Trì Thư Ý vừa về nhà đã cởi áo khoác ngoài màu xám ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng với áo len ngắn xam xám.
Lúc Mộ Cảnh Thời treo áo khoác của hai người lên và quay trở ra thì cô đã thay dép từ cửa vào và đang vừa đi vào phòng khách vừa nhìn ngắm xung quanh.
Trì Thư Ý vừa đi vừa đưa tay chạm vào đồ vật, xúc cảm quen thuộc lắm, cô đi một mạch đến phòng ngủ, mở cửa và chầm chậm bước vào, nhìn thấy chiếc giường họ cùng ngủ với nhau, nhìn tủ quần áo đầy ắp áo của cả hai người và nhìn bàn trang điểm ngổn ngang mỹ phẩm lẫn đồ chăm sóc da cô hay dùng…
Mỗi một nơi, mỗi một chỗ đều có câu chuyện của hai người họ.
Và mỗi nơi mỗi chỗ cô đều tỉ mẩn chạm vào.
Tường phòng ngủ màu trắng thuần, tủ quần áo và bàn trang điểm cũng thế, đương nhiên là trừ phần rèm cửa sổ xám tro cộng thêm chiếc giường lớn họ ngủ hằng đêm là màu xanh đen.
Nếu trên bàn trang điểm không có vật dụng của cô, nếu không phải cô ở đây cũng khá lâu rồi thì Trì Thư Ý sẽ nghĩ đây là phòng riêng của anh không đấy, dù sao màu sắc và kiểu dáng đều theo hướng nam tính thế này cơ mà.
“Nếu em không thích thì ngày mai chúng mình đi mua mới.” Anh ôm lấy cô từ phía sau, thoáng khom lưng thầm thì bên tai cô.
Anh vươn tay giữ cằm cô, để cô xoay mặt đối diện với mình, đến là chuyên tâm “mổ xẻ” vẻ mặt cô, Trì Thư Ý buồn cười, “Thật mà anh Cảnh Thời, em thích những thứ có hơi thở của anh, nên không cần đổi mới.”
Anh vẫn nhìn thẳng vào cô, Trì Thư Ý bật cười ra tiếng, đưa tay chạm lên khuôn mặt anh, “Trời, em nghiêm túc mà.”
“Đang gán nợ đó ư?”
Anh vừa hỏi thế, Trì Thư Ý đã ngẩn ngơ, sau đó hơi bất lực mở miệng, “Anh vẫn luôn nghĩ về chuyện này à?”
“Ừ đấy.” Anh nhướng mày.
“Được rồi, giờ qua đấy luôn nhé.”
Hai người tay trong tay cùng đến phòng để đàn, anh mở cửa phòng rồi vươn tay ấn công tắc đèn phòng, đèn trong gian phòng cũng giống như phòng ngủ và phòng khách, đều là đèn vàng dịu mắt.
Cô lặng yên đứng ngay cửa, nhìn lối trang trí đơn giản ngay ngắn trong phòng để đàn mà khóe mắt ươn ướt.
Cây dương cầm trắng cô yêu nhất được đặt giữa gian phòng, trên mặt đàn có đặt kèn Harmonica cũ kỹ mà đong đầy kỷ niệm, bên cạnh đàn có bày một góc bàn nhỏ, ắt là để kê máy tính khi cô cần livestream hoặc quay video, phía bên trái, gần cửa sổ có bày đủ loại hoa cỏ tươi xanh xinh đẹp, phía bên phải là ghế sô pha màu đen đặt dựa tường.
Trừ những thứ này ra thì không còn gì khác nữa.
Lần đầu tiên anh đưa cô đến ngôi nhà kia, phòng để đàn cũng được bày biện y hệt bấy giờ.
Anh từng nói với cô rằng sẽ tìm lại cho bằng hết những thứ cô đã đánh mất.
Mộ Cảnh Thời đang định dìu cô đi vào, cô đã túm chặt anh rồi nhào vào lòng anh ngay khi anh vừa quay đầu lại nhìn, cô nói: “Trước khi trả nợ, có thể đồng ý với em một chuyện không?
“Anh biết rồi.” Anh ôm chặt cô hơn, để cô dựa sát vào lòng mình.
Cô ngẩng đầu lên, cười với anh rồi nói tiếp: “Lát nghe xong đừng ngạc nhiên quá đấy nhé.”
Mộ Cảnh Thời miết nhẹ qua đầu mũi cô, “Để xem đã.”
Trì Thư Ý bước tới chỗ cây đàn rồi từ tốn ngồi xuống, còn anh vẫn đứng dựa một bên như trước, nhàn nhã nhìn cô.
Khoảnh khắc đôi bàn tay mảnh khảnh của cô chạm vào phím đàn đen trắng, tiếng nhạc du dương thánh thót như suối trong giữa non ngàn chợt ào ạt tuôn ra, từng cung đàn từng nhịp điệu quẩn quanh khắp căn phòng thoáng đãng, như châu rơi mâm ngọc, rõ ràng và lảnh lót, giai điệu lững lờ trôi rồi “chảy” vào tai anh.
Anh đã quá quen với bản nhạc này, nói đúng hơn là cả hai đã quá quen với nó, song khi được nghe chính tay cô đàn thì ý nghĩa đã khác hẳn.
Đôi mắt thẳm sâu như biển hồ không đáy của anh vẫn lẳng lặng nhìn cô đăm đăm, con trai trong lồ||g ngực như đang nổi trống, anh gần như không thể kiềm lòng được nữa, kiềm cái ý muốn bước đến ôm cô lên rồi mạnh bạo yêu thương một phen, kể cả khi cô đang chơi đàn dở.
Mộ Cảnh Thời siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm lại con thú dữ đang vô cùng muốn sổ lồng của mình, đôi mắt đen như màu mực đã bắt đầu ánh lên tia lửa, sáng quắc và vẫn nhìn cô không rời mắt, như hận không thể làm cô tan chảy trong ấy.
Trì Thư Ý vẫn chăm chú chơi hết bản nhạc mình canh cánh trong lòng, mười ngón tay xinh đẹp chầm chậm nâng lên khỏi những phím đàn đen trắng rồi thả lỏng xuống.
Cô đứng dậy bước đến cạnh anh, mỉm cười tươi tắn và nói: “Dành riêng cho…Anh Cảnh Thời.”
Lời cô nói đã thành công khiến anh mất cả kiểm soát, Mộ Cảnh Thời sải chân bước thẳng đến chỗ cô, Trì Thư Ý còn đang đi lại chỗ đàn piano thì bỗng dưng anh bước đến, lấy tay giữ lấy gáy cô, cũng vì bất ngờ mà Trì Thư Ý không khỏi lui về sau một tí. Rồi những ngón tay xinh vốn đang chạm hờ lên từng phím đàn giờ đã đè cả bàn tay xuống, tức thì, một tiếng nhạc hỗn loạn chợt vang lên khắp gian phòng để đàn.
Bàn tay đang vòng qua eo cô cứ như đã biến thành xiềng xích khóa chặt cô lại, không để cô có cơ hội lùi bước, nụ hôn mãnh liệt, thậm chí có phần mạnh bạo cứ thế ập đến, anh hung dữ vừa gặm vừa cắn cô, còn không thỏa mãn đến độ bắt đầu muốn chiếm lấy toàn bộ hơi thở và nước bọt cô có.
Trì Thư Ý vươn tay bắt lấy bàn tay đang tóm chặt phần gáy cô, bị bắt ngẩng mặt tiếp nhận nụ hôn điên cuồng đó, khuôn mặt trắng nõn cũng vì thiếu khí mà đã ửng hồng, đôi mắt to sáng trong vẫn luôn ngập ý cười nay đã dần mất đi tiêu cự, vừa rã rời vừa như mặt hồ nổi sóng, gợn gợn từng cơn.
Triền miên day dứt một lúc lâu, cuối cùng anh cũng chịu buông tha, Mộ Cảnh Thời li3m nhẹ lên khóe môi cô rồi cắn lên bờ môi cứ mê hoặc mình mãi, anh vừa thở d0"c vừa thì thào: “Thất Thất, em đang định tra tấn anh tới chết đúng không?”
Cô đã rệu rã cả người, cánh tay bám vội lên nơi cổ anh, dựa vào lòng anh thở lấy thở để, lắc đầu nguầy nguậy, “Em chỉ muốn…Bản nhạc này…Dùng để cầu hôn anh mà.”
Bản nhạc này là bản nhạc em muốn dùng để cầu hôn anh.
Em cầu hôn anh.
Anh đỡ bả vai cô giúp cô đứng cho vững, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu thẳm kia quả có gợn sóng lúc nghe cô nói, song hiện giờ đã lặng yên như thường.
“Em muốn anh trả lời thế nào?”
Cô ngây người, sao ngờ được anh sẽ hỏi lại mình, thế là niềm vui còn chẳng tày gang thì đã biến tăm hơn nửa, Trì Thư Ý chỉ đành cười cười ra vẻ thản nhiên hỏi: “Vậy anh định trả lời ra sao?”
Rõ ràng tối nay anh đã nói với dì Đường là chỉ cần cô gật đầu thì kết hôn với cô lúc nào cũng được kia mà.
Mộ Cảnh Thời bắt gặp vẻ thất vọng lóe lên trong mắt cô, chợt đau lòng khôn tả, bé con ngốc nghếch này của anh lại hiểu lầm ý anh rồi.
Anh kéo tay cô đi thẳng vào phòng sách, để cô đứng cạnh bàn còn mình thì cúi xuống, lấy chìa mở khóa một ngăn tủ, lôi ra vài chiếc hộp từ trong ấy.
Có tổng cộng mười hộp quà cả thảy, mỗi hộp đều có kích cỡ và cách gói ghém khác nhau.
Anh đứng thẳng dậy, đẩy một chiếc hộp xanh nhạt trong số ấy về phía cô, Trì Thư Ý ngờ nghệch trừng mắt nhìn anh, Mộ Cảnh Thời hơi hất cằm ý bảo cô cứ mở ra đã.
Trì Thư Ý vươn tay, chầm chậm mở nắp, một mô hình tòa tháp được làm từ pha lê thình lình xuất hiện, hàng chữ viết tay đầy phóng khoáng trên tấm thiệp xanh nhạt chợt khiến đôi mắt cô dần đẫm lệ: “Anh nhớ bé con từng nói lớn lên muốn được đến Pháp chơi, bây giờ không thể dẫn em đi được nhưng có đã tìm được mô hình tháp em thích nhất về rồi, cũng không biết em có thích không nữa, nhớ phải ngoan ngoãn chờ anh, chờ một ngày nào đó anh sẽ dẫn em đi. Bé con sinh nhật tuổi mười bốn vui vẻ.”
Anh đứng đối diện cô, vẫn nhớ như in từng câu từng chữ mình viết trên tấm thiệp be bé ấy, Trì Thư Ý cúi đầu nắm chặt tấm thiệp trong tay, nước mắt lã chã rơi xuống, làm nhòe ướt những con chữ đầy vẻ cô đơn anh từng viết.
Anh chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục đẩy một hộp quà hồng nhạt đến trước mặt cô, bên trong là một ly bằng gốm sứ tự tay anh làm.
“Dạo gần đây cứ mơ thấy em mãi, em trong cơn mơ đã vòi anh phải tự tay làm một thứ gì đó tặng em, anh không biết em thích gì nên đã tự tìm học làm gốm, chiếc ly gốm này là thành quả đấy, tặng cho em. Bé con sinh nhật mười lăm vui vẻ nhé, và nhớ phải ngoan đấy.”
Anh lại đẩy cho cô chiếc hộp thứ ba, Trì Thư Ý với lấy, mở hộp quà trắng tinh kia ra, một chiếc váy trắng tinh khôi như tuyết sớm lẳng lặng yên vị bên trong, trên đấy có một tấm thiệp trắng kèm hàng chữ: “Bé con, sinh nhật tuổi mười sáu vui vẻ, không biết em giờ đang nơi đâu, nhưng anh hy vọng em luôn mạnh khỏe, quà sinh nhật năm nay của anh là một chiếc váy thiên sứ, dành riêng cho bé thiên sứ đep đẽ duy nhất trong trái tim anh — Thất Thất.”
Sau cùng còn có một câu là: “Anh vẫn luôn tìm em, chờ anh.”
Hộp quà thứ tư màu cam vàng và khá nhỏ.
“Lại một năm nữa trôi qua rồi, bé con Thất Thất sinh nhật mười bảy vui vẻ, tặng em một chiếc máy nghe nhạc, bên trong có đủ tất cả những bản piano em thích, thích hợp nghe trước khi ngủ lắm đấy, hy vọng em sẽ luôn có những giấc mộng đẹp mỗi đêm.”
Hộp thứ năm, đỏ rực.
Quà bên trong là một đôi giày cao gót đỏ chót.
Thiệp đỏ trong ấy viết rằng: “Ngày hôm nay đã đến, đánh dấu cột mốc trưởng thành của em, song trong mắt anh, Thất Thất vẫn mãi là một cô bé con đáng yêu, chúc em sinh nhật vui vẻ. Anh vẫn đang tìm em mà chẳng biết em có còn chờ anh không nữa?”
Hộp quà thứ sáu là hộp màu tím nhạt như màu hoa oải hương, bên trong là hộp trang sức được làm vô cùng sang trọng và tinh xảo, có một tấm thiệp tím đặt trên hộp trang sức ấy: “Lúc đi dạo phố để mua quà cho em thì bắt gặp một cửa hàng trang sức, anh nghĩ Thất Thất của anh chắc cũng sẽ thích vài món trang sức nho nhỏ như những cô gái khác, dù anh không biết liệu em có xỏ lỗ tai không nhưng vẫn sẽ mua khuyên tai cho em, hy vọng em sẽ thích kiểu dáng mà anh tự tay chọn này. Mong rằng tuổi mười chín của em sẽ rạng rỡ và hoàn mỹ nhất có thể, sinh nhật vui vẻ, bé con.”
Mỗi lần anh gọi cô là bé con thì trái tim cô lại thổn thức, cô nghẹn ngào nghe anh đọc vanh vách từng câu từng chữ anh từng viết trên mỗi một tấm thiệp gửi tặng, cô mở hộp trang sức, bên trong là một bộ trang sức, gồm dây chuyền, khuyên tay lẫn vòng tay, kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch, được làm từ kim cương nhưng trông chẳng hề tục tằng tí nào, đúng là kiểu dáng cô thích nhất.
Anh tiếp tục đưa cho cô chiếc hộp tiếp theo, cô không nhịn được ngoan ngoãn mở ra, bên trong chỉ có một chiếc máy ghi âm, tấm thiệp màu xanh nhạt ghi dòng chữ: “Bé con, hai mươi tuổi rồi. Anh có chuyện muốn nói em hay, năm ấy em nói chờ anh về nước sẽ đàn anh nghe, lúc đấy anh sẽ hiểu ý em, bây giờ anh muốn thay bản thân sáu năm trước nói với em rằng, anh sẽ chờ em lớn khôn và nếu được, anh muốn lấy em làm vợ, không biết…Em có chịu không? Sinh nhật tuổi hai mươi vui vẻ nhé, Thất Thất.”
Cô phần ghi âm của bút, giai điệu của bản nhạc không thể quen thuộc hơn được nữa chầm chậm vẳng khắp phòng, là bàn nhạc Thất Tịch năm nào cô cũng đàn, chẳng qua bản được ghi là bản nhạc anh thổi bằng Harmonica.
Hộp quà thứ tám có màu xám, bên trong đặt hai vé hòa nhạc và một tấm thiệp.
“Thất Thất, anh muốn đưa em đến nghe hòa nhạc lắm, nhưng em lại không ở đây. Thất Thất à, hôm nay là ngày em tròn hai mươi mốt, phải vui vẻ đấy.”
Chiếc hộp thứ chín lại là một chiếc hộp trang sức chạm khắc từ gỗ thật, cô mở khóa, lẳng lặng nhìn cây lược gỗ nằm chễm chệ bên trong, thân lược có khắc một ít hoa văn, thoạt trông vô cùng tao nhã tinh xảo, cô sờ lên thân lược, bề mặt được đẽo gọt vô cùng mượt mà và rõ ràng.
Còn tấm thiệp vàng nhạt đính kèm thì viết: “Có lẽ chỉ có thứ này mới biểu đạt được tình cảm của anh, Thất Thất, em đã hai mươi hai tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ nhé bé con, tám năm ròng rã đã trôi đi, có phải em đã quên anh rồi không? Nhưng anh thì vẫn nhớ em lắm, chỉ nhớ đến mình em.”
Sao Trì Thư Ý lại không hiểu ý nghĩa của chiếc lược gỗ này được đây.
Kết tóc se duyên, vương vấn cả đời.
Anh mong mỏi được ở bên cô đến khi bạc đầu, nhưng khi ấy nào nghe ngóng được chút tin tức nào từ cô.
Phải nhớ mong đến cỡ nào, nặng tình đến nhường nào mới có thể nhớ như in từng câu từng chữ mình từng viết để bây giờ đọc cô nghe thế này đây?
Từng lời anh nói ra như chuyên chở cả nỗi nhung nhớ dai dẳng vô cùng tận, cũng là lời thổ lộ đau buốt cả trái tim suốt tám năm ròng
Cô khóc đến khàn cả cổ, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, cứ thi nhau ứa khỏi khóe mi, còn anh thì chỉ nói lại từng câu từng chữ trên từng tấm thiệp mình từng viết chứ tuyệt nhiên, không nói thêm gì nữa.
Còn một chiếc hộp cuối cùng.
Là một hộp quà đèn tuyền vuông vức.
Nó nằm lặng yên trên bàn, nằm giữa anh và cô, thoạt nhìn long trọng và trang nhã muôn phần.
Một lát sau, anh lại vươn tay, đẩy hộp quà ấy đến trước mặt cô.