Thời Gian Đều Biết

Chương 1



Có thiện cảm với đối tượng xem mắt lần đầu gặp mặt, loại xác suất này hẳn là nhỏ đi?

Khi Lương Tích vội vàng chạy tới thì Lâm Lục đã ngồi ở bên kia chờ anh rất lâu. Anh bước qua thật nhanh, vẻ mặt mang theo sự áy náy, "Cô Lâm, thật xin lỗi, trên đường kẹt xe."

Đây giống như là cái cớ kém nhất có thể viện ra nhưng lại miêu tả chính xác tình thế hiện tại.

Lâm Lục không có vẻ gì là khó chịu, cô mỉm cười, "Vậy anh nhất định là đã khát rồi, có muốn uống nước trước không?"

Ngồi trước mắt anh là một gương mặt con gái tinh tế, nụ cười nhã nhặn. Lương Tích không suy nghĩ nhiều liền nói, "Được."

Lâm Lục thừa dịp anh đang uống nước, cẩn thận đưa mắt nhìn rồi im lặng. Chờ lúc Lương Tích uống nước xong cho tới khi anh ngẩng đầu, cô đã rất nhanh điều chỉnh lại nét mặt, hơi mỉm cười rồi giới thiệu mình, "Tôi là Lâm Lục, tên rất đơn giản vì mẹ tôi họ Lục."

Đây là lần đầu tiên Lương Tích đi xem mắt, nhất thời cũng không có phản ứng nào, chỉ cố gắng duy trì nụ cười trên gương mặt cứng nhắc, chân thành lắng nghe từng lời cô nói.

Ngược lại Lâm Lục là người mở miệng trước, cô nghi ngờ, "Có phải tôi đã nói nhiều quá hay không?"

"Không có." Anh vội vàng trả lời.

Trong lòng Lâm Lục lúc này mới thoáng thả lòng, tiếp tục chủ động nói đủ loại đề tài.

Trông thấy cô nói chuyện tự nhiên như vậy, Lương Tích không suy nghĩ nhiều trực tiếp hỏi, "Có phải cô đã từng đi xem mắt rất nhiều lần hay không?"

Lâm Lục bất ngờ, im lặng trong giây lát nhưng rất nhanh tiếp tục cười rồi nói, "Đúng thế, cho nên hoàn toàn quen thuộc với quá trình này."

Thấy cô biểu hiện thái độ tự nhiên không chút xấu hổ nào, Lương Tích đột nhiên cảm giác được nụ cười của cô lúc này so với hồi nãy đẹp hơn một chút.

Sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Lục, đối với lời xin lỗi còn chưa được nói ra, anh đã cảm thấy rằng điều đó là hoàn toàn không cần thiết.

Ăn cơm xong, Lương Tích đi tính tiền, thấy Lâm Lục đang ngẩn người ngồi đó mới tiến lên hỏi cô, "Cô muốn về nhà không?"

Lâm Lục nghiêng đầu nhìn anh không nói.

Sau đó nhìn thẳng vào anh, thấp giọng, "Hiện tại tôi không có ý định về nhà."

Lương Tích vốn nghĩ là tối nay sau khi đưa cô về nhà sẽ trở lại chuẩn bị làm việc tiếp, nhưng có thể thấy được cô thật sự không quá tình nguyện về nhà. Anh do dự giữa hai phương án.

Tiếp tục theo cô hay trực tiếp bỏ đi?

Anh dường như đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng giống như rất nhanh bởi vì qua một lúc anh đã chủ động hỏi, "Nếu không chúng ta đi xem phim?"

Lâm Lục đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe anh hỏi xong lập tức ngẩng đầu, "Được."

Cái ngẩng đầu trong giây phút đó, Lương Tích tựa như nhìn thấy đáy mắt cô như có chứa ánh sao. Ánh mắt có mang chút đặc biệt hấp dẫn người khác, đơn thuần và sạch sẽ, còn không che dấu sự vui vẻ của mình.

Anh cho rằng cô rất thích xem phim.

Nhưng Lâm Lục đối với việc xem phim gì đều không để ý, cô để anh tự chọn. Hôm nay lại là đúng hai ngày trước lễ Quốc Khánh, phim ra rạp rất nhiều, Lương Tích thấy nhiều như vậy liền không muốn chọn.

Đối với người không hay xem phim như anh mà nói việc lựa phim này là một việc khó khăn. Anh tùy tiện nhìn một chỗ, sau đó chọn phim tình cảm. Giống như vừa đúng lúc, không phải vô tình lựa chọn mà là mắt anh trực tiếp bỏ qua những tựa phim kia.

Đây là lần đầu tiên trong vòng 29 năm qua anh muốn xem một bộ phim tình cảm, mà việc này lại có liên quan đến Lâm Lục.

Lâm Lục không thích ăn uống gì trong lúc đang xem phim, cô cầm túi đi sau Lương Tích, nhìn theo bóng lưng của anh có chút xuất thần, mím môi từng bước một đi ngang qua anh.

Sau đó, hai người ngồi cách xa nhau.

Ngẫu nhiên có tiếng cười vang lên, xung quanh toàn là các cặp đôi đang ôm lấy nhau. Lâm Lục đặc biệt chán nản ngồi bên trái một cặp đôi kia. Người con gái trực tiếp ngồi lên đùi cậu con trai, hai người hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác, mà thỉnh thoàng, chân của người con gái đó lúc mang động tác trêu trọc người yêu lại đá trúng cô.

Lâm Lục cũng không để ý đến bọn họ, sau khi mấy lần bị đá trúng, cô liền ngồi xích lại gần Lương Tích rồi tiếp tục xem phim.

Lương Tích muốn đổi chỗ với cô, nhưng thấy cô nghiêm túc xem phim như vậy nên không hỏi.

Toàn bộ tình tiết của phim đều không làm cho Lương Tích cảm động, anh chỉ cảm thấy bộ phim này nhàm chán. Nếu đổi lại là hồi trước, có lẽ anh sẽ chỉ cúi đầu chơi điện thoại, nhưng lần này anh lại cố tình ngồi xem hết bộ phim dài hai tiếng đồng hồ này. Có lẽ bị Lâm Lục ngồi bên cạnh ảnh hưởng nhưng nguyên nhân cụ thể thì chính anh cũng không rõ.

Ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối. Mỗi lúc có gió thổi, Lâm Lục cảm thấy có chút lạnh. Cô tự trách bản thân đã không suy nghĩ chu đáo, chỉ chăm chăm suy nghĩ mặc thế nào cho đẹp.

Lúc ngồi vào trong xe cô mới cảm thấy ấm áp, ở ngoài mặt Lâm Lục không có biểu tình gì, nhưng trong lòng cô đã sớm nhảy nhót.

Trên đường đi Lương Tích nói chuyện phiếm câu được câu mất cùng cô, sau khi đến chung cư của Lâm Lục mới dần đần không nói thêm gì nữa.

Lâm Lục xuống xe, nhưng lại có suy nghĩ muốn cho động tác của mình chậm hơn một chút. Đóng cửa xe phía sau lại, tim cô đập loạn, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ thoái mái vừa rồi, cũng không nghĩ đến lí do vì sao Lương Tích lại cùng cô xem phim, nhanh chóng quay người qua, gõ cửa sổ xe.

Lương Tích thắc mắc, quay cửa xe xuống nghiêng người ra.

Tay cô lắc lắc điện thoại, hỏi anh, "Có muốn lưu số điện thoại không?"

Lương Tích trái lại là đã quên mất chuyện này, anh nói được.

Sau đó điện thoại được đưa đến, anh nhìn số rồi bấm máy.

Chốc lát, điện thoại liền reo lên.

Lúc Lương Tích đưa điện thoại lại cho Lâm Lục, cô cố gắng kiềm chế bản thân mình vì khẩn trương mà xúc động, cô đứng tại chỗ, mặt không biểu lộ gì nhiều.

Anh nói: "Số điện thoại của tôi ở hàng trên cùng. Tôi là Lương Tích, Tích trong "minh bạch""

Rõ ràng là vốn nên giới thiệu từ lúc gặp nhau, vậy mà đến bây giờ anh mới nói.

Lâm Lục gật gật đầu, cười với anh rồi nói hẹn gặp lại.

Lương Tích.

Lương Tích.

Cô đã sớm biết anh tên Lương Tích qua lời của người giới thiệu.

- ---------------------------------------

Lâm Lục ném túi lên ghế sofa rồi nằm xuống, dụi dụi mắt, nhưng càng dụi càng đỏ, cô dứt khoát nhắm mắt lại.

Trong đầu hiện lên hàng loạt cảnh tượng lúc xem mắt, cảnh Lương Tích chạy tới xin lỗi cô, cảnh anh đưa cô đi xem phim, cảnh anh đưa số điện thoại cho cô.

Giây phút lúc hỏi anh số điện thoại, cô thật sự đã nghĩ tới khả năng mình bị từ chối.

Nhưng lại là không có, biểu hiện tốt nha.

Cô khịt mũi rồi đứng dậy đi tắm rửa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô cẩn thận nhắn tin cho Lương Tích, "Ngủ ngon." Sau đó lại cảm thấy quá mức đột ngột, thế là lại nhắn tiếp một tin, "Hôm nay cảm ơn anh, đây là lần đi xem mắt vui vẻ nhất của tôi."

Thật lâu sau cũng không thấy có tin nhắn trả lời, cô thở dài, tắt điện thoại rồi đi ngủ.

Cô làm thế nào cũng không ngủ được, vô cùng tỉnh táo lăn qua lăn lại. Lục Lâm bắt đầu đếm cừu, đếm tới rất nhiều lần một trăm tinh thần mới có chút mệt mỏi, mí mắt bắt đầu nặng nề, áp má vào gối dần dần ngủ.

Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng đèn, âm báo tin nhắn vang lên.

Hai mắt của Lâm Lục lập tức mở ra, nhìn điện thoại, là tin nhắn Lương Tích gửi tới.

Anh chỉ nhắn lại hai chữ, "Ngủ ngon."

Nhưng lại hoàn toàn làm Lâm Lục mất ngủ.

Cô nhìn chằm chằm hai chữ kia đến xuất thần, hoàn toàn không có vẻ gì là buồn ngủ. Nhìn đồng hồ, đã 12h10, cô ngồi dậy uống nước.

- -----------------------------------

Thời điểm Lương Tích hẹn cô lần thứ hai là cách hôm đi xem mắt hai ngày, đúng đợt nghỉ Quốc Khánh dài hạn. Lâm Lục đặc biệt ăn mặc cẩn thận, thay hết bộ này đến bộ khác.

Trong điện thoại, Lương Tích hỏi cô có muốn đi leo núi không, mặc dù không thích vận động nhưng vì đối phương là anh nên cô vui vẻ nhận lời.

So với lần trước cách ăn mặc của cô có sự khác nhau. Lúc trước Lâm Lục để tóc dài, hôm nay tóc cô búi tròn. Dựa theo gu thẩm mỹ của Lương Tích, trên mặt cô thoạt nhìn thì không thấy trang điểm, nhưng thật ra thì có trang điểm rất nhẹ.

Không cần nói, mắt anh đúng là có cảm giác khác. Lúc này Lâm Lục nhìn rất trẻ, thoạt nhìn giống như là sinh viên, nụ cười không có chút miễn cưỡng, là một dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên.

Leo được một nửa, Lâm Lục cảm thấy đau nhức lạ thường. Cô đi theo sau Lương Tích, không dám dừng lại quá nhiều, chỉ có thể an ủi bản thân đi nhanh một chút, chân bước nhanh hơn. Nào biết được Lương Tích bỗng nhiên quay đầu lại, cô lúc này đang ở bên phải anh bị bất ngờ, chân phải trẹo một cái, lại nghĩ tới lát nữa phải đi tiếp, cả người cô đều đau.

Lương Tích nhận ra Lâm Lục có chỗ khác thường, ở một bên đỡ cô, thấp giọng hỏi thăm.

Cô bĩu môi, chỉ chỉ chân phải, dáng vẻ vô cùng đáng thương, "Đau."

Chân cô đã sưng lên một cục lớn. Lương Tích cởi giày cùng vớ của cô ra, giúp cô xoa bóp.

Ban đầu Lâm Lục rụt chân về, không tình nguyện để anh làm như vậy. Dù sao đường cũng dài như thế, không thể không đổ mồ hôi, ít nhiều thì cũng có mùi. Nhưng Lương Tích hoàn toàn không quan tâm những chuyện đó, chăm chú nhìn chỗ sưng của cô, Lâm Lục đành phải để anh tiếp tục xoa bóp.

Toàn bộ quãng đường sau đó là Lương Tích cõng cô đi. Lâm Lục ghé trên lưng anh, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen ngắn của anh, hai tai sạch sẽ, miệng mang theo ý cười, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Trời xui đất khiến, cô hỏi: "Anh có phải đã từng cõng qua người phụ nữ khác không?"

"Không có." Lương Tích nói, "Lúc học đại học tôi chỉ chuyên tâm thi cử. Tính cách lúc đó rất nhàm chán, không có bạn gái. Sau khi thi đậu nghiên cứu sinh thì bận tối mày tối mặt, càng không nói tới lúc thi lên cao nữa. Lâm Lục, tôi không có bạn gái."

Lúc nói chuyện, anh mang theo chút thở dốc. Lâm Lục không nói ra được là vui hay không vui, chỉ hỏi tiếp: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Hả?"

"Hiện tại anh có nghĩ tới việc có bạn gái không?" Lòng bàn tay Lâm Lục ra đầy mồ hôi nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.

Thật tốt là lúc này Lương Tích không nhìn được rõ được mặt cô, dây là chuyện cô cảm thấy vô cùng may mắn.

Anh đứng lại, đẩy cô lên trên một chút, nghiêm túc trả lời cô: "Lâm Lục, tôi là người rất nhàm chán. Tôi không muốn chậm trễ cô."

Lâm Lục không nói chuyện.

"Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Cô là người hoạt bát cởi mở, tôi sợ về sau cô sẽ chán ghét sự cứng nhắc của tôi."

"Tôi cũng không hoạt bát giống như anh tưởng tượng đâu." Lâm Lục nói, cô cho rằng Lương Tích là khéo léo từ chối mình nên cũng không nói rõ nguyên nhân.

Anh cười, "Nếu như cô không ngại những lời tôi nói vừa rồi vậy thì chúng ta thử xem sao."

Sau khi Lương Tích nói xong, thật lâu sau không có câu trả lời.

Nếu một cặp đôi mà nhìn Lâm Lục lúc này, họ sẽ thấy cô đang cười một cách hạnh phúc như thế nào.

Im lặng một phút, cô kiềm chế tâm trạng của mình, nói: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.