Ngày họ kết hôn, thời tiết trong lành bất ngờ, ánh mặt trời rạng rỡ song lại chẳng gay gắt gì khiến khắp mọi nơi được tắm trong bầu không khí ấm áp sáng sủa, trời biếc xanh ngớt mây trông cứ như biển bãi thênh thang được úp ngược vậy.
Cố Nhuận Châu là bé sứ giả tình yêu (*) duy nhất trong lễ cưới này, cậu nhóc mặc âu phục đen đứng chờ phía cuối thảm đỏ, Kiều Kiều bước tới giúp nhóc chỉnh chỉnh đóa hoa nhỏ cài trước ngực áo rồi sờ đầu bảo con: “Lát nữa Châu Châu phải nghe kỹ đấy, đã nhớ hết những việc phải làm chưa đó?”
Cậu nhóc gật đầu cười hì hì đáp: “Nhớ rồi ạ!”
(*): Gốc là “hoa đồng”, mà đáng nhẽ phải là người mang nhẫn trong đám cưới mới đúng (Đám cưới sẽ có hai nhóc đi đầu/đi sau cô dâu chú rể, nhóc trai sẽ cầm nhẫn cho cô dâu chú rể và bé gái sẽ cầm hoa)
Trì Thư Ý và Mộ Cảnh Thời đã chuẩn bị sẵn sàng, quan khách cũng đã ngồi vào chỗ, sau phần giới thiệu của MC, Đường Trinh Thục ngồi cạnh cây đàn piano kê ở một góc sân khấu bắt đầu chơi bản “Wedding March” (*) còn Trì Thư Ý tay cầm bó hoa tay khoác cánh tay Mộ Cảnh Thời cùng anh đi trên thảm đỏ
(*) Tựa việt “Hành khúc đám cưới”, bản nhạc kinh điển được chơi trong lễ cưới (Thường là lúc cô dâu khoác tay cha đi đến bục hoặc cô dâu khoác tay chú rể đi trên thảm đỏ)
Cố Nhuận Châu ngoan ngoan đi sau nâng tà váy cho cô, ba người đi qua một cửa vòm phủ đầy hoa rồi bước lên sân khấu, xoay người đối diện với mọi người.
Sau khi lên sân khấu, Cố Nhuận Châu lùi sang một bên được Diệp Bắc Bắc giữ vai lại để cùng xem hai người bọn họ lần lượt hoàn thành nghi thức, đồng thời chờ đợi thời khắc họ uống rượu giao bôi và trao nhau tín vật.
Trì Thư Ý và Mộ Cảnh Thời cẩn thận đốt pháo hoa và rót rượu đầy tháp champagne, vì gia cảnh của cô nên đoạn cha mẹ hai bên lên chúc phúc đã bị lược bỏ.
Sau đó là nghi thức uống rượu giao bôi, Diệp Bắc Bắc vỗ vai Cố Nhuận Châu người nói: “Nhóc đẹp trai nhớ xong đoạn giao bôi này là phải lên đưa nhẫn cho họ đấy nhé.”
Cậu nhóc hất hất tay cô nàng ra cười nhẹ nói: “Nể tình cô khen con đẹp trai nên con không nói với ai chuyện ban nãy dì muốn uống trộm rượu giao bôi của họ đó nhé.”
Diệp Bắc Bắc: “…Thằng nhóc thúi này!”
Cô chỉ là…Hồi hộp quá thôi mà!
Tín vật của hai người là dây chuyền đôi, anh là dây chuyền bạc trắng có sáu viên kim cương cỡ vừa khảm liền với nhau, bề mặt còn lại của nhận được khảm đầy vụn kim cương nhỏ được đẽo gọt vô cùng vừa vặn và tỉ mỉ, dây chuyền dáng nữ là kiểu dây chuyền khám kim cương nguyên khối, vừa khít với những lỗ vụn kim cương bên dây chuyền của anh.
Dưới ánh đèn, những viên kim cương trên ấy tản mát vầng sáng rực rỡ, anh cầm sợi day chuyền lên rồi hơi cúi người đeo lên cổ cô, ngón tay lướt qua làm da trắng trẻo mịn màng và để dây chuyền mình đeo cho “đáp” trên phần xương quai xanh đẹp đẽ gồ lên của cô.
Sau đó Trì Thư Ý cũng cầm dây chuyền lên để đeo cho anh, anh thì hơi khom lưng về phía trước còn cô thì nhón nhẹ chân lên để tiện bề đeo dây, khoé môi vẫn luôn nở nụ cười nhẹ, đôi hàng mi cong vút thoáng lay động trên đôi mắt ngời sáng lóng lánh ánh nước.
Anh dịu dàng nhìn cô không dời mắt, đôi mắt ngập tràn vẻ yêu chiều thương nhớ, trông nó dịu dàng mềm mại đến độ như thể được ủ sâu trong làn nước ấm.
Ngón tay cái của Mộ Cảnh Thời miết nhẹ lên bên gò má cô rồi anh chầm chậm tiến sát lại gần, thoáng nghiêng đầu, cô cũng chậm rãi đón nhận nụ hôn khẽ khàng mà đầy quyến luyến ấy.
Khi đến lượt mình phát biểu, Mộ Cảnh Thời cười nhẹ, nhận lấy micro từ MC rồi chậm rãi nói: “Mười năm trước tôi đã gặp một bé con khiếm thị ngồi khóc nức nở cạnh tôi, sau đó tôi đã tự nhủ thầm rằng sau này nhất định sẽ không để em ấy phải đau lòng nữa, sau này sẽ giúp em ấy thực hiện mọi điều em ấy muốn. Tôi và em ấy đã hứa với nhau vào cái ngày tôi chữa khỏi mắt cho em ấy, em ấy sẽ chơi một bản nhạc tặng lại cho tôi.”
Anh vẫn mỉm cười, nói tiếp: “Đã mười năm rồi, nhưng thật ra tôi chỉ ở cạnh em ấy hai năm, tám năm còn lại đều rỗng không, hơn ba nghìn ngày đêm, không ngày nào tôi thoải mái, không một đêm nào ngủ ngon giấc, bao nhiêu lần mơ thấy em cũng là bao nhiêu lần trông thấy em khóc, chặng đường tìm kiếm em ấy chả dễ dàng chút nào, có lúc mệt mỏi vô cùng, cảm thấy mình thật sự chẳng còn gắng gượng thêm được nữa, mỗi lần như thế tôi lại nghĩ, bé con à, anh không mong cầu gì khác, anh chỉ muốn biết em có sống tốt không thôi và chỉ cần bấy giờ em sống tốt là anh đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Mà may mắn làm sao,” Anh đưa tay lau đi hàng nước mắt lăn dài bên má cô rồi lần tay xuống đan từng ngón tay vào bàn tay cô, dịu dàng cười với cô: “Cuối cùng vẫn tìm thấy em ấy, nghe em ấy nói em ấy thích tôi biết chừng nào.”
“Tôi cũng biết tám năm của em ấy không tốt hơn tôi là bao, song hiện giờ tất cả đã qua rồi. Mai này tôi chỉ muốn ở mãi bên em ấy và đứa con vài tháng nữa sẽ chào đời, kết tinh của tình yêu chúng tôi, cũng trông chờ một một cuộc sống giản dị sắp đến, một cuộc sống mà cô ấy có thể thỏa sức làm điều mình muốn còn tôi sẽ làm việc để giữ gìn cuộc sống trong mơ ấy.”
“Bé con của anh, là người duy nhất anh muốn yêu thương và chiều chuộng trên đời, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để bù đắp khoảng thời gian đầy nuối tiếc giữa hai ta và trao cho anh cơ hội, yêu em suốt quãng đời còn lại này.”
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Mộ cũng như những người có quen biết với Mộ Cảnh Thời nghe thấy anh nói nhiều thế này, ngoài cảm động thì còn ngạc nhiên lắm, hoá ra Mộ Cảnh Thời tích chữ như vàng lạnh lùng như băng lại không tiếc lời bày tỏ tình cảm của mình đến vậy để cô gái mặc váy cưới đứng cạnh mình nghe.
Diệp Nam Sơ đứng tựa cửa sổ nhìn hai người nắm tay nhau trên sân khấu, nhìn thấy trong đôi mắt họ chỉ có dáng hình của đối phương, nhìn thấy cô gái nhỏ khóc trong niềm hạnh phúc thì lại chợt nhớ về cuộc nói chuyện ở văn phòng của mình.
Cô nói: “Anh Nam Sơ, em rất tiếc vì không thể đáp lại tình cảm anh dành cho em suốt bấy lâu, em biết anh ra nước ngoài vì muốn giải thoát, em cũng hy vọng anh có thể nhanh chóng giải thoát cho bản thân, hy vọng anh sẽ sớm tìm được cô gái thuộc về anh, nhưng em cũng mong anh đừng vì em là xa cách với dì Đường và gia đình, nếu sự tồn tại của em khiến anh bối rối thì em có thể rời đi với anh Cảnh Thời, sẽ không xuất hiện trước…”
“Không, không phải thế.” Anh nhíu mày, “Thất Thất, không phải do em.”
Người thích cô là anh, vấn đề nằm ở anh nên làm sao trách được người khác đây chứ.
“Anh sẽ điều chỉnh lại bản thân, em đừng làm gì hết, chỉ cần sống thật tốt là được.”
“Thất Thất, cho anh thời gian.”
Mộ Cảnh Thời nhìn về phía anh, Diệp Nam Sơ cười cười nâng ly với anh chàng rồi uống một hơi cạn sạch.
Mộ Cảnh Thời cũng khẽ gật đầu chào anh.
Lúc mời rượu không ai làm khó Trì Thư Ý cả, cũng bởi ban nãy Lộ Cảnh Thời đã nói họ biết vài tháng nữa con của hai người sẽ chào đời nên tất nhiên hiện tại Trì Thư Ý đang có mang, họ nào dám làm bừa, nhỡ ảnh hưởng đến đứa nhóc trong bụng cô thì lại chết dở.
Có điều cũng vì thế nên tình cảnh bên phía Mộ Cảnh Thời khá là tệ, một người phải kham tửu lượng của cả hai người mà còn phải uống cho bằng hết.
Khi đi đến bàn của Đường Trinh Thục, Mộ Cảnh Thời ngầm cụng ly với Diệp Nam Sơ và tự mời Diệp Nam Sơ thêm một ly.
Sau đó lại đến bàn nhà họ Kim, lúc uống rượu với Kim Minh xong thì Kim Ngọc cầm ly rượu đứng lên gọi anh; “Anh Cảnh Thời.”
Mắt Mộ Cảnh Thời tỉnh táo nhìn cô nàng chằm chằm, nhếch miệng cười phải phép rồi nói: “Mời.” Rồi cạn sạch ly rượu.
Song kể cả khi tửu lượng của anh có tốt đến cỡ nào thì cũng đâu uống từ ly này đến ly khác từ bàn tiệc này đến bàn khác mà vẫn tỉnh táo ra trò đâu chứ, cuối cùng say đến độ đi còn không vững, thế mà cứ ôm chặt lấy cô không ngơi tay, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm gọi bé con ơi bé con à.
Trì Thư Ý cười cười vỗ về anh, “Anh Cảnh Thời có muốn đi nghỉ ngơi chút không?”
“Em đi đâu à?”
“Em đi một lát sẽ về ngay.”
“Vậy…Vậy chờ em…Đi với nhau…nhé.”
Diệp Bắc Bắc được dịp cười nắc nẻ, nói: “Bác sĩ Mộ say bí tỉ rồi mà còn dính người ghê ta.”
Trì Thư Ý cũng cười nói với anh: “Nghe kìa? Hình tượng anh đâu cả rồi.”
“Bé con ơi…”
Cô bất lực bật cười.
Diêm Ngọc Mai bước đến nói với Trì Thư Ý: “Con cứ dìu thằng bé về trước, chỗ này để đám Cảnh Vân thu xếp là được.”
Trì Thư Ý vâng một tiếng, đứng dậy kéo tay anh, “Mình về nhà nào, anh Cảnh Thời.”
Anh nương sức cô đứng lên, lảo đa lảo đảo đi với cô, lúc về thì gặp trúng Diệp Nam Sơ, cô bèn cười gọi: “Anh Nam Sơ.”
Thế là anh chồng bên cạnh ôm cô vào lòng ngay tức thì.
Trì Thư Ý: “…”
Diệp Nam Sơ: “…”
“Anh ấy…Say…” Trì Thư Ý cố tránh sang một bên cười cười giải thích với Diệp Nam Sơ.
“Thấy mà.” Diệp Nam Sơ vẫn là một quý ông dịu dàng hòa nhã, “Phải về rồi à?”
“Vâng.” Cô nghiêng đầu nhìn Mộ Cảnh Thời, “Dìu anh ấy về nghỉ ngơi còn chỗ này giao lại cho phía Cảnh Vân.”
“Đi đi, em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về nhớ nghỉ ngơi sớm chút.”
Diêm Ngọc Mai đã gọi xe cho hai người rồi, Trì Thư Ý dìu Mộ Cảnh Thời lên xe rồi về nhà, ở khách sạn đã có người khác lo.
Vừa về nhà cô đã để anh nằm nghỉ trên giường còn mình thì thay sang đồ ngủ rồi lấy nước từ phóng tắm cho anh, lúc mang theo chậu nước bước ra thì anh đã ngủ mất.
“Anh Cảnh Thời? Cảnh Thời ơi?” Cô vỗ nhẹ mặt anh, “Anh tắm rửa trước đi, tắm xong sẽ dễ chịu hơn.”
“Anh Cảnh Thời, ngồi dậy nào.”
Mộ Cảnh Thi nghiêng người, khẽ nheo mắt, nhìn thấy là cô thì ôm chầm vào lòng, “Thất Thất…Bé con…”
“Em đây em đây, anh tắm đã, nhé?”
“Ừ.” Anh lười biếng ậm ừ.
Sau vài tiếng “Anh Cảnh Thời” cuối cùng anh cũng chịu ngồi dậy hôn hôn cô rồi lếch xuống giường lê bước vào phòng tắm.
Bấy giờ Trì Thư Ý bèn vào nhà bếp pha nước ấm mật ong cho anh.
Tắm xong quả là tỉnh táo hơn thật, lúc Mộ Cảnh Thời đang lau tóc thì cô ngồi bên mép giường chờ anh, ly nước ấm mật ong vừa pha thì được đặt ngay trên tủ đầu giường.
“Lại đây nào!” Cô cười cười vẫy tay với anh.
Mộ Cảnh Thời bước đến ngồi cạnh cô, Trì Thư Ý với tay lấy ly nước rồi đưa cho anh, “Uống này, sẽ thoải mái hơn đó.”
Cô cầm lấy khăn lông trong tay anh rồi vòng ra sau lúc anh lau tóc, “Đầu anh còn đau không?”
“Đỡ rồi.”
“Lát nữa ngủ một giấc đã nhé?”
“Ừ.” Anh vuốt ấn đường, đúng là khó chịu thật.
“Tối còn phải về nhà ăn bữa cơm nữa.”
“Ừ ừ.” Anh kéo tay cô xuống, “Em cứ nghỉ đi, anh tự làm được.”
Lúc Mộ Cảnh Thời lấy máy sấy tóc thì Trì Thư Ý đi tắm.
Sau đó hai người ôm nhau ngủ thật
Kết hôn đúng là quá trình hành hạ người ta muốn chết đi sống lại mà.
Lúc điện thoại réo chuông thì cả gian phòng ngủ đã tối om như hũ nút.
Trì Thư Ý ngẩng đầu từ trong lòng anh, híp mắt sờ tìm di động, “Alo?”
“Alo…Chị dâu nhỏ ạ?”
“Ừ.” Cô nằm trở lại, nhắm hờ mắt, giọng ngái ngủ hỏi, “Có chuyện gì à, Cảnh Vân?”
“Cha mẹ nói đang chờ hai người về ăn cơm.”
Cô tỉnh ngay tức thì, bấy giờ mới phát hiện trời đã chập tối rồi, hơn nữa điện thoại cô lấy lại là điện thoại của anh, thế là xấu hổ nói, “….Được, giờ bọn chị qua liền đây.”
Lúc cô nhận điện thoại thì Mộ Cảnh Thời cũng tỉnh theo, đầu cũng đã hết nhức, tay vuốt nhè nhẹ lên lưng cô, ôm cô nằm nướng trên giường một chốc rồi mới ngồi dậy thay đồ cùng nhau về ăn tối.
Đêm đó, Trì Thư Ý được cả nhà bảo bọc chăm sóc vô cùng, cả nhà đều sợ cô xảy ra chuyện không may, Mộ Bá Huân thì khỏi nói, ông cụ vui vẻ dữ lắm, cũng bởi đợi thêm mấy tháng nữa là ước nguyện lúc sinh thời cũng được hoàn thành rồi.
Họ ngủ lại nhà họ Mộ trong nước tối ấy luôn, hôm sau ăn xong bữa trưa lẫn chiều thì về nhà họ Diệp một chuyến.
Xong xuôi lại lái xe đến phần mộ cha mẹ Trì Thư Ý.
Vài ngày tiếp sau đám cưới đúng là chẳng thong thả được mấy.
Đến khi hai người rảnh rỗi thì đã là một tuần sau lễ cưới rồi.
Sáng hôm ấy, cô đang đeo cà vạt cho anh trong phòng ngủ sau khi cả hai vừa ăn sáng xong thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Trì Thư Ý réo chuông.
Tên người gọi đến là Kiều Kiều.
“Alo, Kiều Kiều.” Cô cười cười nhận cuộc gọi.
“Cô Mộ ơi, con là Nhuận Châu đây.”
“Ủa? Nhuận Châu à? Sao thế con?” Cô dịu dàng hỏi cậu nhóc.
“Con muốn đến chỗ cô học đàn, có được không ạ?”
“Đương nhiên là được, bao giờ Nhuận Châu muốn đến thế? Để cô ra đón con vào.”
“Xin lỗi nhé Thất Thất, tôi không biết Châu Châu tự ý gọi điện cho cô như này.” Kiều Kiều lấy lại điện thoại rồi vội vã xin lỗi.
“Đúng rồi, ban nãy Châu Châu có nói muốn học đàn, tôi cũng đang tìm người cần được dạy đây, bao giờ thằng bé nghỉ đông thế? Đến chừng ấy dắt Châu Châu sang đây nhé, tôi dạy cho.”
“Thế có phiền cô quá không…” Kiều Kiều bối rối nói.
“Phiền gì chứ, đằng nào tôi cũng đang tìm trẻ có nhu cầu học đàn mà, nếu không có Châu Châu thì tôi cũng sẽ tìm nhà khác đang cần cô giáo dạy đàn thôi.”
“Vậy…Được rồi, đành nhờ cả vào cô nhé, cảm ơn Thất Thất nhiều.”
“Đừng khách sáo vậy mà.”
“Con cảm ơn cô Mộ ạ!” Giọng bé nhóc trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
“Không có chi.” Cô cười đáp, “Mấy hôm nay Châu Châu phải học chăm chỉ vào đấy, đến kỳ nghỉ đông thì đến chỗ cô Mộ, cô Mộ dạy con chơi đàn piano.”
“Vâng ạ!”
Cúp điện thoại, cô xoay người đứng lưng lại với gương lớn chỉnh sửa lại cổ áo cho anh: “Thằng bé đáng yêu quá.”
Mộ Cảnh Thời ôm eo cô, ôn hoà hỏi: “Ít lâu nữa mình cũng có một đứa rồi còn gì.”
“Anh thích bé trai hay bé gái thế?”
“Bé gái đi, vậy sẽ giống em, vừa thuỳ mị vừa đáng yêu.” Anh cười rồi nửa quỳ trên đấy, đỡ lấy eo cô, dịu dàng hôn lên phần bụng đã bắt đầu hơi nhô lên của cô cách lớp áo quần.
“Cục cưng nhỏ, sáng tốt lành nhé con.”
Trì Thư Ý nắm tay anh đi đến cửa, cô nói: “Hôm nào rảnh mình đi mua sách chăm trẻ và ít truyện thiếu nhi đi, để còn tiện bề đọc cho cục cưng nghe.”
“Anh biết rồi.”
Cô đưa túi cho anh rồi dặn: “Nhớ lái xe cẩn thận.”
Anh nhận lấy túi rồi hôn cô một cái, dịu dàng nói thầm: “Chờ anh về.”
Sau đó. ngày nào cũng sẽ thế này, cô tiễn anh đến cửa, anh dịu dàng hôn chào tạm biệt cô rồi đi làm, tối đến, cô giúp anh cất túi và thay áo ngoài. Thi thoảng hai người sẽ nắm tay tản bôn với nhau, ăn bữa tối ở ngoài rồi đến công viên gần đấy hóng mát, rảnh rỗi sẽ đến phòng để đàn chơi đàn giết thời gian…
Cuộc sống không gặp phong ba bão tố gì nữa mà cứ diễn ra tuần tự, giản dị và rất đỗi bình yên, sở thích của cô là kề cận bên anh từ năm này sang tháng nọ, đến tận khi trời đất lụi tàn.