Mộ Cảnh Thời đưa Trì Thư Ý đến một quán ăn Tứ Xuyên, quy mô quán không lớn nhưng khẩu vị lại vô cùng được ưa chuộng.
Dù đang trong giờ cơm tối nhưng rất may, khi hai người họ đến thì vừa lúc trống một bàn, mà nhân viên phục vụ vừa dọn dẹp xong, Mộ Cảnh Thời nắm tay Trì Thư Ý bước đến bàn trống rồi ngồi xuống.
Thật ra điều anh hài lòng nhất về quán nhỏ này là phong cảnh bài trí bên trong quán, toàn bộ ghế đều là kiểu ghế dài sát tường, mặc dù ngày nào cũng chật ních người nhưng vì đường đi chính giữa đủ rộng nên không đến nỗi ngạt thở, thậm chí còn rất thông thoáng rộng rãi nữa cơ.
Nhân viên mang theo thực đơn bước tới, hỏi xem họ định gọi gì, Mộ Cảnh Thời không nhìn thực đơn mà đọc vanh vách một loạt món ăn, sau đó gọi thêm hai ly nước dừa.
Quan trọng là, tất cả những món anh gọi đều là những món cô thích ăn.
Trì Thư Ý nghĩ vừa rồi anh hỏi cô có còn ăn cay được không trên đường tới đây, tự dưng cảm thấy không chỉ mình cô mà cả anh, họ đều rõ sở thích của đối phương, nhưng đồng thời cũng hoài nghi rằng sở thích mà họ rõ đó có khi đã thay đổi rồi.
Thời gian quả là một thứ đáng sợ, nó có thể thay đổi mọi thứ, cả về ngoại hình, khẩu vị, sở thích, giá trị quan của một người…Nhưng đồng thời, nó cũng là một cán cân, một chiếc kính lúp có thể xác minh một số việc, như lòng người, tình cảm hay sự thật.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lời anh nói kéo cô về thực tại.
Trì Thư Ý nhoẻn miệng cười, đáp: “Đang nghĩ nếu ban nãy em nói giờ mình không thể ăn cay nữa thì anh sẽ đưa em đến đâu ăn.”
Anh lặng im một chốc rồi mới từ tốn bảo: “Sẽ luôn có thứ em thích.”
Cô hơi giật mình, sau khi mau chóng điều chỉnh lại tâm tình rồi hỏi: “Mà…Anh về từ lúc nào?”
“Giữa tháng bảy năm nay.”
“Vậy à? Trễ hơn em một tháng.” Cô dừng lại, hình như đang nhẩm đếm ngày, “Em về từ cuối tháng năm, đến tháng sáu thì bắt đầu làm việc ở đài phát thanh.”
Đến lượt Mộ Cảnh Thời ngạc nhiên, ý cô là cô đã từng ra nước ngoài?
“Đi nước ngoài một mình?”
“Không phải, em đi với Bắc Bắc và anh Nam Sơ.”
Đôi mày Mộ Cảnh Thời thoáng chau lại, anh đã từng nghe qua tên người này, sau đó nghe cô nói tiếp: “Em ra nước ngoài học đàn, Bắc Bắc thì phải học cho xong chương trình còn anh Nam Sơ bận quản lý chi nhánh công ty bên ấy, ngày thường chỉ có Bắc Bắc ở với em thôi.”
“Lúc trước có hai cô gái đến quyên góp, còn đổi một loạt đàn piano mới cho thầy Trần nữa, trong đó có một cô có tài lắm dù cô ấy chơi loại đàn piano dành cho trẻ con, chỉ tiếc đôi mắt bị tật, không nhìn được gì.”
“Chú có biết cô gái ấy tên gì không?” Anh gấp gáp hỏi.
Viện trưởng tiếc nuối lắc đầu, “Hai cô gái kia quyên tặng nặc danh, làm sao bọn tôi biết tên thật được, họ còn đeo kính râm giống hệt nhau, buộc tóc đuôi ngựa giống nhau, mặc quần áo đôi, đến cả chiều cao cũng tương đương, chú còn chả biết thật sự họ trông thế nào nữa kìa. À tôi có nghe bọn họ gọi nhau là “Bắc Bắc” và “Thất Thất”, cô gái mù được gọi là Thất Thất thì phải.”
Cô gái mù được gọi là Thất Thất…
Thật ra sáng hôm liên lạc với cô qua kỳ phát thanh anh có ghé qua cô nhi viện nơi từng ở một thời gian để quyên góp, cũng vô tình nghe được tin tức về cô qua lời viện trưởng nơi ấy, ngoại trừ chút tin tức ít ỏi đó và chuyện cô đang ở Nam Kinh thì anh hoàn toàn chả biết gì về cô thêm cả, không biết hiện tại cô đang ở đâu, làm việc ở đâu, cũng không biết mình phải tìm đến đâu để gặp cô đây nữa.
Loay hoay một hồi lại như trở về sáu năm trước hỏi thăm được chuyện cô từng đến bệnh viện Nam Kinh, lúc ấy, ngoại trừ biết cô từng đến bệnh viện, trừ việc biết cô ở Nam Kinh ra thì cũng chả hay chả biết gì. Nhưng đúng lúc đó, cuốc điện thoại báo có ca cần cấp cứu gọi đến, anh chỉ đành kìm nén mọi cảm xúc, cố gắng trấn tĩnh để lao đến bệnh viện phẫu thuật cứu người.
Anh đến làm việc ở bệnh viện này cũng là vì lòng riêng, dùng cái cách ngu xuẩn nhất thế giới để tìm cô.
Anh chỉ nghĩ, rằng chỉ cần cô vẫn ở Nam Kinh, chỉ cần cô vẫn tiếp tục khám mắt định kỳ thì sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp được cô.
Nhưng mọi chuyện đều có nếu như, nếu cô không còn ở đây nữa thì sao? Nếu bây giờ cô không còn đủ kiên nhẫn để đi khám mắt nữa thì sao? Nếu như…
Hơn nữa anh cũng không thật sự muốn bị động đợi cô xuất hiện mãi, thế nên đêm hôm đó trên đường về nhà sau ca phẫu thuật căng thẳng, khi nghe thấy câu “Có lẽ bây giờ người ấy lẳng lặng chờ bạn tỏ bày tình cảm mà bạn vẫn luôn chôn chặt trong đáy lòng đấy.” cô nói trên kỳ phát thanh, anh giống như trúng bùa mê gì đó, đờ đẫn lấy điện thoại bấm số kết nối.
Bây giờ nhìn lại, anh thật sự muốn cảm ơn hành động chỉ có người điên mới làm tối hôm ấy.
Đồ ăn được dọn lên bàn, Mộ Cảnh Thời vừa gắp đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Sao lại muốn làm MC đài phát thanh thế? Không phải trước đó em bảo muốn làm cô dạy đàn dương cầm à?”
“Vâng?” Bàn tay cầm đũa của Trì Thư Ý khựng lại, cô cười nhạt đáp: “Đợi một thời gian đã.”
“Ừ?”
“Như hiện tại, chuyện em có thể chơi đàn nhuần nhuyễn thế này đã là chuyện ngoài dự đoán rồi, Em chỉ sợ dạy cho con cái nhà người khác ngay sẽ không khác gì việc chữa lợn lành thành lợn què.” Cô từ tốn ăn rồi tiếp lời: “Tuy rất muốn giống như mẹ, có thể dạy người khác chơi đàn học nhạc, nhưng…Vẫn nên chờ thêm một thời gian đã.”
“Chờ đến bao giờ?”
Cô bĩu môi, “Mới gặp lại ít lâu mà đã vội bàn chuyện này với em rồi.”
Mộ Cảnh Thời đặt đũa xuống, thấy hơi bất lực, “Trước đây anh có nói nếu đã là chuyện mình thích làm thì phải dốc hết sức mà thực hiện, em đã làm, cũng đã tự chứng minh được bản thân có thể hoàn thành tốt, bây giờ lại thế này? Thất Thất, em đang sợ cái gì?”
Sống lưng cô chợt cứng đờ.
Anh vẫn thế, luôn nói trúng tim đen cô, khiến cô vui vẻ mà cũng khiến cô hoảng loạn.
Vui vẻ vì anh vẫn luôn hiểu rõ cô, cũng hoảng loạn vì không ngờ anh vẫn hiểu cô đến vậy.
Chiếc mặt nạ che lấp con người thật cô luôn đeo rịt trước mặt người khác dường như chẳng bao giờ hiện hữu với anh vậy.
Anh luôn có thể nhìn thấu mọi tâm tư thầm kín của cô, cho dù vào tám năm trước hay tám năm sau.
“Xin lỗi, có lẽ là anh đã ép em quá rồi.”
Cô vốn đang gục đầu, nghe thấy lời xin lỗi của anh thì chợt ngẩng lên, “Không phải mà, không có…”
“Em đã trưởng thành, đương nhiên có quyền tự lựa chọn, tự quyết định.” Đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô một chốc, “Được rồi, ăn tối đã.”
Anh nói không sai chút nào, cô thật sự đang sợ, sợ sự cố năm ấy, sợ chuyện người nói với cô câu “Em có thể” từng mất liên lạc, lòng can đảm và sự mạnh mẽ của cô đã biến mất theo anh rồi, tám năm nay cô luôn sống an phận, cố gắng hài lòng với hiện tại mà không hề muốn tiến lên phía trước thêm bước nào.
Trì Thư Ý chọc chọc đôi đũa vào bát, cuối cùng vẫn ủ rũ lên tiếng: “Anh Cảnh Thời.”
“Ừ?”
“Mắt của em…Có thể khỏi không?”
Hình như anh không ngờ cô sẽ hỏi đến vấn đề này, nên ngây cả người ra.
Trì Thư Ý như đoán được phản ứng của anh, cô cười cười ra chiều không để ý: “Thật ra có khỏi hay không cũng thế, em quen rồi, vả lại năm nào tái khám bác sĩ cũng nói nếu có phẫu thuật thì xác suất thành công cao nhất cũng chỉ đến 30%, nếu là thất bại thì chắc chắn sẽ mù cả đời.”
“Đừng kết luận sớm thế chứ, Thất Thất.”
Cô không nói gì, chỉ là im lặng nở nụ cười hệt như nắng chiếu giữa trời quang, đôi mắt kia trong vắt như dòng suối trong, nếu có thể thấy được thì e rằng sẽ còn linh động hơn bây giờ biết bao nhiêu.
“Nếu giờ anh đã là bác sĩ mắt thì đương nhiên sẽ dốc hết sức chữa trị cho em, đừng nghĩ lung tung, anh còn đang chờ em “trả tiền viện phí” bằng một bản nhạc em đàn đấy.”
Cô không nhịn được cười thành tiếng, giọng nhuốm vài phần dỗi hờn: “Hứ…Sao anh vẫn nhớ rõ vậy chứ?”
“Ừ, trí nhớ tốt thì biết làm sao đây, mỗi câu mỗi chữ em nói anh đều nhớ hết.”
“…” Nụ cười trên môi Trì Thư Ý nhạt dần, mặt thì bắt đầu ửng hồng.
“Bây giờ ký hợp đồng có phải muộn quá không nhỉ?” Anh ghẹo cô, “Sợ người nào đó muốn xù kèo rồi.”
Sau bữa ăn, cảm giác lạ lẫm xa cách giữa hai người họ đã sớm đi xa cả trăm dặm, Mộ Cảnh Thời vừa dìu cô ra khỏi quán bèn khoác áo vest nào của mình lên vai cô.
“Em chờ ở đây, anh lái xe đến ngay.”
“Vâng.” Cô cười nhẹ, hơi gập bàn tay mình lại sau khi anh thả ra, ban nãy vô tình chạm vào cổ tay anh, thế mà sờ được một chiếc vòng tay trên ấy, hình dạng còn mang lại cảm giác quen quen.
Trì Thư Ý đứng bên lề đường cạnh quán, yên lặng chờ anh, trên áo khoác ngoài của anh thoang thoảng mùi thuốc lá, cô vốn không cố ý sờ túi áo khoác, nhưng vì sợ không níu thì áo sẽ rơi xuống đất nên mới tình cờ chạm vào thứ gì đó, hình như là một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa nằm trong túi áo.
Nên mới nói, không có gì gọi là vĩnh viễn không đổi thay hết, đây là điểm cô không quen ở anh.
Lúc Mộ Cảnh Thời lái xe đến, nhìn thấy cô vẫn ngoan ngoãn đứng bên lề chờ mình giống như những ngày xưa cũ, những ngày cô luôn dịu ngoan đứng chờ anh mua đồ ấy, tâm trạng Mộ Cảnh Thời thoải mái hơn không ít.
Từ dạo bắt liên lạc được với cô gì hầu như anh không còn u uất nữa, hôm nay, lần đầu tiên gặp lại cô thì vô cùng vui vẻ.
Tám năm rồi, Mộ Cảnh Thời dường như đã quên cảm giác thư thả mãn nguyện từ lâu, rồi giờ đây, hết thảy mọi thứ lại dần quay lại quỹ đạo ban đầu.
Sau khi được anh dìu lên xe, Trì Thư Ý mở miệng hỏi: “Anh Cảnh Thời bắt đầu hút thuốc từ bao giờ vậy ạ?”
Anh sững người, mất một lúc mới đáp: “Trong xe có ám mùi à? Không thì mở cửa sổ…” Vừa dứt lời đã đưa tay ấn công tắc.
“Không phải, không có mùi, chỉ là em ngửi thấy…Mùi từ áo khoác của anh, hơn nữa hình như trong túi áo khoác có cả gói thuốc và bật lửa, là của anh nhỉ?”
“Ừ.”
Tuy đã bắt đầu hút từ tám năm trước nhưng thật ra anh không nghiện hút thuốc lắm, khi không kiềm lòng được nhớ cô, nghĩ về cô nhưng lại bất lực, mỏi mệt vì không thể gặp cô thì sẽ chọn cách hút thuốc để chống chọi cho qua.
“Anh nên hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.” Giọng cô vang lên bên tai anh, ôn hòa dễ nghe.
Anh bật cười, trầm giọng đáp được.
Khi Mộ Cảnh Thời đưa cô đến cửa, Trì Thư Ý có trả áo khoác cho anh và vì muốn xác nhận xem suy đoán của bản thân có phải thật không, cô làm như vô tình chạm chạm vào cổ tay anh, kín đáo sờ lên khối chữ nhật nhô lên trên chiếc vòng tay, chữ khắc trên ấy, là tên cô nhỉ.
Mộ Cảnh Thời không hề phát hiện ra, anh chỉ vắt áo trên cách tay rồi hỏi: “Mai em rảnh không?”
“Vâng?” Cô thoáng hoảng thần.
“Mai anh nghỉ, nếu em rảnh thì mình đi chơi.”
“Có rảnh ạ, nhưng chiều em phải về sớm một chút.”
“Thế 8 giờ sáng mai anh sang đón em?” “Được ạ.”
Mộ Cảnh Thời dẫn cô bước lên bậc thang, nói: “Em vào nhà đi, mai gặp lại, ngủ ngon nhé em.”
“Anh Cảnh Thời cũng ngủ ngon.”
Sau khi trở về nhà, Mộ Cảnh Thời thay quần áo rồi vào phòng tắm để tắm, tắm xong, anh nhìn thấy chiếc áo khoác mình để trên ghế sô pha trong phòng khách, anh bước đến, lấy gói thuốc và bật lửa từ trong túi áo ra, đăm chiêu vài giây rồi dứt khoát ném vào thùng rác, rồi cầm áo có mùi thuốc lá Trì Thư Ý nói để vào máy giặt.
Sau này cũng không cần hút thuốc nữa.
Đêm ấy anh lại mơ thấy cô, cô trong mơ đã đàn một bản nhạc cho anh nghe, vẫn mặc chiếc váy liền thân trắng hợp với cây đàn dương cầm trắng toát, có điều bé con trong mơ là Thất Thất mặc váy trắng hôm nay anh gặp chứ không còn là bé con mặc váy trắng trong quá khứ nữa.
Giai điệu réo rắt êm tai tuôn trào từ đôi bàn tay nhịp nhàng múa nhảy thoăn thoắt trên từng phím đàn, tấu nên một bản nhạc hoàn mỹ khôn cùng.
Ba ngàn đêm chẵn, đây là đêm anh ngủ ngon nhất, bình yên và thoải mái.