Trì Thư Ý nằm trọn trong vòng tay anh, tay vẫn cầm ly nước ấm anh rót cho mình, cô muốn cử động nhưng lại không dám, vì sợ đánh thức anh.
Có lẽ suốt hai hôm nay anh thật sự rất mệt, Mộ Cảnh Thời cứ thế, ôm cô ngồi trên sô pha trong phòng khách rồi ngủ gục luôn.
Một lúc sau, Trì Thư Ý nghe tiếng thở đều đều của anh, thậm chí còn nghe ra cả tiếng ngáy mũi nho nhỏ, bấy giờ mới cẩn thận tránh khỏi vòng tay anh, đặt ly nước lên bàn rồi nhẹ tay nhẹ chân đỡ anh nằm xuống sô pha, cô còn lấy thêm một cái chăn đặt ở đầu ghế sô pha, đắp cho anh xong rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Cô sờ tay lên khuôn mặt anh, khẽ khàng chạm lên từng đường nét một, trong đầu thì đang lẳng lặng mường tượng nên dáng vẻ của Mộ Cảnh Thời, bên tai dường như còn văng vẳng tiếng anh nói: “Chỗ này là trán, đây là lông mày, đây là mắt…”
Nghe theo lời nói trong ký ức mình, cô chạm đến vầng trán anh, rồi lông mày, đôi mắt…Cuối cùng chạm xuống khóe miệng anh, nghĩ lại chuyện lần đấy cô còn cảm giác được anh đã cười, vành môi cong vút, Trì Thư Ý không nhịn được nhoẻn miệng cười, nụ cười của anh Cảnh Thời chắc đẹp lắm nhỉ.
Mộ Cảnh Thời đương mê mang thì bỗng cảm giác được cô đang ở cạnh mình, thế là cuống quít giữ lấy cô, vội vội vàng vàng siết chặt tay cô nàng, cũng bởi anh sợ cô rồi sẽ như bao lần trước, biến mất ngay trước mắt anh.
Trì Thư Ý hơi giật mình vì bất ngờ bị anh giữ tay, cứ nghĩ anh đã tỉnh, cô thử gọi: “Anh Cảnh Thời?”
Nhưng không có tiếng đáp lại, anh vẫn đang ngủ say.
Từ khóe mắt đến đuôi mày Trì Thư Ý đều cong vút cả lên, cô lấy tay còn lại tiếp tục nâng niu ve vuốt sườn mặt anh, ngón tay cái vừa khéo đụng vào khóe môi anh, thế là cô chầm chậm cúi người lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh chàng một cái rồi mau lẹ rụt người về, khuôn mặt vốn trắng trẻo thoắt đã đỏ bừng.
Cô tựa người vào mép ghế, tay hai người vẫn riết chặt lấy nhau, Trì Thư Ý cũng đặt bàn tay còn lại của mình lên rồi nói khẽ: “Anh Cảnh Thời ngủ ngon.”
Mộ Cảnh Thời tỉnh vào lúc ba giờ sáng, vừa mở mắt ra đã thấy Trì Thư Ý đang say ngủ cạnh mình, tay hai người đang đan lại với nhau.
Mộ Cảnh Thời thấy cô cuộn cả người lại thành một quả bóng nhỏ rồi mà vẫn còn giữ chặt tay mình, anh vuốt ấn đường, cứ trách sao bản thân lại ngủ thiếp đi chả biết trời đất gì thế này, vén chiếc chăn mỏng lên, nhẹ nhàng rút tay mình ra rồi khom lưng bế cô lên, vào phòng ngủ.
Tay Trì Thư Ý lành lạnh, dù vẫn chưa vào đông, vẫn là tiết thu mát mẻ song dầu sao đêm về gió lạnh, không khí vô cùng ẩm thấp, cô còn đắp chăn cho mỗi anh, hiển nhiên sẽ chịu lạnh.
Mộ Cảnh Thời dém chăn cho cô cẩn thận, ngắm cô một chút rồi mới xoay người đi đến tủ quần áo, lấy quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa, với một người ưa sạch sẽ như anh thì chuyện bôn ba tận hai ngày trời không kịp tắm rửa gì thật sự quá sức chịu đựng.
Đợi anh giặt quần áo, thay đồ rồi lau tóc xong xuôi, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy tay cô nàng ló ra khỏi chăn.
Mộ Cảnh Thời vắt khăn lông lên giá phòng tắm, đi sang, đang định kéo tay coi đặt lại dưới lớp chăn bông thì lại khựng chốc lát, thay vào đó, anh ra ngoài lấy một chiếc hộp nhỏ rồi mang vào một chiếc vòng tay y hệt vòng mình đang đeo, cẩn thận đeo nó lên cổ tay cô. Sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô, dịu dàng nâng niu mu bàn tay Trì Thư Ý và cúi đầu đặt lên đấy một nụ hôn.
Anh cứ nhìn đăm đăm vào khuôn mặt say ngủ đầy nét an bình của cô, Mộ Cảnh Thời đau lòng vươn tay xoa xoa cái vầng trán hãy còn sưng đỏ vì đụng phải anh rồi giúp cô vén lại mái tóc dài vốn hơi rối, bấy giờ mới mỉm cười hài lòng.
Tầm sáu bảy giờ một tuần nào đó giữa tháng mười, trời vừa hửng sáng, tia nắng đo đỏ mong manh mang theo ánh vàng rực rỡ tràn vào gian phòng ngủ, chiếu lên gò má hồng nhuận và dịu ngoan của cô, trông yên bình xiết mấy.
Mộ Cảnh Thời vẫn luôn nhìn chằm chằm cô cuối cùng cũng đứng dậy, đi vào phòng làm việc, một lúc sau, anh quay lại cùng với một chiếc máy ảnh, anh thành thạo điều chỉnh cự ly và độ phơi sáng rồi đến bên cạnh giường, chọn một góc bản thân thấy ổn nhấn rồi ấn chụp.
Anh cứ ngắm nghía pô ảnh chụp ấy miết, càng xem càng thích, cuối cùng cũng có ảnh để bổ sung vào cuốn album.
— Ngày 17 tháng 10, lần đầu tiên anh chụp ảnh cho cô sau khi họ gặp lại, cũng là dáng ngủ đẹp nhất anh từng thấy trong đời.
Mộ Cảnh Thời đặt máy ảnh lên bàn, bước đến đưa tay lên ve vuốt gò má cô, khẽ khom lưng và nhìn bộ dạng say giấc nồng của cô thật dịu dàng, rồi anh chầm chậm cúi đầu, hôn nhẹ lên vết bầm bé tẹo trên vầng trán cô, tầm mắt anh chưa từng thôi luyến lưu trên khuôn mặt người con gái ấy, bàn tay phải vẫn vô cùng cẩn thận chạm vào làn da trắng mỏng của cô, ngón tay cái đã bao bận sượt ngang qua khoé miệng cô nàng, cuối cùng, anh lại cúi đầu, khẽ trao cho cô một nụ hôn tạm biệt vươn đầy nét thương yêu rồi mới bằng lòng rời đi.
Hiếm khi Mộ Cảnh Thời chịu vào bếp nấu một bữa ra hồn vào ngày trong tuần, anh thường gọi đồ ăn giao tới từ nhà hàng quen hoặc nấu đại mì gói ở nhà, nhưng hôm nay anh lại muốn tự làm một bữa cơm sáng thịnh soạn.
Cũng bởi cô ở đây.
Ở một mình thì không sao hết, song nếu là có cô thì anh nhất định sẽ không làm bất cứ thứ gì qua loa nữa cả, dù thế nào, anh muốn đưa cho cô những thứ tốt nhất, tuyệt vời nhất.
Vừa làm xong bữa sáng thì tiếng chuông cuộc gọi vang lên từ phòng khách, Mộ Cảnh Thời đi đến, lấy di động từ trên bàn trà, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi một chốc rồi ấn nghe.
“Thất Thất! Cậu đâu rồi? Cậu đi ra ngoài sao không bảo tớ? Có biết tớ lo lắm không hả? Cậu đang ở đâu? Tớ đi tìm ngay đây….”
Mộ Cảnh Thời còn chưa kịp nói gì, Diệp Bắc Bắc đã chất hàng đống câu hỏi lên đầu anh, chân mày anh hơi chau lại, vẫn giữ thái độ lịch sự đáp lời: “Xin chào, tôi là Mộ Cảnh Thời.”
Đầu dây bên kia im lặng cả mấy giây, sau đó hỏi tiếng có tiếng không: “A…Ai cơ?”
“Mộ Cảnh Thời. Chào cô, cô Diệp.”
“Mộ Cảnh Thời?” Diệp Bắc Bắc hoài nghi hỏi lại, sau đó chợt kêu lớn đến độ trời long đất lở: “Bác sĩ Mộ á?”
Mộ Cảnh Thời nghe tiếng cô nàng hét mà sắp chấn kinh tới nơi, anh đưa điện thoại cách xa tai mình ra một tí rồi nhẫn nại đáp: “Ừ.”
“Thất Thất ở chỗ anh? Không phải anh đang ở nước ngoài à? Cậu ấy chạy đi tìm anh hay sao? Hai người chắc sẽ không…” Cô nàng kinh hãi hít sâu một hơi, “Chúa ơi! Sao bác sĩ Mộ anh lại…Anh anh anh…Hai người…” Anh vừa định mở miệng nói họ chưa làm gì hết thì cái bà cô này đã chặn họng anh ngay tắc lự: “Thất Thất đâu?”
“…Em ấy đang ngủ.”
“Ờ…Hahaha, vậy bác sĩ Mộ có định mời cơm không? Lấy tư cách bạn trai Thất Thất ấy?” Diệp Bắc Bắc che miệng cười.
Mộ Cảnh Thời rất chi là vui lòng khi nghe câu hỏi này, anh cười nhạt, đáp: “Đương nhiên là sẽ mời cơm, bao giờ cô Diệp có thời gian thế?”
“Tôi thì sao cũng được, cứ sắp xếp theo thời gian của bác sĩ Mộ thôi.”
“Vậy…Tối nay thì sao?”
“Được được!”
Cuối cùng Diệp Bắc Bắc cũng chịu ngắt điện thoại, Mộ Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm, đặt di động của Trì Thư Ý lại lên bàn rồi vào phòng ngủ định kêu cô dậy.
Lúc đẩy cửa vào thì cô cũng vừa ngồi dậy, đờ đẫn ngải ngủ nhìn nhìn phía trước, tay vẫn nắm chặt chiếc chăn bông lụa xanh biển anh đắp cho cô, vẻ mặt rối bời.
“Tỉnh rồi?”
“Anh Cảnh Thời.”
“Ừ?” Anh đi đến cạnh cô, ngồi xuống mép giường, “Đang định đánh thức em đây, ngủ có ngon không?” Nói rồi bèn cưng chiều cười cười, đưa tay xoa đầu cô.
Trì Thư Ý chớp chớp mắt, má ửng hồng gật đầu, thật ra giấc ngủ lần này không được an ổn lắm, dù sao mặc nguyên áo thường ngủ vẫn rất mệt, cô lấy tay che má, xấu hổ hỏi: “Em ngủ lâu lắm rồi ạ?”
“Không đâu, mới bảy rưỡi thôi.”
“Dạ?” Cô sờ cổ tay phải, phát hiện có thêm một chiếc vòng thì hỏi, “Đây là…”
Mộ Cảnh Thời sờ vào chiếc vòng tay, “Bé con à, em mất thứ gì thì anh đều sẽ tìm lại đúng thứ ấy cho em.”
Cô nhíu mi cố nén nước mắt sắp ứa ra vì xúc động, khẽ cắn môi dưới, “Cảm ơn, cảm ơn anh, anh Cảnh Thời.”
“Nói gì ngốc thế.” Anh cười cười bất lực, đưa tay véo nhẹ má cô.
Trì Thư Ý giật mình, buông anh ra tức thì rồi hoảng loạn nói: “Em…Giờ em phải về, nếu không Bắc Bắc không tìm thấy em trong nhà…”
“Cô ấy đã gọi đến rồi.”
“…” Trì Thư Ý vô vọng “À” một tiếng, khóc không ra nước mắt.
“Có chuyện gì à?” Anh thấy cô thoắt cái biến thành một dạng khổ không thể nói hận không thể tả thì bật cười hỏi.
“Chắc cậu ấy không nói gì hết đúng không ạ?” Trì Thư Ý ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi.
“Nói…” Anh vừa mở miệng thì cô đã xen lời, Trì Thư Ý ra chiều không thiết sống nữa, ảo não nói luôn: “Thôi quên đi, em về sẽ giải thích lại với cậu ấy vậy.”
Anh không nhịn được cười, “Giải thích gì mới được?”
Trì Thư Ý: “….Thì…Có lẽ là…Lý do cả đêm không về nhà?”
Nói xong, cô thở dài thườn thượt, xốc chăn muốn xuống giường, Mộ Cảnh Thời đỡ cô nàng vào nhà vệ sinh, lấy dụng cụ rửa mặt đã chuẩn bị từ trước cho cô, giúp cô phết kem đánh răng rồi đưa cô, sau đó dặn cô cẩn thận, có việc gì nhớ gọi anh xong thì mới yên tâm đóng chặt cửa, bước ra ngoài.
Trì Thư Ý tự rửa mặt xong xuôi, vừa mở cửa nhà vệ sinh thì giọng Mộ Cảnh Thời đã vang lên cách đấy không xa, “Chờ…”
“Chờ anh qua đã.” Còn chưa nói hết bốn chữ ấy, cô đã bước lên phía trước một bước.
Thật ra ban nãy lúc đỡ Trì Thư Ý vào nhà vệ sinh Mộ Cảnh Thời đã nhắc cô trước cửa có bậc cửa, nhưng nhà cô thì không có, nên lúc trở ra Trì Thư Ý lại quên khuấy mất lời nhắc nhở của anh, thế là vấp phải bậc cửa.
Mộ Cảnh Thời xông đến đỡ lấy cô sắp ngã xuống, cả người Trì Thư Ý cũng theo đấy nhào vào lòng anh, hơi hoảng sợ, hơi thở cũng rối loạn, anh đỡ cô đứng vững rồi vội vã kiểm tra xem cô có bị trầy xước gì không.
Trì Thư Ý kéo tay anh xuống, lắc đầu: “Em không sao mà, không có việc gì hết mà anh Cảnh Thời.”
“Không sao là tốt…” Anh ôm chặt lấy cô lầm bầm, hiển nhiên còn sợ hơn đương sự là cô nữa.
Nếu xảy ra chuyện gì ở chỗ này của anh thì anh sẽ tự trách tới chết mất, tối qua bất cẩn khiến trán cô sưng đã khiến anh đau lòng lắm rồi, giờ mà còn bị gì nữa thì anh thật sự sẽ không bỏ qua cho bản thân đâu.
Mộ Cảnh Thời dìu cô đến ghế ngồi, lấy lược qua định giúp cô chải đầu, song Trì Thư Ý nào có ngờ anh sẽ làm thế, hoảng hồn muốn đứng lên thì lại bị anh đè vai ngồi xuống từ sau, “Đừng quấy, ngồi đã.” Anh dịu dàng nói.
“Để em tự…” Cô duỗi tay, muốn lấy lược chải tóc.
“Thất Thất, đừng quấy.”
Rõ ràng giọng anh rất dịu dàng, không hề có tí lực công kích nào nhưng cô cũng chẳng hề muốn kháng cự lại nữa kia, vô cùng ngoan ngoãn ngồi yên.
Thật ra trước đây anh từng chải tóc cho cô, vì chơi đùa quá hăng nên tóc rối cực, cũng là tự anh buộc tóc lại giúp cô, nhưng khi ấy còn trẻ, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc đàn ông chải tóc cho phụ nữ.
Vì có một từ xa xưa rằng: “Một chải đến cùng, Hai chải đến đuôi, Ba chải đến bạc đầu.” (*)
(*): Trích “Vấn Tóc Thập Sơ Ca” (Mười câu ca sao vấn tóc) là bài ca dao với ý nghĩa cát lợi khi con gái xuất giá, bắt đầu lưu truyền từ Quảng Châu, Trung Quốc.
Nếu thật sự có một chàng trai sẵn sàng chải tóc cho bạn gái mình, cậu ta chải vừa cẩn thận vừa trân trọng thì nhất định chàng trai ấy đã đem hết tình yêu trao cho cô bạn gái ấy rồi.
Mà anh, giờ này phút này đang giúp cô chải đầu, chải còn nhẹ và dịu dàng hơn khi tóc xõa vai gầy, tay anh và chiếc lược lần lượt thay phiên nhau chải chuốt cho mái tóc dài như thác đổ của cô, thành kính hệt như đang săn sóc cho món vật báu quý giá nhất thế gian.
Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, tay trái không ngừng vuốt chiếc vòng tay đang đeo bên cổ tai phải, hơi nhoẻn miệng cười, sau rốt, vẫn nói ra điều bản thân hoài nghi: “Em chưa từng nói với anh chuyện mình làm mất vòng tay, sao anh Cảnh Thời lại biết thế?”
Anh chú tâm mà vẫn khá vụng về chải tóc cho cô, cười cười: “Vì anh là người hiểu Thất Thất nhất đấy.”
Bé ngốc này sẽ chẳng bao giờ được thật ra cô đã tự nói cho anh biết rồi, cứ mỗi lần cô vô tình đụng phải vòng tay của anh thì vẻ mặt sẽ hoảng hốt lắm, cái vẻ hoảng hốt ấy còn mang theo đôi phần mê mang, rối bời và buồn thương khó giấu.
Trì Thư Ý lại nhớ đến tối qua được anh dìu vào phòng để đàn quen thuộc, còn có câu anh nói: “Nếu anh không đứng chắn thì em đã lao vào bồn hoa rồi đấy.”
Phòng để đàn có bồn hoa, dù lúc bước vào căn phòng có tạo cho cô cảm giác quen thuộc, trống vắng và thuận tiện thì nó vẫn có trang trí bồn hoa, bàn ghế…
Thế nên, phòng để đàn ấy không phải tự nhiên đã thế, là anh đã sắp xếp từ lần đầu tiên cô đến.
Anh bước đến cạnh cô, để lược lên bàn, giây tiếp theo đã bị cô ôm chặt lấy eo mình, cả người Mộ Cảnh Thời cứng đờ, sau đó anh chợt cười, xoa xoa cái đầu đang kề sát vào ngực mình, hỏi đầy vẻ dung túng: “Có chuyện gì à em?”
Cô lặng im lắc đầu, còn anh thì cứ như thể nhìn thấu được tận tâm can cô, mở miệng an ủi: “Anh đã nói rồi, anh mất đi Thất Thất thì chắc chắn sẽ tìm cho bằng được Thất Thất về.”