Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 35: Chương 35: Nam nhân bị bệnh




Từ sau ngày Lam Thành mắc mưa, cũng đã một tuần rồi không thấy anh. Mà mấy ngày nay, tin tức từ tập đoàn Lam Long không báo mà lan ra, hầu như là thổi quét các báo kinh tế lớn, luôn xuất hiện trên tiêu đề báo, thậm chí ngay cả báo giải trí cũng có mặt, có rất nhiều tin tức dùng hình thức bát quái để gây tranh luận được tung ra. Đương nhiên tin tức cũng tồn tại tin tích cực và tin phản đối, mặc kệ chuyện này có chính xác hay là không, nguyên nhân vì sao, mọi người có hiểu biết tin tức hay không, nhưng tất cả mọi người đều có ý kiến riêng của mình thông qua những lời giải thích vụng về, nhất là những tin xoay quoanh Lam Thành khen chê không giống nhau. Có người cho rằng Lam Thành là thương nhân có trách nhiệm khó gặp được, nhìn ra được ở anh sự gan dạ và sáng suốt. Cũng có người cho rằng Lam tổng luôn luôn không sợ hãi rốt cuộc không chịu nổi tịch mịch mà tranh giành gây nên, đây là xã hội “Văn minh tiến bộ” biểu hiện, ngôi sao dựa vào đấu đá nhau mà dành vị trí đầu, xí nghiệp thì dành nhau mà tuyên truyền, mà kinh khủng nhất là nhóm công nghiệp tư nhân cũng muốn dựa vào giành giựt để tạo tinh thần. Cũng có người nói là Lam thành thân là tổng tài của Lam Long tập đòan, lại lợi dụng người khác quảng cáo rùm beng cho chính mình, đề cao địa vị cùng giá trị con người của mình trong xã hội.
Động Hiểu Hi tự nhiên biết là gần đây anh chịu áp lực không nhỏ, không chỉ phải đối mặt với đám truyền thông điên cuồng oanh tạc, liền ngay cả những đồng sự luôn ủng hộ anh cũng có không ít đồng sự ra mặt, muốn nói với Lam Thành việc thay đổi quan điểm, cô không biết làm thế nào để giúp anh, có lẽ không nên đi quấy rầy anh, cô nghĩ ở trước mặt anh giả vờ không biết gì hết mới là làm cho anh thoải mái nhất.
Ăn qua cơm chiều, Lam Thành vẫn thường lui tới giống như cũ, cho dù không thể về nhà đúng giờ cũng sẽ gọi điện thoại về. Đông Hiểu Hi vừa mới “A lô” một tiếng, vẫn như cũ bị Trạm Trạm đoạt đi mất, sau đó lại bô lô ba la cầm điện thoại tán gẫu không ngừng. Phía sau, cô tự nhiên không thể cùng tranh giành với con, liền nhàm chán đi tìm việc gì đó để làm, hơn mười phút sau, cô liên tiếp nhắc nhở vài lần đã đến giờ chiếu phim hoạt hình, Trạm Trạm vẫn như cũ không chịu buông điện thoại xuống, mười phần giống với nhóc con nói lải nhải không ngừng. Có thể thấy được sức thu hút của chú Lam lớn hơn cả phim hoạt hình, mà địa vị mẹ của cô thật là khó giữ được.
Ngay lúc cô đi vào nhà bếp nấu nước trong nháy mắt trở về, bên kia điện thoại đã cắt đứt liên lạc, Trạm Trạm cũng đã bắt đầu hết sức chăm chú xem phim hoạt hình, cậu cũng vẫn như trước không hề phát hiện ra tâm tư của mẹ. Đông Hiểu Hi nhịn hai ngày rốt cuộc không thể nhịn được nữa, liền tiến đến ngồi xuống bên người Trạm Trạm, hỏi: “Chú Lam gọi điện thoại nói cái gì?”
Trạm Trạm làm như là không nghe thấy gì, nhìn màn hình TV chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn cười.
“Mẹ hỏi sao con không nói.”
Trạm Trạm rốt cuộc quoay đầu nhìn nàng một cái: “Mẹ, con muốn ăn khoai tây chiên.”

Đông Hiểu Hi cắn chặt răng, chỉ có thể lấy lòng bằng cách đem gói khoai tây chiên đóng gói đưa tới tay con, tiếp tục chờ mong. Thế nhưng vài phút trôi qua, Trạm Trạm dường như không còn nhớ rõ vấn đề của mẹ, một bên đem khoai bỏ vào miệng ăn, một bên nhăn lại mày nhỏ, hoặc là mân mê cá miệng nhỏ nhắn, sau đó lại cười khanh khách, Đông Hiểu Hi bên này trong đầu hiện lên ý tưởng muốn xúc động bay qua đánh vào mông con. Cuối cùng nàng nhẫn đến tâm gần như muốn hỏng, một phen đem khoai lấy đi, lạnh lùng nói: “Nhóc con không lương tâm, chú Lam mỗi ngày mua cho con nhiều đồ ăn ngon như vậy, con có thể không hề quan tâm đến chú ấy sao?”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Trạm Trạm ngẩng đầu lên ngây người nhìn mẹ, vạn phần ủy khuất. Chính là sau một lúc lâu, cậu như là nghĩ tới cái gì, hỏi: “Mẹ, mẹ không phải là đang nhớ chú Lam? Nhưng chú ấy bề bộn nhiều việc, không thể tới tìm mẹ.”
“…”
“Nhưng mà con đã thay mẹ dặn dò chú, nói chú ngoan ngõan ăn cơm, ngoan ngõan ngủ, còn nói với chú là mẹ nói…”
Nhìn thấy con vẻ mặt chân thành, Đông Hiểu Hi chợt không biết nói gì. Không biết có phải hay không thấy mình có lỗi, cảm thấy đứa con gần bốn tuổi này nguyên lai bụng dạ mười phần đen tối, luôn cố ý vô tình “đùa giỡn” ba và mẹ. Cô đem khoai trả lại cho con, sờ sờ cái đầu thông minh của con, ôn nhu nói: “Không có việc gì, xem phim hoạt hình đi.”
Đi đến ban công, đối diện là cái cửa sổ nhỏ với ánh đèn đuốc ấm áp, trong nháy mắt tưởng như cỏ dại ở trong lòng cô sinh trưởng thật tốt. Cô xác định chính mình chìm vào năm năm quá khứ ngày càng sâu, năm năm quá khứ của cô như ngọn cỏ thời thanh xuân, có khi tích cách quật cường không tiếp thu, cô gái của nhiều năm trước thích hư vinh, thích được hâm mộ, khen tặng hay luôn có thanh âm quay chung quanh. Mà hiện tại thì sao? Cô đã không thể theo đuổi cái loại phù hoa chói sáng này, người đàn ông đẹp trai cùng vinh quang cũng không còn là kẻ muốn khoe quyền sở hữu, cô càng thích trở về một loại nội tâm đơn giản, bình thản, thích lẳng lặng giữ lấy anh, lẳng lặng hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc của ba người. Hiện tại cô cũng không quan trọng việc anh lại cẩn thận che chở cô, mà là anh đối với đứa nhỏ khuôn mặt tươi cười ôn hòa. Có lẽ đó chính là quá trình lột xác để một cô gái trở thành một người phụ nữ. Phụ nữ thường thường so với cô gái đơn giản hơn, lại so với cô gái càng sợ mất đi…
Đột nhiên chuông di động vang lên cắt qua màn đêm yên tĩnh, cuối đầu thấy cái tên đã lâu không xuất hiện, Hạ Tuyết.

Cô hơi nhếch lên khóe miệng, ấn nút nghe điện.
“Có nhớ mình không? Mình đã trở về thành phố T.”
“Nhanh như vậy?” Hiệu suất làm việc của Lam Thành quả nhiên tốc độ.
“Cậu còn ngại mau? Thấy mặt, mình sẽ bóp chết cậu. Không, mình sẽ bóp chết Lam Thành. Cậu không biết hắn có bao nhiêu kiêu ngạo, ngày hôm qua đi sân bay đón mình còn cảnh cáo mình không được tìm cậu, cậu trăm ngàn lần đừng nói với hắn là mình gọi điện cho cậu…”
“Lam Thành ngày hôm qua đi sân bay đón cậu?” Đông Hiểu Hi trong lòng có lọai cảm giác khác thường, nhưng cụ thể còn không nói ra được vì cái gì, chỉ cảm thấy có chút tư vị của sự khó chịu, vô cùng bối rối.
“Giờ ăn trưa ngày mai tìm mình đi, mình muốn cảm ơn cậu.”
“Tốt, đến lúc đó mình giới thiệu nhóc con dễ nhìn cho cậu.”

Cái gọi là giới thiệu nhóc con dễ nhìn cho Hạ Tuyết, tự nhiên là đem Trạm Trạm đến cho cô xem, thật ra Đông Hiểu Hi cũng không chờ mong gì cái loại nhiệt tình khiến cho cô sợ hãi này. Ngắn ngủi hai giờ gặp nhau, hai người trừ bỏ đùa đứa nhỏ hoặc chia thức ăn cho lẫn nhau, tựa hồ không có trao đổi gì nhiều. Cái loại tình cảm tỷ muội tốt đẹp không hề có khúc mắc này đột nhiên tựa như lọt qua khe hở thời gian quái dị, cứ việc giãy dụa cố gắng tìm kiếm đề tài để nói, lại vẫn như xưa là cái loại cảm giác xa cách thản nhiên. Đông Hiểu Hi cũng không biết vì sao nói không nên lời, nhưng cô biết loại xa cách này cũng không phải do một người tạo thành, đột nhiên cô có một loại cảm khái, người yêu nhau lúc chia tay tựa hồ có biết vì duyên cớ gì? Mà bạn bè trong lúc đó lại như vậy không biết tại sao trở nên bất hòa.
Bởi vì hôm nay sinh nhật ba, Đông Hiểu Hi không có ở lại lâu, ăn cơm xong liền tạm biệt Hạ Tuyết. Trên đường trở về, Trạm Trạm có chút không vui, nói dì Hạ Tuyết dường như không thích cậu. Thẳng đến lúc Chú Lam gọi điện thoại tới, cậu mới nhoẻn cái miệng nhỏ nhắn lên nở nụ cười. Chính là lúc này đây Chú Lam không cho cậu cơ hội chiếm lấy điện thoại, vừa mới nói hai câu liền kêu cậu đem điện thoại giao ẹ. Sau khi Đông Hiểu Hi tiếp nhận điện thoại, bên kia liền truyền đến thanh âm thóang vội vàng: “Em đưa Trạm Trạm đi đâu thế? Hôm nay không phải sinh nhật ba sao, anh mua quà đưa cho lái xe đem tới, vốn tính tự mình đi lại sợ làm cho lão nhân gia mất hứng.”
Đông Hiểu Hi nghe xong đột nhiên cảm thấy khổ sở, cũng hiểu được có điểm thật xin lỗi Lam Thành. Kỳ thật Lam Thành không dám đi gặp ba nguyên nhân chủ yếu là cô tạm thời không nghĩ đem chuyện tốt hai người quay lại với nhau nói cho ba mẹ, cô cảm thấy còn không nắm chắc được việc thuyết phục bọn họ, sợ thẳng thắn rồi về sau cả hiện trạng này cũng không thể duy trì, lỡ Lam Thành lại sợ cô khó xử mà đem trách nhiệm gánh lấy hết cho bản thân.
“Đừng nghĩ quá nhiều, vui vẻ cùng ba qua cái sinh nhật, ngày mai anh trở về nhà cùng em, ngoan.” Lam Thành giọng nói rất thấp, ôn nhu tất nhiên là không cần phải nói, Đông Hiểu Hi đột nhiên cảm thấy giọng nói của anh không đúng chỗ nào đấy, vội vàng hỏi: “Anh còn đang tăng ca sao? Vì sao giọng nói không được bình thường, có phải hay không bị bệnh?”
Lam Thành dừng một hồi lâu mới không tình nguyện thẳng thắng nói: “Ừ, bị bệnh vài ngày. Hôm nay thật sự không có biện pháp đến công ty, nên ở lại nhà trọ …”
“Anh cũng thật có tiền đồ.” Động Hiểu Hi ngữ khí mang theo trách cứ, cảm giác đau lòng cùng vội vàng thực tự nhiên liền toát ra. Cô biết Lam Thành không dễ dàng sinh bệnh, lại càng không dễ gì bỏ thời gian nằm trên giường dưỡng bệnh, nhất định là rất nghiêm trọng: “Anh ngoan ngoãn nằm, cái gì cũng đừng làm, em mua chút thuốc cùng đồ ăn lập tức đem qua.”
Đông Hiểu Hi lấy tốc độ nhanh nhất đến nơi ở của Lam Thành, cô phải lấy ra cái chìa khóa nhà trọ, hồi tưởng tới buổi tối ngày đó Lam Thành bắt nó đặt trong tay cô, khi đó cô không nghĩ tới có một ngày sẽ dùng tới nó, chỉ xem nó là một cái hứa hẹn trân quý của Lam Thành đối với cô.
Mở ra, phía sau cửa, Lam Thành sớm đã đứng ở trước cửa chờ. Áo ngủ màu xanh đen cùng với trắng được may tỉ mỉ vô cùng sạch sẽ nho nhã, ở trong mắt Đông Hiểu Hi, người đàn ông trên mặt trắng nõn nhẵn nhụi lại có một tầng ũ rũ thản nhiên, có vẻ gầy yếu, làm cô không kìm lòng được muốn thương tiếc. Có lẽ một người cường ngạnh như anh cũng tồn tại một mặt yếu ớt, chính là anh không biểu lộ ra trước mặt ai mà thôi. Lúc cô cúi đầu đổi giày cho Trạm Trạm, lau đi nước mắt của bản thân, cô có cái thói quen, thời điểm ban ngày ở nhà Trạm Trạm chơi đùa, sợ con ngã sấp xuống, cho nên rất ít cho con mang dép lê. Làm cho cô không nghĩ tới Lam Thành lại cẩn thận đến thế, ngay cả tại cái nhà trọ chính mình cũnh không thường ở lại chuẩn bị một đôi giày vải cho đứa nhỏ, nước mắt cuối cùng nhịn không được lăn xuống.

“Làm sao vậy? Hử?” Lam Thành ngồi xổm xuống, nhận lấy giày từ tay cô một bên mang cho Trạm Trạm, một bên ôn nhu hỏi. Bọn họ đã bao lâu rồi không gần gũi nhau như vậy? Đông Hiểu Hi đột nhiên cảm thấy cho dù chính mình ở bên người anh, vẫn là không thể kiềm chế những suy nghĩ về anh, cái loại tưởng niệm này vừa khiến cô áy náy vừa cảm giác bất lực. Cô không biết ở trước mặt anh, nên thế nào hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, thậm chí tạm thời ngay cả hôn nhân cũng không có biện pháp cho anh, mà Lam Thành đối với khát vọng đó rất là mãnh liệt.
Có lẽ là do hiểu biết tâm tư của phụ nữ, Lam Thành đứng thẳng dậy vỗ mông nhỏ của Trạm Trạm, nói: “Bảo bối ngoan, tự vào phòng khách chơi, nơi đó có đồ chơi cùng đồ ăn vặt, mua để dành cho con.”
Sau khi con vui vẻ rời đi, Lam Thành mạnh mẽ đem cô đứng lên ôm vào trong lòng, hành động rất vội vàng, xem ra anh thật sự rất nhớ cô, chỉ sợ cô bởi vì anh sinh bệnh mà ngăn cản anh điên cuồng tăng ca, cũng sợ chính mình ỷ lại quá nhiều vào ôn nhu của cô mà giảm sức chiến đấu, cho nên hai ngày nay mới không có gặp cô. Nhưng là anh ngạc nhiên phát hiện, mấy ngày nay ly biệt cũng hơn hẳn năm năm kia, thì ra thói quen là vô cùng đáng sợ, làm cho anh hiểu ra được so với năm năm trước càng quý trọng cô hơn, cũng càng không muốn xa rời cô?
“Hôn anh một cái…” Lam Thành cúi đầu, thoáng làm nũng đòi hôn cô, ngay tại lúc đôi môi nóng rực vừa mới chạm cánh môi như hoa kia, đột nhiên có giọng nói nho nhỏ gián đoạn bọn họ:
“Chú Lam, nhà chú vì sao không có con vật nhỏ nào? Cũng không có chó mèo?”
Đông Hiểu Hi xấu hổ đẩy Lam Thành ra, gặp con trừng ánh mắt to tròn nhìn cô, dường như là thực không hiểu vì sao mẹ cùng Chú Lam lại cùng nhau hôn môi, cô vội gượng ép giải thích “Chú Lam bị bệnh…”
Con nít quả nhiên dễ lừa. Trạm Trạm nhăn lại chân mày nhỏ, đi đến trước mặt Lam Thành, còn hỏi thật sự: “Chú Lam, đầu chú có phải là rất đau? Nếu đau thì ẹ ôm một cái là tốt rồi, lúc Trạm trạm bị bệnh chính là mẹ ôm liền khỏe.”
“…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.