Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 14



Tp.HCM, 30/07/19

Editor: Xiao He

Rất nhanh liền tới cuối tuần, đồng hồ sinh học của Thời Quang vẫn như cũ. Buổi sáng thứ bảy, sáu giờ cô đã tỉnh, tối hôm qua cô ngủ rất ngon giấc.

Tắm rửa xong xuôi, Thời Quang đi xuống lầu.

Đi ngang qua cửa phòng Thời Cảnh Nham, cửa vẫn đóng chặt, anh hẳn là ngủ chưa dậy.

Ông bà nội đang ở trong sân tập thể dục buổi sáng, cô bước vào. Ông nội nhìn cô nói "Sao con không ngủ thêm chút nữa."

Thời Quang:

"Con tỉnh rồi nên không ngủ được nữa, cấp ba mỗi ngày con đều năm giờ rưỡi dậy học toán, sớm đã thành thói quen."

Ông nội dừng đánh quyền lại, "Bình thường các con đi học vậy sao?"

Thời Quang lắc đầu "Không phải, con ở nhà học qua video trên mạng, ban ngày phải học môn chuyên ngành, chỉ có thể dậy sớm để học những môn còn lại."

Thời Quang nói với ông bà nội không ít về chuyện học hành của mình, cô phát hiện ông không nghiêm khắc giống như mình nghĩ, hơn nữa tư tưởng cũng theo thời đại.

Hôm nay ông nội tập thể dục xong sớm, ông nói Thời Quang đi vào nhà với mình, bà nội không đi vào theo, ở trong sân tiếp tục tập thể dục.

"Đào Đào, con qua đây ngồi đi."

Thời Quang ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông.

Ông nội từ trên bàn trà lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, "Đây là của hồi môn bà Đào để lại cho con, ông vốn dĩ định chờ tới khi con kết hôn thì đưa lại, hiện tại con cũng lớn rồi, hiểu chuyện hơn, vẫn là nên đưa con tự mình bảo quản."

Khi Thời Quang còn ở trong nhà bà Đào, quần áo côn thường mặc đều là quần áo cũ của những bé gái khác, cũng không hẳn là cũ, đều là đồ mới mặc một hai lần, không mặc nữa thì đưa xuống cho cô.

Bà Đào lúc ấy rất ít khi mua quần áo cho Thời Quang, tiền lương hưu của mình đều tích góp lại, nói đợi khi nào bà đi rồi, cũng tích góp đủ tiền cho Đào Đào vào Đại học cũng như cho cô của hồi môn.

Lúc bà Đào mất rồi, tiết kiệm được cũng không ít tiền, phân chia cho cháu trai và cháu gái, cũng để cho Đào Đào được một phần, nhờ ông bà nội bảo quản, nói như vậy thì Đào Đào sau này cũng không chịu thiệt thòi.

Sau này Thời Nhất Thịnh với Tần Minh Nguyệt nhận nuôi Đào Đào, ông nội cảm thấy gia đình Thời Nhất Thịnh cũng có tiền, không cần dùng tới số tiền của bà Đào, liền đem số tiền còn lại cho con cái của bà.

Con gái bà lúc đầu không muốn nhận, nói đây là di nguyện của mẹ mình, bọn họ phải tôn trọng, bất quá ông nội kiên trì, bọn họ đành phải nhận lấy.

Ai cũng không nghĩ được, Đào Đào ở nhà chú bốn lại sống khó khăn như vậy.

Tối hôm qua ông nội đã thương lượng với bà nội, lấy danh nghĩa bà Đào đưa cho Đào Đào một khoảng tiền, để cô thuận lợi học xong Đại học, không cần phải đi làm thêm.

Thời Quang mở sổ tiết kiệm ra xem, bên trong có ba mươi vạn.

Cô trả sổ tiết kiệm lại cho ông "Ông nội, ông đừng gạt con, khi đó tuy con còn nhỏ nhưng nhớ rất rõ, ông sớm đã đưa tiền cho bác Đào." Bác Đào là con lớn của bà Đào.

Ông nội ngẩn ra, bỗng nhiên cười "Đứa nhỏ này, ông lừa con làm gì, sau này bác Đào của con cũng không lấy, nói để lại cho con."

Thời Quang không ngốc, cô biết số tiền này là chính ông cho mình "Ông nội, anh cả đã cho con tiền, đủ cho con xài." Sổ tiết kiệm này đối với cô mà nói đây là vô giá.

Ông nội nhìn Thời Quang cứ bướng bỉnh như vậy, nếu Thời Cảnh Nham đã cho cô tiền, chắc sẽ không bạc đãi cô, ông đành nhận lại sổ tiết kiệm "Vậy ông sẽ giữ giúp con, chờ khi nào con kết hôn lại đưa cho con."

Số tiền này ông đã quyết định đưa cho Thời Quang, hiện tại cô chưa cần, về sau đưa cho cô cũng được.

Ông còn có chút lời muốn nói với Thời Quang, bà Đào trước khi đi đã nói với ông, dặn ông không được quên nói với Đào Đào.

Thời Quang hỏi "Ông nội, có phải ông còn có chuyện gì muốn nói không?"

Ông gật đầu, tạm dừng vài giây "Đào Đào, con hiện tại đã trưởng thành, có muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình hay không?"

Đề tài này tới có chút đột ngột, Thời Quang trầm mặc một lát, lắc đầu.

Ông nói "Cũng có thể lúc ấy cha mẹ con có nỗi khổ trong lòng, con muốn tìm hay không, chúng ta đều tôn trọng quyết định đó, bất quá bà Đào trước khi ra đi đã nói với ta, lúc trước bà ở trong Giang Huyện nhặt được con tại một hẻm nhỏ."

Giang Huyện là một thành phố nhỏ ở trên núi, lúc bấy giờ giao thông không được thuận lợi, dân cư cũng không nhiều lắm.

Ý của bà Đào là, chờ tới khi Đào Đào trưởng thành, hoặc là chờ đến khi Đào Đào già, muốn biết thân thế của mình, cũng biết đi đâu mà tìm người thân.

Lúc này trên cầu thang có tiếng bước chân, Thời Cảnh Nham bước xuống.

Anh sợ Thời Quang ở nhà nhàm chán, nói cô thay quần áo "Hôm nay lên công ty với anh."

Thời Quang không định đi, sợ phiền anh làm việc.

Cô tìm cái cớ "Hôm nay em đi chợ mua rau và đồ ăn với ông bà."

Thời Cảnh Nham cũng tùy cô, "Nhàm chán thì vô thư phòng tìm sách mà đọc."

Hôm nay Thời Cảnh Nham rất bận, giữa trưa với buổi tối cũng không về nhà ăn cơm.

Ông bà nội buổi tối tám giờ đã đi nghỉ ngơi, Thời Quang vẫn ngồi ở phòng khách chờ Thời Cảnh Nham trở về, chờ từ tám giờ đến mười một giờ rưỡi.

Hai bộ phim cũng đã kết thúc, anh vẫn chưa trở về.

Thời Quang tắt TV, lại cố tình ngồi chờ, anh chắc là có tiệc xã giao, nói không chừng nửa đêm hoặc gần sáng mới về.

Để đèn cho anh, cô quay trở về phòng của mình.

Thời Cảnh Nham mười hai giờ rưỡi mới trở về, tài xế đưa anh đến cổng liền trở về, anh cũng không về biệt thự, gửi tin nhắn cho Mẫn Lộ: Ngủ chưa?

Mẫn Lộ: Vẫn chưa.

Thời Cảnh Nham: Xuống dưới đi, tớ đang ở trong hoa viên bên này.

Mẫn Lộ: Không rảnh, có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi, hoa viên muỗi lắm.

Thời Cảnh Nham: Tớ mang nhang muỗi, qua đi.

Mẫn Lộ " "

Mẫn Lộ bên trong mặc một cái áo thun, khoác ngoài là áo sơ mi, bên dưới mặc một cái quần cao bồi dài, xịt một thân nước hoa, phòng ngừa bị muỗi cắn.

Khi Mẫn Lộ tới, Thời Cảnh Nham đã ở đó rồi, đang ngồi xổm đốt nhang muỗi.

Đến gần, cô ấy cười "Nhà cậu còn loại nhang muỗi này sao?"

Khi cô còn nhỏ cũng dùng loại này, hương vị rất nặng, mấy đồng một hộp, đuổi muỗi vô cùng hiệu quả.

Thời Cảnh Nham "Mới vừa mua, để cho Đào Đào sử dụng."

Bên trong hoa viên có một cái đu dây, Mẫn Lộ ngồi trên đó. Cái xích đu này cũng có từ lâu rồi, đã quét lại mấy lần sơn, nơi đây cất giữ rất nhiều hồi ức của mấy đứa trẻ trong đại viện, thế nên những gia đình xung quang đây đều nhất trí giữ lại cái xích đu này.

Mẫn Lộ ngáp một cái, lúc này mới nhớ hỏi "Trong phòng của Đào Đào cũng dùng loại nhang muỗi này?"

Thời Cảnh Nham đốt xong, một làn sương khói mờ ảo lượn lờ, xung quanh đậm đặc mùi hương nhang muỗi, "Không phải, để em ấy ngồi trong sân dùng tới."

Anh ngẩng mặt nhìn về hướng xích đu "Đào Đào thích ngồi chơi ở đây."

Mẫn Lộ rất có ấn tượng với kí ức này, lúc Đào Đào sáu tuổi buổi tối thường hay tới nơi này, khi ấy mấy đứa nhỏ trong đại viện đều đã về nhà, cô mới có thể chơi trong chốc lát bởi vì trước khi trời tối cái xích đu này đều bị những đứa trẻ ấy giành nhau chơi.

Rất nhiều lần, khi Mẫn Lộ học xong tiết tự học về nhà, đều sẽ thấy cô nhóc ấy ngồi trên xích đu, cô sẽ cùng với cô nhóc ấy chơi một lát, đưa đẩy xích đu khiến cô bé ấy vui vẻ.

Đôi lúc, tóc cô nhóc ấy bị rối, cô liền kiên nhẫn thắt lại bím tóc, ngày hôm sau gặp lại, cô nhóc vẫn chưa thả bím tóc ra.

Mẫn Lộ nói "Bình thường Tần Minh Nguyệt cũng không tồi, ứng xử không tệ, không nghĩ tới lại là một con người như vậy."

Cô đặc biệt không hiểu "Tần Minh Nguyệt rõ ràng không thích Đào Đào, còn một hai đòi nhận nuôi cô bé, thật không hiểu suy nghĩ như thế nào, bà ấy với Đào Đào cũng không có thù hằn gì."

Thời Cảnh Nham "Bà ấy sợ chú tư li hôn với mình, liền lấy con cái để níu kéo cuộc hôn nhân này."

Mẫn Lộ lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện khó chịu này nữa, liền hỏi Thời Cảnh Nham gọi cô ra làm gì.

Thời Cảnh Nham "Nói anh cậu lấy giúp hộ khẩu của Đào Đào ở nhà chú tư dời qua địa chỉ ở Bắc Kinh đi."

Mẫn Lộ không rõ giữa Thời Cảnh Nham và Tần Minh Nguyệt có chuyện gì, mấy hôm trước có nghe anh kể, nói mới tranh cãi với vợ chồng chú tư, nói Đào Đào về sau sẽ đi theo anh, mọi việc của Đào Đào anh sẽ lo hết.

Mấy năm nay cô ở nước ngoài, không cùng với nhóc con liên hệ thường xuyên.

Khi nhóc con lên Nam Kinh thi cử, cô có gọi điện cho Tần Minh Nguyệt, hỏi một chút tình hình nhóc con gần đây, ngẫu nhiên sẽ cùng nhóc con nói một vài câu.

Nhưng nhóc con dù sao mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi, cùng không có nhiều chuyện để tâm sự với cô.

Sau này cô rất ít khi gọi điện tới, cô cũng không quá thân thiết với Tần Minh Nguyệt, sợ quấy rầy người khác.

Đôi lúc nói chuyện với Thời Cảnh Nham cô cũng sẽ hỏi thăm tình hình của nhóc con, Thời Cảnh Nham nói khá tốt. Cô cũng tin vào điều đó, rốt cuộc thì điều kiện nhà chú tư cũng không tồi, đừng nói là nuôi ba đứa nhỏ, nuôi thêm ba đứa cũng không có vấn đề. Không nghĩ tới khi cô biết chuyện thì đã tới nước này, ép nhau đến độ muốn cắt đứt mối quan hệ nhận nuôi.

Cô nói "Chuyện này có chút khó khăn, chưa chắc chú tư nhà cậu đã đồng ý."

Thời Cảnh Nham nói lại "Không khó khăn thì tớ tìm cậu làm gì?"

Mẫn Lộ ha ha hai tiếng "Tớ có nên cảm ơn cậu đã nhớ tới tớ không?"

Bỗng nhiên cô cười như không cười "Con người của tớ từ trước tới giờ..." cô dừng một chốc, nhướng mày "Cậu hiểu mà."

Thời Cảnh Nham biết điều kiện cô muốn là gì "Tớ sẽ hẹn một bữa với Uý Minh Hải, đảm bảo dắt cậu đi chung."

Mẫn Lộ búng tay một cái "Chốt nhé. Yên tâm, chuyện của tiểu khả ái tớ sẽ lo chu đáo." Nhưng cô biết Thời Cảnh tìm cô không chỉ có chút chuyện như vậy, nếu vậy anh có thể nói qua điện thoại.

Cô nói "Còn chuyện gì nữa nói đi."

Thời Cảnh Nham đưa cô một cái thẻ ngân hàng "Lấy danh nghĩa của cậu đăng kí một công ty thiết kế trang phục, đem Thời Quang cùng tên công ty đi đăng kí thương hiệu."

Mẫn Lộ suy nghĩ mãi không ra, nhìn anh "Ý cậu là gì?"

Thời Cảnh Nham "Sau này đưa cho Đào Đào."

Mẫn Lộ không hiểu "Đào Đào hiện tại đã đủ mười tám tuổi, có thể tự thành lập một công ty, bây giờ dùng tên của nàng không phải sau này sẽ phiền toái hơn sao?"

Thời Cảnh Nham không định cho Thời Quang biết, hiện tại nếu cho cô biết chỉ tăng thêm áp lực cho cô.

Nếu về sau cô muốn đi theo con đường thiết kế, anh sẽ chuyển nhượng công ty lại cho cô, hiện tại anh lấy tên đăng ký trước, vạn nhất mấy năm nữa bị người khác đăng ký mất.

Mẫn Lộ "Vậy sao không lấy tên cậu đăng ký?"

Thời Cảnh Nham "Tớ không rảnh."

Mẫn Lộ "Thế tớ rảnh lắm à?"

Lúc này cô mới hiểu được "Cậu đầu tư cho công ty AIO của Úy Lam, điều kiện bắt buộc phải tiến vào hội đồng quản trị có phải là lót đường sau này cho Đào Đào không?"

Thời Cảnh Nham "Đương nhiên, nếu không tớ đâu nhàn rỗi như vậy."

Có rất nhiều hạng mục kiếm được nhiều tiền hơn, hà tất anh phải đi đầu tư vào một ngành hàng mà anh không hiểu biết gì.

Đêm đó Đào Đào hỏi anh, có phải đã quyết định đầu tư cho AIO không. Nếu cô đã để ý như vậy, khẳng định rất yêu thích phong cách thiết kế của AIO.

Nếu về sau cô muốn tiến vào AIO, anh sẽ chuyển số cổ phần mình cho cô, nếu cô muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, phong cách thiết kế của cô chắc chắn sẽ cạnh tranh cùng với AIO. Anh không có ác ý đánh đổ AIO, nhưng ít nhất sẽ đảm bảo AIO sẽ không chèn ép công ty của Đào Đào.

Mẫn Lộ hút một điếu thuốc, từ từ phun ra một làn sương khói.

Mùi hương nháy mắt tiêu tán, bị hương nhang muỗi nhanh chóng lấn át.

Cô cũng coi trọng Thời Quang, rất có phong cách, nếu biết cách kinh doanh, tiền đồ sẽ vô hạn.

Cô cười "Chuyện này tớ sẽ không giúp không công, đến lúc đó phải chia cho tớ một ít cổ phần."

Thời Cảnh Nham "Nếu Đào Đào nguyện ý cho cậu, tớ không có ý kiến."

Mẫn Lộ tự tin "Tiểu khả ái chắc chắn sẽ cho tớ."

Cô theo bản năng nhìn về phía biệt thự của Thời Cảnh Nham, ở đây đối diện hoa viên, từ phương hướng của cô có thể nhìn thấy lầu hai của biệt thự Thời gia, căn phòng phía bên trái vẫn còn ánh đèn, hắt lên bức màn cửa.

Cô nói "Đào Đào nhà cậu hình như vẫn chưa ngủ."

Thời Cảnh Nham cũng đi qua nhìn thử, cửa sổ có ánh đèn.

Anh nhắn tin cho cô: Ngủ chưa?

Thời Quang rất nhanh đã trả lời lại: Em chưa ngủ, anh vẫn chưa về à?

Thời Cảnh Nham trực tiếp gọi tới "Đến bên ngoài hoa viên đi, anh đang bên này, chỗ xích đu ấy."

Cuộc nói chuyện kết thúc, Mẫn Lộ nhắc nhở anh "Đừng quản quá nhiều, những điều bạn trai nên làm cậu đều làm quá tốt rồi, sau này cô bé ấy sẽ luyến tiếc rời đi đấy."

Cô chính là một ví dụ điển hình, cô với anh trai kém nhau tám tuổi, khi còn nhỏ, anh ấy đối với cô vô cùng sủng ái, kiên nhẫn hơn cả cha, sau này khi yêu đương, tuy không cố ý nhưng đều đem đi so với anh mình, phát hiện ra nam nhân bên ngoài đều đặc biệt kém cỏi.

Thời Cảnh Nham nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mẫn lộ, không đáp.

Mẫn Lộ dập tắt điếu thuốc, "Cậu ở lại với Đào Đào đi, tớ trở về nghiên cứu tiếp." Xem làm cách nào để có thể quyến rũ đàn ông bốn mươi tuổi.

Trên lầu, Thời Quang mặc một cái váy dài, chỉnh sửa lại tóc tai, cầm điện thoại chạy xuống lầu.

Hoa viên cách biệt thự rất gần, chỉ có mấy chục mét.

Cô đi nhanh qua đó, bóng đêm bao phủ lên dáng hình anh, mị hoặc không nói nên lời.

"Anh."

Thời Cảnh Nham đang xem di động, ngước mắt lên "Ân." Anh chỉ về phía xích đu "Em ngồi chơi một lát đi, anh đang xử lý công việc."

Thời Quang ngồi xuống đong đưa chiếc xích đu, Thời Cảnh Nham an vị ở trên ghê dài trước mặt.

Trong hoa viên cực kì an tĩnh, nồng đậm mùi nhang muỗi, cô thỉnh thoảng nhìn về phía anh.

Cảnh không làm say người, người đã tự say.

Tuần sau chính thức đi học, Thời Quang ngày càng hồi hộp.

Lúc trước khi thi đậu cô đứng đầu bảng, từ ngày đầu tiên đi học cô đã đặt mục tiêu cho chính mình là không bao giờ được đứng thứ hai.

Việc học tập căn bản không làm cô khó khăn, phiền não duy nhất chính là việc dạy học cho Úy Lam.

Đảo mắt liền đến chiều thứ tư, tan học xong cô liền đi qua nhà Úy Minh Hải.

Hôm nay vận khí không tồi, Thời Quang vừa tới sân ga, xe buýt vừa kịp tới, cũng không nhiều người lắm, cô nhẹ nhàng đi lên.

Đi được nửa đường, mẹ của Úy Lai gọi điện cho cô.

"Thời Quang à, tan học chưa cháu?"

"Chào dì, con đang trên đường tới."

"Hôm nay Úy Lai phải ở lại trường trực nhất, khi nào về cũng chưa biết chắc, nếu con tới rồi, liền đứng chỗ cửa tiểu khi chờ chút đi, dì bên này có việc không thể qua được."

Hôm nay không phải Úy Lai trực nhật, là bị giáo viên nói ở lại để nói chuyện.

Chủ nhiệm lớp còn nói Úy Lai gọi người thân lên, Úy Lai không dám nói với mẹ, liền gọi cho chú mình.

Úy Minh Hải đành phải dời tiệc xã giao tối nay, tan họp liền đi qua trường học.

Mẹ Úy Lai vốn dĩ không biết con gái bị gọi phụ huynh, tan tầm nhận được điện thoại của chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp hỏi bà khi nào tới được, bà không hiểu, liền gọi cho Úy Lai, mới hiểu được sự tình.

Bất quá nếu Úy Minh Hải đã nguyện ý dung túng cho Úy Lai, đi tới họp phụ huynh, bà cao hứng còn không kịp, liền nói với chủ nhiệm, chú đi thay, ngày thường đều là người chú này giáo dục cháu mình.

Trên đường từ trường học về nhà, Úy Minh Hải vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, thật ra đã bị chọc tức không ít.

Ông không nghĩ Úy Lai sẽ ở trên lớp tranh cãi với giáo viên, còn dám quăng sách vở.

Úy Lai choàng qua cánh tay của Úy Minh hải "Chú ơi, con biết sai rồi, lúc ấy cũng không phải nói mình con, không hiểu sao giáo viên lại kêu con lên, sau đó con không kiềm chế được, liền..." tức giận với giáo viên.

Úy Minh Hải híp mắt lại "Úy Lai, con hiện tại đứng là không thể dạy dỗ được."

Úy Lai hít hít cái mũi, nước mắt ủy khuất thiếu chút nữa rơi xuống, "Chú, người không thương xon." Trước khi khi tức giận, ông cũng sẽ không gọi thẳng tên của cô bé.

Úy Minh Hải không thể chịu được Úy Lai khóc nhè, "Được rồi, đừng khóc." Cảnh cáo cô bé "Không có lần sau."

Úy Lai đảm bảo "Con không dám nữa, chú, sau này người nói gì con đều nghe."

Tới cửa tiểu khu, Úy Lai thấy Thời Quang đang đứng ở ven đường.

Úy Minh Hải cũng thấy được, cô an tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn theo hướng những chiếc xe chạy ngang qua.

Ông mở cửa sổ xe xuống, "Thời Quang, sao con không vào đi?"

Thời Quang hoảng hốt, quay đầu lại "Úy" tổng, lại đổi thành "Bác Úy."

Tài xế dừng xe lại, Úy Minh Hải hỏi lại lần nữa "Sao lại không đi vào?"

Thời Quang chỉ nói "Con cũng vừa đến, thuận tiện chờ mọi người."

Mẹ Úy Lai nói cô chờ ở đây, cô liền chờ.

Úy Minh Hải "Lên xe đi."

Thời Quang xua xua tay, "Con đi vào được rồi."

Bảo vệ nhìn biết đây là khách của nhà Úy Minh hải, trực tiếp cho vào.

Úy Minh Hải nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô một lúc, lúc sau mới nói tài xế lái xe.

Úy Lai đang giả bộ xem sách, không chú ý tới bộ dạng thất thần của chú mình.

Đêm nay Úy Lai ở trước mặt Úy Minh Hải cực kì nghe lời, về đến nhà cùng không ăn vặt, nói với Thời Quang "Học thôi chị."

Thời Quang đi theo Úy Lai lên lầu, di động vang lên, là Thời Cảnh Nham gọi tới, cô theo bản năng tắt chuông, không nghe điện thoại của anh.

Thẳng tới khi thân ảnh của Thời Quang đi lên lầu hai nhìn không thấy nữa, Úy Minh Hải mới thu hồi tầm mắt.

Chuông điện thoại của cô với ông giống nhau, chằng qua của cô là bản phổ thông, bản của ông là tiếng Quảng Đông.

Bài trời cao biển rộng là bài hát nổi tiếng vào thời đại của ông, cô là một cô bé mới mười tám tuổi cũng thích bài này.

—————————-

Lời của Editor:

Mấy hôm nay máy tính mình đang có vấn đề, không có khả năng edit hết một chương một lần nên mình sẽ chia ra. Khi nào mình sửa được thì sẽ bù sau nhé!

Cảm ơn mấy bạn đã đọc truyện ❤️❤️❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.