lục Tác Viễn đi ra khỏi tiệm thuốc, đầu lối đi bộ chỉ có một chiếc xe con đậu. Đèn xe sáng lên, đặc biệt bắt mắt trong đêm tối.
Cô đến gần mấy bước, phát hiện không phải xe của Dụ Hoài Húc, đang muốn tìm điện thoại di động gọi điện thoại cho Dụ Hoài Húc, die nn.d.annle.q.uydon cửa xe cứ mở ra như vậy. Cô nhìn người đi xuống từ trên xe, cúi đầu lại nhìn thuốc trong tay một chút, nghĩ thầm hay là nuốt trước một ít?
Người chân dài luôn đi bộ nhanh hơn người bình thường, cô vẫn còn nhìn chằm chằm mũi chân của mình, một đôi giày khác đã xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
"Anh ta đi trước rồi, tôi đưa em trở về." Lúc nhận thuốc trong tay cô, rõ ràng Lục Tác Viễn cảm thấy ngón tay của anh dừng một chút, cô hậm hực nghĩ nhất định là bị móng vuốt của mình làm lạnh. Đang chuẩn bị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, cô chợt thấy anh cái túi vốn đang được cầm ở tay phải đưa tới tay trái, sau đó cô còn chưa kịp phản ứng, tay trái lộ ở bên ngoài của mình đã bị tay phải của anh bao lấy nắm lại. . . . . .
Cảm giác quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, cô ngây ngốc nhìn tay phải của mình, nghĩ thầm mình gần như đã quên đêm Giáng sinh lần trước, anh cũng cầm lấy tay của mình như vậy.
Đêm Giáng sinh. . . . . .
Rất tự nhiên, cô lập tức nghĩ tới vấn đề lúc ăn cơm chiều Âu Dương kia, với cái đáp án mơ hồ không rõ kia của anh.
Trong xe có mở đèn đọc sách, lúc lên xe cô phát hiện chỗ kế bên người lái để một quyển sách. Xem ra lúc vừa rồi đợi cô, anh an vị ở trong xe đọc sách.
Cô tiện tay cầm lên lật quyển sách, là《 canh gác hải đăng 》của Jeanette Winterson.
"Tiểu thuyết của Jeanette Winterson, đã đọc chưa?" Trình Mặc đi vòng qua bên kia lên xe.
Lục Tác Viễn lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: "Nghe qua, chưa đọc qua. Nhưng tôi biết nó là ‘tiểu thuyết nước ngoài hay nhất thế kỉ 21’ năm 2004 trong bình chọn tác phẩm văn học Anh quốc."
Đáy mắt Trình Mặc thoáng qua một tia kinh ngạc: "Nói rất chính xác."
Lục Tác Viễn cứ cười nhàn nhạt đọng ở khóe miệng như vậy. Chống lại hai con mắt đen đẹp như Diệu Thạch kia, cô bình tĩnh nhìn, cuối cùng vẫn không nói ra những thứ nghĩ sẵn trong đầu. Cô muốn nghe không phải là ca ngợi như vậy. Có lẽ, câu nói kia, cuối cùng là do cô nghe lầm, hoặc là hiểu lầm. . . . . .
Nghĩ đến đây, lòng của cô như bị móng vuốt mèo hung hăng cào, ngay lập tức, ngực tràn đầy từng trận đau đớn đến theo nhịp tim.
Hạ mắt xuống, cô hít sâu một hơi, thở ra thật dài.
Đây là lần thứ mấy cô than thở rồi, cô nghĩ nghĩ, không biết. Người ta nói, con gái mà hay than thở sẽ ít khi được hạnh phúc, nhưng cô lại không nhịn được, đau lòng, thực sự đau lòng.
"Biết câu nói nổi tiếng nhất quyển sách này là câu nào không?" Trình Mặc quay đầu, nhìn lông mi thật dài của cô rủ xuống một mảnh bóng mờ nhạt, ánh mắt bắt đầu mờ mịt khó hiểu.
Khoảnh khắc, anh tự tay cầm lấy sách trong tay của cô, sau đó bắt đầu lật giấy.
". . . . . . Khi em yêu một người thì em nên nói ra. Mạng sống sẽ dừng lại ở một lúc nào đó, tất cả ý nghĩa đều chỉ xảy ra ở một ít thời khắc. Đừng chờ. Đừng sau này lại nói về chuyện cũ." Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nụ cười nhỏ, cứ không hề có chút dấu hiệu giống như là chậm rãi bay tới từ trên trời như vậy, trầm thấp dễ nghe, "Những lời này nổi tiếng nhất quyển sách này, cũng là câu tôi thích nhất."
Lông mi chớp động gần như trong nháy mắt, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh khẽ cong lên, dấu vết ở môi cũng là nụ cười mềm mại cô chưa từng thấy qua.
"I’ve dreamed of you, mơ về em
Ev¬ery¬day of my life, mỗi ngày trong cuộc sống của tôi
But you don’t even know my love. Nhưng em cũng không biết về tình yêu của tôi
Just like a friend you treat me like it should be, em thật sự cũng chỉ coi tôi như một người bạn
Tell me how can I make this well, ai có thể nói cho tôi biết làm sao thì mơ ước mới trở thành hiện thực
I think of you ev¬ery¬where that I go, tôi luôn nhớ đến em bất cứ nơi nào tôi đi đến
But you don’t even know I care, nhưng em chưa từng biết đến sự quan tâm của tôi
Oh how I wish, ồ tôi rất khát vọng
You are here be¬side me, em đang ở bên cạnh tôi
Lov¬ing you waste of my heart, yêu em hết cả trái tim mình
. . . . . ."
Giai từ quen thuộc chậm rãi phát ra từ cổ họng Trình Mặc, Lục Tác Viễn nhớ ca khúc này, đây là bài hát anh hát ở đấu vòng loại ngày đó, bài hát tiếng Anh 《 trên con đường có em 》.
"Biết không, đây là bài hát đặc biệt hát vì em." d iennda nnl equuydo,n Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như cố ý giảm thấp xuống, từ từ trong đêm tối ở nơi này lại có loại đắm say tâm trạng người ta không nói ra được.
"Em thấy đó, đường và lục là đồng âm." Anh nói, "Cho nên, Tác Viễn, em vẫn không rõ tâm tư của tôi sao? Làm bạn gái của tôi có được không?"
Có được không. . . . . .
Ca khúc anh mới vừa hát vẫn quanh quẩn bên tai như cũ, Lục Tác Viễn cứ nhìn anh như vậy, quên cả nháy mắt, ngừng suy nghĩ. . . . . .
Sao lập tức lại quanh co khúc khuỷu rồi vậy? Cô nắm quyển sách thật chặt, cố gắng để cho mình trở lại bình thường.
Sững sờ u mê hồi lâu, cô nói, "Thật ra thì, tôi là vì anh. . . . . . Mới đi làm bình ủy." Tiếng càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhẹ, nhưng cô biết nhất định Trình Mặc sẽ nghe thấy, cũng nghe rõ ràng.
Là ai đã nói, chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống, đúng lúc mà người bạn thầm mến cũng vừa vặn thích bạn. Trước kia cô không hiểu, giờ khắc này, cô giống như hiểu đây là loại vui sướng như thế nào.
Xe lái đến trường học, lúc xuống xe Trình Mặc gọi cô lại, đưa cái bao tay của mình ra ngoài, "Về sau ra cửa nhớ mang bao tay, biết không?" Kéo tay của cô qua, anh cực kì tự nhiên đeo lên cho cô.
Dưới ánh đèn màu quất ấm áp, da thịt trắng nõn của anh đối lập mạnh mẽ với bao tay da màu đen. Lục Tác Viễn khêu khêu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của anh, ngây ngốc cười, "Cái găng tay khác của anh vẫn còn ở chỗ em, cho thêm em thì không phải anh lại không có sao?"
Nói cho hết lời, cô đột nhiên cảm thấy hai người giống như người đã yêu nhau rất lâu.
Loại cảm giác này, thật sự, rất tốt.
"Không có việc gì, ngày mai tôi tới tìm em lấy." Nắm tay của cô thật chặt, anh nói cực kì thuận, "Lên đi, đến túc xá thì gọi điện thoại cho tôi."
"Ừ." Ngoan ngoãn gật gật đầu."Tặng em quyển sách này, được không?" Cửa xe mở một nửa, cô nghĩ nghĩ rồi vẫn quay đầu đi hỏi ý kiến của anh. Anh đã mượn lời nói trong quyển sách này thổ lộ với cô, cô có ý riêng, muốn cất giữ quyển sách này thật tốt.
Anh gật đầu cười, tay lại chỉ vào thuốc cô mua lúc giận dỗi mới vừa rồi. Cô ngồi lại vào chỗ ngồi.
Đưa tới, anh chần chừ một lúc, vẫn mở miệng, "Làm sao em đang êm đẹp lại đi mua. . . . . ." Chỉ chỉ thuốc bên trong, anh tiếp tục hỏi, "Thuốc, an, thần?"
"À. . . . . ." Cô nhận lấy túi, nhìn dáng vẻ khốn hoặc của anh, con ngươi chuyển một cái nhanh như chớp, chợt có một loại kích động muốn đùa giỡn anh rất mãnh liệt. Mím mím môi, sắc mặt cô thay đổi, đột nhiên lại tỏ vẻ như thật , "Bởi vì nghĩ anh có lời muốn nói với em, cho nên em mua dự phòng để dùng."
"Dự phòng?" Tiếng nói của Trình Mặc cao lên, mắt trừng lớn một cái, chắc là dùng để bày tỏ không hiểu, nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ.
"Bởi vì. . . . . ." Cô kéo dài giọng điệu, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, "Em cho là, anh. . . . . ." Cô vừa nói vừa quay ngược lại, "Thổ lộ, sẽ tràn đầy kích tình và các loại vui mừng, nhưng thì ra hoàn toàn là khuôn mẫu văn nghệ phạm . . . . . ."
Nói xong, cô không dám nhìn vẻ mặt của anh, xoay người, bỏ chạy vào trong bóng đêm dày đặc như một làn khói.
Tuy gió đêm lớn, nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ cảm thấy rét lạnh nữa rồi. Vì từ đó về sau, sau lưng của cô bắt đầu có tầm mắt yêu thương một mực theo sau của anh.
Trình Mặc tựa vào cửa xe, nụ cười dịu dàng trong suốt cứ chậm rãi hiện ra như vậy. Cho đến khi cô hoàn toàn biến mất ở bên trong sắc đen mờ mịt, anh mới cúi thấp đầu trở lại xe.