Buổi trưa mấy ngày sau, Lục Tác Viễn nằm ở trên ghế sa lon trong phòng khách nhà mình, chuyển kênh truyền hình, cuối cùng rốt cuộc lại trở lại tin tức CCTV.
Lúc Lục Lập Chấn ra cửa thoáng nghiêng đầu nhìn con gái đang vùi trên sa lon một chút, nghĩ thầm, kỳ lạ, con bé này lại có hứng thú với xu thế kinh tế quốc tế.
Sau bữa cơm chiều, Lục Tác Viễn và ông cụ Lục chơi cờ vây ở phòng khách như thường lệ. Hai bên đang đến thời khắc chém giết mấu chốt, Lục Tác Viễn thấy mẹ Tô Niệm từ trên cầu thang đi xuống, tay cầm quân trắng giơ lên cao chợt bất động.
"Ừ. . . Được. . ." Cho đến khi bóng dáng Tô Niệm biến mất ở phòng bếp, cô ngẩng đầu nhìn ông nội, làm động tác chọc cười rồi nhếch miệng cười rồi mới nhanh chóng đặt quân trắng xuống.
"Ha ha, nghĩ tới nghĩ lui, xuống chỗ xấu nhất." Lục Tác Viễn cúi đầu nhìn, chậc, hơi mất hồn chút, vậy mà đã làm sai rồi.
"CCTV có một tiết mục nghệ thuật mới muốn ghi hình, mời mẹ con đi làm cố vấn." Ông cụ Lục không khách khí chút nào mà ăn sạch một đống lớn quân trắng của cô, nhìn ra tò mò của cô, chậm rãi giải thích cho cô.
"Tiết mục về nghệ thuật gốm sứ sao ạ?" Tô Niệm là thầy dạy nghệ thuật gốm sứ, dĩ nhiên Lục Tác Viễn cho rằng như vậy.
"Không phải, nghe nói là tiết mục mới về giám định và thưởng thức nghệ thuật, có thư pháp có hội họa, còn có thêu thùa gì đó, bao hàm rất rộng. Mẹ con nói hình thức rất mới lạ, hơn nữa hình như thầy Lý của con cũng nhận được lời mời."
Lục Tác Viễn lại đặt một quân cờ xuống, hỏi: "Ai dẫn chương trình ạ?"
"Không biết." öۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺mÔng cụ Lục suy nghĩ một chút, phá vòng vây của cô: "Nghe nói vì để tiết mục có hiệu quả tốt thì mỗi chương trình sẽ chuyển người dẫn, luân phiên dẫn chương trình."
"Luân phiên dẫn chương trình? Mỗi chương trình sao ạ?" Lục Tác Viễn nỉ non một câu, đột nhiên nghĩ, không biết anh có đi không?
Lúc Tô Niệm bưng trái cây đến đây chỉ nghe thấy hai ông cháu đang thảo luận người dẫn chương trình của CCTV, đặt đĩa đựng trái cây xuống, bà nhìn tình thế chiến cuộc thiên về một bên, rất đồng tình vỗ vai của con gái mình: " Đồng chí Tiểu Lục, đường mênh mang lắm!"
Đưa cho ông cụ Lục một cây tăm cắm vào miếng táo, Tô Niệm ngồi xuống quan sát thế cờ. Ông cụ cắn miếng táo, hài lòng gật đầu một cái: "Rất ngọt."
Tô Niệm cười, lại đưa một miếng cho Lục Tác Viễn, đáp: "Mẹ của Tiểu Dụ đưa tới."
"Cám ơn mẹ." Lục Tác Viễn nhận lấy quả táo, tầm mắt vẫn dừng lại ở trên mặt mẹ Tô, sau đó rất thẳng thắn chứng thực: "Ông nói mẹ muốn cố vấn cho một tiết mục nghệ thuật mới của CCTV sao ạ?"
"Đúng." Tô Niệm gật đầu: "Thầy Lý của con sẽ là cố vấn tổ thư họa, mẹ là tổ nghệ thuật gốm sứ. Sao vậy, đột nhiên có hứng thú sao?"
"Mới vừa nghe thấy mẹ gọi điện thoại, sau đó ông nói với con là mẹ nhận được lời mời của CCTV, là CCTV đó, cứ có cảm giác thật sự rất cao cấp." Lục Tác Viễn nói xong, mắt cong cong cười, dáng vẻ thật sự tò mò. "Ông còn nói MC không phải là một người?" Đặt một quân cờ xuống, cô vội vàng lại cẩn thận hỏi.
"Ừ, vì gia tăng độ chú ý cũng nâng cao sức nóng, mỗi lần phát sóng tiết mục sẽ điều một MC tinh nhuệ mới, đồng thời sẽ dẫn bình luận tốt vào bằng máy. Nói một cách khác, tiết mục này không chỉ biết đến là một tiết mục tuyên truyền nghệ thuật văn hóa trong và ngoài nước, cũng là một cuộc đua kỹ năng giữa những MC trẻ tuổi của CCTV. Đoán chừng sẽ rất đáng xem." Tô Niệm lại đưa miếng táo đến miệng cô, nhắc nhở cô: "Ông còn đang chờ con đặt cờ đấy."
"A." Lục Tác Viễn quay đầu, liếc nhìn thế cờ, đầy trong đầu toàn là suy nghĩ về lời nói mới rồi của thầy Tô, vì vậy vội vã đặt cờ.
MC tinh nhuệ mỗi chương trình, giống như chính là anh vậy. . .
Một hồi lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng cười sang sảng của ông cụ Lục lần nữa: "Vừa rồi là một nước cờ dở! Con bé này, con đang nghĩ gì thế, thật sự là không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn!"
". . ."
Thứ sáu khi đi học, Lục Tác Viễn nghe thầy giáo nói lịch sử phát triển của thư họa ở trên bục, không biết sao lại nghĩ tới chuyện Lí Thạch Thư muốn làm cố vấn tổ thư họa, dĩ nhiên sau đó nghĩ đến tiết mục kia, kế tiếp là Trình Mặc.
Sau ngày thua cờ, cô hỏi mẹ Tô có biết những người dẫn chương trình hay không, thầy Tô cười lắc đầu, nói tổ tiết mục này là cơ mật, cũng là mánh lới tuyên truyền tiết mục, phải trước một tháng trước khi thu hình mới có thể công bố.
Anh vẫn còn ở châu Âu, cho nên, chắc là chưa có anh sao?
Lúc hồi hồn, vừa lúc thầy giáo so sánh lịch sử phát triển thư họa trong và ngoài nước, ánh mắt lại như đang ngó chừng cô, Lục Tác Viễn chột dạ, vội vàng cúi đầu lật giấy.
Khi đi học mất hồn nhớ anh, hình như có chút tội lỗi.
Buổi chiều, họ luyện tập múa như thường lệ. Trải qua hướng dẫn và trợ giúp của học viện nghệ thuật nước ngoài, họ đã có thể hoàn thành động tác bố trí rất tốt rồi, nhưng vì hiệu quả của điệu múa, trên giấy vẽ quốc hoạ vẫn còn một chút thê thảm không nỡ nhìn như vậy.
Lúc trở về ký túc xá, tâm trạng của mọi người có hơi sa sút, trên đường cũng không nói gì, Lục Tác Viễn một lòng nghĩ đến lúc này trở về còn có thể xem tin tức tài chính kinh tế buổi chiều nên đi không khỏi nhanh một chút.
Cho đến khi Chương Lễ đuổi theo vỗ vai của cô, hỏi cô đang suy nghĩ gì, cô mới ý thức được mình lại mất hồn.
Nghĩ gì đây? Cô sững sờ, bị đáp án ở đáy lòng bay qua làm cho sợ hết hồn — ngày hôm trước, cô nhìn anh ở trên đài nước ngoài, cho nên mới vừa rồi là đang suy nghĩ hôm nay có thể cũng nhìn thấy anh hay không. Dường như nghe anh nói tiếng Anh giống như luyện tập múa, thành chủ đề mới trong sinh hoạt gần đây của cô.
Bởi vì vừa đúng lúc đứng ở dưới đèn đường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khiến vẻ mặt kinh ngạc của cô hiện lên rõ rệt. Rõ ràng không phải là chuyện lớn gì, cô lại vì mọi người dừng chân bao vây mà chợt cảm thấy chột dạ.
"Không có gì." Cô nhếch miệng chậm rãi cười cười, nghĩ thầm phải trả lời thế nào, chợt gập bụng lại: "Mình chỉ đang suy nghĩ, nếu, nếu chúng ta không vẽ tranh sơn thủy nữa, chúng ta thử một chút. . . tranh mực nước? Lấy mực xanh làm cây, sau đó lại vẽ một đóa hoa sen. . ."
Mới đầu, cô chỉ vì che giấu sự chột dạ của mình mà tùy tiện nói đại, không nghĩ tới sau đó lại nói đâu ra đấy rõ ràng như vậy: "Vừa vặn đường cong của lá sen có thể mượn điệu múa xoay tròn để hoàn thành, thật ra thể hiện nước gợn và thể hiện thủ pháp sơn thủy chúng ta luyện tập cũng tương tự, về phần hoa sen, chúng ta chỉ cần chuẩn bị một chút màu hồng là được, một bàn tay nghiêng ấn xuống thì đã có chút hình dáng rồi, hơn nữa có thể lấy cây bút vẽ nhụy, lúc cuối cùng khi kết thúc điệu múa. Có sắc thái, hình ảnh thì cảm giác lập tức xuất hiện."
Đề nghị xong, cô nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ rồi tán đồng của mọi người, ít nhiều có chút giật mình. Cô không thích nói dối, lại không nghĩ rằng vì anh mà nói dối lần đầu tiên, lại còn nói ra đề nghị hay.
Bởi vì thảo luận ở trên đường, lúc trở lại ký túc xá thì tin tức buổi chiều của CCTV đã kết thúc.
Màn hình TV lại dừng ở chương trình tài chính kinh tế của CCTV.
"Biết em trở lại sẽ xem, nên chị đã mở ra giúp em trước." Sư tỷ Đàm Tĩnh vừa sắp xếp va li, vừa nói.
"Chuẩn bị đi xa sao? Không phải chị nói tháng sau mới đi sao?" Tiết mục kết thúc, Lục Tác Viễn dứt khoát nằm úp trên giường. Cô múa được vũ điệu này không phải là mệt mỏi bình thường, rốt cuộc cô biết tại sao tiết mục của thế vận hội Olympic phải luyện tập cả một năm.
"Chị ra nước ngoài một mình, em ở lại ký túc xá, tối ngủ có thể sợ hay không?" Không trả lời vấn đề của cô trước, ngược lại Đàm Tĩnh cười nói.
Hai đàn chị khác phải đi tham gia tranh tài hồi hai tuần trước rồi, hiện tại sư tỷ Đàm Tĩnh cũng đi. . . Lục Tác Viễn nghiêm túc suy nghĩ một chút, vùi mặt ở trong gối ừm một tiếng, không phủ nhận, sau đó rất có "khí thế" mà nói: "Em chuyển về nhà ở."
"Bởi vì ông Cố có sắp xếp khác cho nên hành trình thay đổi, cũng xế chiều hôm nay chị mới biết, may mà đã làm xong hộ chiếu từ sớm. . ." Lúc điện thoại của cô reo lên, vừa đúng lúc Đàm Tĩnh kéo khóa va li, giải thích với cô là sáng mai phải lên máy bay.
Lục Tác Viễn lục lọi lấy di động, miễn cưỡng nhận máy, còn chưa kịp mở miệng đã ngáp một cái.
"A lô —" Cô đạp giày trên chân ra, lật người một cái, lập tức đổi thành tư thế nằm ngửa thoải mái.
Giọng khàn khàn miễn cưỡng mang theo mỏi mệt, có vài phần thú vị của cô gái nhỏ nũng nịu.
"Chào buổi tối, bạn học Tác Viễn, là tôi, Trình Mặc." Đầu điện thoại bên kia dừng một chút mới vang lên tiếng nói.
Một giây kế tiếp, Lục Tác Viễn giật mình, vội ngồi bật dậy, sau đó, do động tác quá mạnh, đầu trực tiếp đụng phải thành giường. . .
Sau mười mấy giây, cô đưa tay xoa đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng ong ong, da đầu cảm thấy đau.
Cửa ban công giống như chợt mở ra, Bắc Kinh vào cuối thu, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, hình như sư tỷ đi lấy quần áo, trong miệng còn đang nói đến hành trình đi châu Âu với cô.
Cô lại cảm thấy đau đến muốn chảy nước mắt xuống.
Sao mỗi lần anh gọi điện thoại cho cô đều chọn lúc cô không nhìn màn hình cuộc gọi. Hít mũi một cái, cô xoa đầu lại lặng lẽ nằm xuống, TV vẫn còn để ở tiết mục tài chính kinh tế.
"Trình —" Lại hít mũi một cái, cô mở miệng, rồi dừng lại rất nhanh, không nói ra hai chữ "MC". Mắt liếc cửa, sư tỷ đã lấy quần áo đi vào.
"Sao vậy?" Giọng nói của anh qua điện thoại nghe có chút gấp gáp.
"Không có gì, đụng đầu thôi." Dừng một hai giây, cô uất ức nói: "Không biết có trở nên ngu ngốc hay không?"
Câu này nói xong, đầu điện thoại bên kia lại im lặng một hồi.
"Chắc sẽ không." Giọng nói trầm thấp truyền cảm vang lên lần nữa: "Tôi nhớ khi tôi thi thể dục cấp ba cũng vậy, bình thường có thành tích không được tốt lắm, lúc thi thể dục chợt bạn học đập bóng vào, sau đó lập tức thi toàn đứng thứ nhất."
"Thật chứ?" Lục Tác Viễn nghe lại hào hứng.
Một tiếng cười dễ nghe truyền đến, anh nói: "Lừa em đó. Hiện tại thì tốt hơn chưa?"
"Đây là phương pháp dời lực chú ý sao?" Cô lại xoa xoa đầu, ỉu xìu nói, "Nếu như đề tài không chuyển trở lại có lẽ sẽ có ích." di.e,nđà nl.ê quuýđô.nNgụ ý rất rõ ràng.
Đối phương ừm một tiếng: "Lần sau tôi nói sẽ lâu một chút."
"Hả?" Tiếng kéo ghế vang lên, Lục Tác Viễn không nghe rõ, vội vàng hỏi lại, nhưng đối phương cũng không có lặp lại. Hai người đều không nói gì, không khí lập tức hơi kỳ lạ.
Một lát sau, Lục Tác Viễn cảm thấy đầu không còn đau như lúc nãy nữa thì mới nhớ tới anh tìm mình chắc là có chuyện, cũng rất nghiêm túc mở miệng hỏi anh: "Đã trễ thế này, anh tìm tôi có việc gì sao?"
Trình Mặc phản ứnghơi chậm, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì, dừng một hồi mới trả lời cô: "Lúc nãy là muốn nói với cô là đồng nghiệp của tôi đã lấy được áo, kết quả lại hại cô bị tai bay vạ gió, đang suy nghĩ phải bù đắp lại lỗi lầm như thế nào."
"Không cần đâu." Lục Tác Viễn cười ha ha, phản ứng kịp: "Nhưng không đúng, không phải áo gửi đi ra ngoài phải rất lâu sao?"
"Hôm nay đồng nghiệp của tôi mới vừa nói với tôi là nhận được. . ." Dừng lại một lát, cô loáng thoáng nghe được anh đang hỏi gì đó, sau đó tiếng của anh mới vang lên rõ ràng ở đầu điện thoại bên kia: "Thì ra là anh ấy tạm thời đi làm chương trình ở Hongkong, đoán chừng áo của tôi vẫn để ở trước đài rồi." Nói xong, anh chợt rất chân thành nói một câu "Cám ơn".
Lục Tác Viễn đang bị vẻ trịnh trọng của anh làm cho không biết làm sao thì tiếng nói của sư tỷ Đàm Tĩnh chợt vang lên: "Tác Viễn, thuốc mỡ em đưa cho chị mang đi hình như là toa thuốc, đoán chừng không mang được."
"Chờ chút." Cô nói vào điện thoại một câu, quay đầu hỏi sư tỷ, Đàm Tĩnh đang ngồi xếp bằng ở trên ghế, đang ôm máy vi tính tra tài liệu.
"Không được, vậy coi như xong." Không dám để cho Trình Mặc đợi quá lâu, cô chỉ nói một câu, lại cầm điện thoại di động kề bên tai.
Ai ngờ, đột nhiên người bên kia điện thoại hỏi: "Là toa thuốc gì vậy?"
Cô ậm ờ nói là thuốc mỡ chống nắng trị viêm da, ai ngờ Trình Mặc cũng rất cố chấp hỏi tên đầy đủ, cũng nói có lẽ anh có biện pháp mua giúp cô.
"Coi như là đền bù hại cô đụng đầu thôi." Cô còn chưa kịp nói gì, anh liền gõ thước tay trước.
*gõ thước tay có nghĩa để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định
Lúc cúp điện thoại, cô phát hiện số điện thoại trò chuyện là một chuỗi số điện thoại nước ngoài xa lạ.
Nhìn dãy số, lần này không phải là anh thuận miệng nói đó chứ?