Lời editor: Sắp tới mình sẽ đi Đà Lạt, bạn nào từng đi rồi có thể giới thiệu cho mình những quán cà phê/ trà xinh xinh ở đó được không? Mình cảm ơn nha ❤️❤️❤️
———————————-
Sau khi rời khỏi quán ăn, Thời Quang với Thời Yến Lãng đi dạo một vòng quanh tòa nhà của công ty ba Đào Đào, vị trí vị trí ở đó rất phù hợp, cách trường học của hai người không xa.
"Quyết thôi, em sẽ thuê ở đây." Cô nói với Thời Yến Lãng.
Thời Yến Lãng cũng khá thích vị trí này: "Nếu còn dư văn phòng nào thì anh với Phó Hàn sẽ thương lượng một chút, cũng nhanh tay thuê liền, như thế chúng ta hợp tác cũng thuận lợi hơn."
Tâm trạng sa sút cả một ngày của Thời Quang rốt cuộc cũng vui hơn được một chút, sáng nay vì Úy Lam mà cô buồn phiền tới tận bây giờ.
"Lát nữa ghé nhà ông nội một chút đi, em lấy vài món đồ."
Thời Yến Lãng: "Lấy gì vậy?"
Thời Quang: "Giấy vẽ với bút vẽ chuyên dụng của em."
Để chuẩn bị quà cho ba cô cần phải dùng những thứ ấy, tiện thể cô lấy cái váy hôm bữa chị Văn Văn tặng đem qua bên chỗ ba để, hai phòng để quần áo bên đó được thiết kế rất chuyên nghiệp, sau này lại có người chăm sóc nữa.
Quay lại nhà ông nội, ông bà nội đã sớm đi nghỉ, chỉ còn mỗi dì giúp việc bận rộn, chào hỏi một chút, Thời Quang liền đi lên lầu, cô không định ở lại lâu, lấy đồ xong liền bước xuống lầu.
"Đây là gì vậy?" Thời Yến Lãng rướn cổ nhìn cái túi trong tay cô.
"Váy đó, quà sinh nhật chị Văn Văn tặng em."
"Khoan đã, nhìn cũng thấy tầm thường mà, còn không đẹp bằng mấy bộ đồ anh mua cho em hôm khai giảng."
"..."
Thời Quang cẩn thận nhìn hắn, rõ ràng không thể thấy rõ cái váy, lại có thể nói những lời xạo sự như vậy, thế nhưng cô cũng không giận dỗi.
Thời Yến Lãng đưa cô tới cửa tiểu khu, nhưng vì không có thẻ ra vào, nên xe không vào được.
"Khu nhà em mà em không có thẻ sao?" Thời Yến Lãng buồn bực nói.
Không biết vì tâm lý gì, có thể là đụng chạm đến lòng tự trọng của cô, cũng có thể do sợ hắn lo lắng, Thời Quang giả vờ giả vịt tìm trong túi xách của mình, "Em quên mang rồi."
Thật ra cô không có, Úy Minh Hải chắc đã quên đưa cho cô rồi.
Trước giờ cô chưa từng vào khu này một mình, đều có tài xế đưa đón.
"Không sao đâu, anh để em xuống ở đây được rồi."
Thời Yến Lãng biết khu này phải có thẻ quẹt mới vào được, "Vậy còn em? Không phải em nói hôm nay dì giúp việc nghỉ rồi sao? Gọi điện cho ba em đi? Nếu ba em không ở nhà thì sao? Trời lạnh như vậy, em sẽ sớm lạnh chết thôi."
Thời Quang: "Không sao đâu, em gọi cho bảo vệ ở nhà em, bọn họ quen với bảo vệ cổng bên này."
Thời Yến Lãng trừng mắt nhìn cô, "Nhà em còn có bảo vệ riêng sao?"
Thời Quang gật đầu, "Trực liên tục hai mươi bốn giờ."
Cho dù như vậy, Thời Yến Lãng cũng không vội vã quay đầu đi, chỉ tới khi bảo vệ cho Thời Quang đi vào, hắn mới lái xe rời đi.
Thời Quang đi dọc theo con đường nhỏ dẫn về nhà mình, thỉnh thoảng nhìn về phía lùm cây tối đen phía trước, vô tình nhìn thấy ánh đèn đường vàng ấm áp, màu vàng ấy tựa như mặt trời giữa đêm lạnh lẽo này.
Cô cầm điện thoại ra gọi điện cho Thời Cảnh Nham, bước đi không nhanh không chậm trở về biệt thự.
Thời Cảnh Nham đang dự một buổi tiệc rượu, những chiếc cốc nâng lên nâng xuống giao thoa lẫn nhau, thật thật giả giả, đúng lúc anh mệt mỏi vì phải ứng phó với những người xung quanh, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh áy náy nói một tiếng với mọi người, đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Đang bận sao?"
"Không bận, chỉ là tối nay có một buổi tiệc rượu."
"Có phải gặp rất nhiều người đẹp hay không?"
Thời Cảnh Nham: "Anh không để ý, chỉ chú ý nói chuyện với Hàn Bái thôi."
"Anh chờ một chút."
Tay quá lạnh, Thời Quang đẩy túi đựng váy và túi đựng dụng cụ vẽ của mình lên khuỷu tay, lại áp điện thoại vào tai.
"Xong rồi."
Thời Cảnh Nham nghe được giọng cô nhỏ hơn lúc trước, có cảm giác xung quanh rất thông thoáng, "Đang ở ngoài sao?"
Thời Quang: "Dạ, mới đi nói chuyện hợp tác với Thời Yến Lãng, vừa về thôi."
Thời Cảnh Nham cười nhạt, khi cô nói tới chuyện mở công ty có cảm giác không hợp lý chút nào, nhưng lại cảm nhận được cô đã trưởng thành rồi.
"Thế nào rồi?" Anh nghiêm túc hỏi.
Thời Quang: "Tạm ổn, không ngờ rằng anh ấy đồng ý gộp chung cổ phần, phụ trách mảng công nghệ, những chuyện còn lại, sau khi quay lại trường em sẽ phụ trách."
Cô thuật lại kế hoạch sơ lược cho anh nghe.
"Không nói chuyện công việc nữa." Cô đã tới cửa biệt thự, "Anh không quay lại bữa tiệc sao?"
Thời Cảnh Nham: "Cũng sắp kết thúc rồi, anh chuẩn bị về khách sạn đây."
Thời Quang nhất thời không biết nói gì, trong điện thoại im lặng mấy giây.
"Sao vậy?"
"Không sao, loa bên em không tốt thôi." Cô tùy ý tìm một đề nói, liền nhắc tới chuyện son môi: "Về nhà em sẽ thử son, sau đó chụp hình cho anh xem."
Thời Cảnh Nham đang nghĩ cách làm sao để từ chối cô, đúng lúc bên cạnh vang lên tiếng của một người: "Tìm cậu hơn nửa ngày, còn tưởng cậu đi về rồi."
Cô gái này mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh lam, vô cùng xinh đẹp đang bước tới gần, trong tay còn cầm một ly rượu vang.
Thời Quang cũng nghe thấy, "Bạn anh à?"
Thời Cảnh Nham không nhìn cô gái bên kia nữa, "Bạn của Mẫn Lộ, con gái bạn của ba em, Tả Thụy."
Tả Thụy lười biếng dựa vào một bên lan can, không khỏi nhìn chằm chằm Thời Cảnh Nham, tinh ý phỏng đoán câu nói kia, liền hiểu ra, bên kia điện thoại chắc là Thời Quang, con gái mới tìm thấy của chú Úy.
Thời Quang: "Vậy anh bận việc đi, tối nay em gọi sau."
Thời Cảnh Nham không quên việc cô muốn thử màu son, nói với cô: "Anh còn phải nói chuyện với chủ tịch Tả, không biết bao giờ mới xong, Úy tổng không có ở nhà sao?"
Tả Thụy nhập một ngụm rượu vang, không khỏi nhíu mày, ba cô không ở Hồng Kông mà, định nói chuyện thế nào?
Thời Quang tưởng Thời Cảnh Nham muốn ba cô giới thiệu chủ tịch Tả cho anh biết một chút, "Anh chờ em chút, em sắp tới nhà rồi."
Thời Cảnh Nham: " Anh không muốn gặp Úy tổng, không phải muốn thử son sao? Thử xong liền nhờ Úy tổng xem hộ em đi, mắt thẩm mỹ của ông ấy rất tốt."
Giọng Thời Quang trầm xuống, "Không muốn, em chỉ muốn anh giúp em thôi, có phải anh không thích không? Em cảm giác anh đang tìm cớ né tránh em."
Thời Cảnh Nham nhỏ giọng nói: "Không có."
Thời Quang: "Vậy em tin anh, khi nào anh về em sẽ mang những thỏi son ba mua đều mang về nhà ông nội, bên nhà ông cũng có hơn mười thỏi, đến lúc đó loại nào em cũng thử cho anh xem."
Thời Cảnh Nham: "..."
Ý kiến của Hàn Bái thật ngu ngốc, không có tác dụng gì cả.
Đang định đẩy việc này qua cho Úy Minh Hải, ai ngờ chính mình lại bị gậy ông đập lưng ông.
Nói chuyện xong rồi, Tả Thụy giơ ly rượu lên, yếu ớt nói: "Cậu mà cũng nói dối rồi sao, ba mình đâu có ở Hồng Kông, cậu nói chuyện với ông ấy như thế nào?"
Thời Cảnh Nham không trả lời câu hỏi của cô, hỏi: "Tới khi nào vậy?" Cả buổi tối cũng không thấy được bóng của cô.
Tả Thụy dựa vào lan can, nhìn về cảng Victoria phồn hoa kia đến xuất thần, sau đó mới trả lời Thời Cảnh Nham, "Đi được một đoạn thì quay về thay váy khác."
Ban đầu cô định mặc một cái váy thật gợi cảm, sau đó lại cảm thấy bản thân thực nực cười, lại về nhà thay một cái váy khác đơn giản hơn.
Cô thích Hàn Bái, thế nhưng Hàn Bái không có cảm giác với cô, bây giờ Hàn Bái đã kết hôn rồi, tại sao cô lại phải tự chuốc nhục nhã, ăn mặc xinh đẹp để làm gì?
Hắn cũng không nhìn cô thêm một phút nào.
Những người theo đuổi cô, có thể xếp hàng dài đến tận cảng Victoria bên kia.
"Cuối tuần này mình đi Bắc Kinh, khi nào cậu về? Đến lúc đó mình đi chung với cậu." Tả Thụy đột nhiên hỏi.
Thời Cảnh Nham: "Chưa biết được."
Tả Thụy: "Vậy mình chờ điện thoại của cậu."
Thời Cảnh Nham thuận miệng hỏi một câu: "Cậu tới Bắc Kinh làm gì?"
Tả Thụy cười: "Mình lừa Úy Phong được một con xe thể thao số lượng giới hạn, bây giờ định lấy ra hóng gió một chút."
Thời Cảnh Nham: "Cậu mà cũng có thể lừa được Úy Phong sao?"
Tả Thụy: "Là anh ta nhờ vả bà đây."
Cô cười, uống một ngụm rượu vang, kìm nén buồn bực trong lòng, liền vẫy tay với anh: "Về đi, nhớ gọi mình trước một ngày."
Thời Cảnh Nham đứng bên cạnh cửa sổ một lát, lấy điếu thuốc ra, lại nhớ tới tầng này cấm hút thuốc, anh cất điếu thuốc lại.
Tiệc rượu sắp kết thúc, khách mời lần lượt rời đi, những người quen biết nhau sẽ di chuyển qua nơi khác để tiếp tục tụ tập.
Thời Cảnh Nham không đi chung với bọn họ, tìm cớ để trở về khách sạn.
Anh uống một lý cà phê, mở ra mail, có rất nhiều thư vẫn chưa đọc.
Văn kiện cần anh xét duyệt chồng chất như núi.
Vừa nhấn nút mở thư đầu tiên, còn chưa kịp đọc, tin nhắn của mẹ liền hiện lên: [Tin nóng, hội nghị tham dự cấp cao trong công ty đều bỏ phiếu đồng ý rồi, con tạo áp lực không nhỏ đâu.]
Đây là chuyện liên quan đến dự án hợp tác với ngành hàng không, hôm nay là xét duyệt dự án, bên phía hội đồng quản trị đều đã đồng ý rồi.
Tỷ lệ đầu tư thành công cho dự án này mới chỉ đạt một nửa, một nửa còn lại là do Úy Phong bên kia.
Thời Cảnh Nham: [Con nắm chắc mà mẹ, mẹ ngủ sớm đi.]
Bỏ điện thoại xuống, anh lại cầm lên, hỏi Thời Quang: [Em ngủ chưa?"
Thời Quang đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với Úy Minh Hải, bầu không khí không tốt cũng chẳng xấu, cô không thể chịu đựng được, tin nhắn Thời Cảnh Nham gửi tới, cô cũng không trả lời lại liền.
"Ba cảm thấy chuyện này như thế nào?"
Lúc nãy Úy Minh Hải có hỏi cô chuyện ở quán ăn, ông muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô không ngờ Úy Lai sẽ đi kể mọi chuyện trước như vậy.
Úy Minh Hải bưng một dĩa trái cây lên, cô ăn xong một miếng, Úy Minh Hải lại đưa cho cô thêm một miếng nữa.
Nhắc tới chuyện hôm nay: "Lai Lai chỉ tùy hứng thôi, lúc nói chuyện không suy nghĩ quá nhiều." Nói xong, ông cười: "Con cũng không bị ức hiếp gì quá nhiều, sau này ở bên ngoài cố gắng đừng cãi nhau như vậy."
Thời Quang ăn một miếng ô mai, miếng này rất chua, nhưng vẫn ráng nuốt xuống.
Cô đối diện với Úy Minh Hải, "Tùy hứng với không có giáo dục là hai chuyện khác nhau, ba đừng dùng tùy hứng trong trường hợp này, không phù hợp."
Úy Minh Hải nhìn trong mắt cô đang kiềm chế cảm xúc chán ghét, "Lai Lai nói gì với con vậy?"
Thời Quang thản nhiên nói: "Rất nhiều, nhưng con không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nhớ tất cả những gì cô ta nói, nhân lúc nói đến chuyện này mong ba có thể chuyển lời với cô ta, con có là con riêng hay con rơi đi chăng nữa, thì cũng là do ba không nỗ lực thể hiện hết trách nhiệm của mình."
Sắc mặt Úy Minh Hải biến đổi, xoa nhẹ tóc cô, "Chờ con bé thi cuối kỳ xong, ba tìm con bé nói chuyện."
"Sau đó thì sao?" Thời Quang nhìn Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải: "Để con bé tới xin lỗi con."
Thời Quang: "Không cần, con không cần lời xin lỗi giả dối của cô ta."
Úy Minh Hải đưa một trái cherry vào miệng cô, "Vậy nói ý của con đi, con muốn giải quyết như thế nào?"
Thời Quang dứt khoát nói thẳng: "Sau này ba có thể mặc kệ cô ta hay không?"
Yêu cầu này của cô khiến Úy Minh Hải không thể đối phó lại kịp.
Thời Quang nhìn thái độ trầm mặc của Úy Minh Hải liền biết, ông thẹn với lòng, không thể làm được.
Trên thương trường ông là một người sắt đá không từ thủ đoạn nào, thế nhưng đối với người nhà, cho tới bây giờ ông đều không thể nào phân định rạch ròi được.
Úy Minh Hải không muốn nhìn thấy nước mắt của con gái, liền ăn ngay nói thật: "Ba với bác sáu con, không chênh lệch tuổi tác là bao nhiêu, bác ấy lớn hơn ba ba tuổi, từ nhỏ mối quan hệ của hai người đã rất tốt, cái gì bác ấy cũng nhường cho ba, bác ấy không giỏi những chuyện này, sau này Úy Lai lên đại học, hoặc tìm công việc, bác ấy tới tìm ba, ba biết ăn nói làm sao?"
Thời Quang không muốn nghe những lời đó, cũng không muốn nghe đáp án này của ông.
Cô cầm một trái dâu đưa cho ông, "Ba ăn thử đi, mùi vị khá ngon, không nói đến cô ta nữa, mất cả hứng." Cô nói tiếp: "Ba cảm thấy như thế nào gọi là tình thân?"
Tình thân quá phức tạp, đó là tình cảm với con cái, tình cảm với ba mẹ, tình nghĩa phu thê, tình anh chị em, mỗi nhà mỗi vẻ, không phải chỉ nói vài câu là có thể hiểu được.
Úy Minh Hải biết con gái oán trách ông, cô còn nhỏ, chỉ có thể nhẫn nại nói cho hiểu rõ, "Tình thân có khi không đơn giản như những gì chúng ta nghĩ, không ai ngu ngốc cả, hơn nữa không ai có thể bắt nạt người khác.
Thế nhưng có một số thời điểm không thể đối xử quá tuyệt tình như người ngoài, chỉ có thể nhẫn nhịn."
Thời Quang hỏi: "Lúc nào mới gọi là lúc tồi tệ trong tình thân?"
Úy Minh Hải từ từ tìm từ ngữ thích hợp: "Là khi con biết được khuyết điểm của bọn họ, thậm chí có những lúc họ còn khiến con bị tổn thương, nhưng cuối cùng vì rất nhiều lý do, chúng ta vẫn lựa chọn bao dung, không thể buông bỏ tình cảm này được."
Đây là nhận thức về tình cảm gia đình của những người Trung Quốc, đại đa số đều suy nghĩ như vậy, nhưng cũng có những ngoại lệ.
Thời Quang nói tiếp lời ông: "Trước kia con sẽ không hiểu được cách suy nghĩ này, bây giờ ngẫm lại, đúng là có những lúc như vậy."
Giống như ông đối với Úy Lai và Úy Lam.
Nhiều năm sống chung như vậy, bọn họ làm sai chuyện gì, cho dù sai lầm đó có to lớn như thế nào, ông vẫn luôn tha thứ cho họ.
Giống như Thời Yến Lãng đối với cô vậy.
Bình thường luôn có dáng vẻ của một đại gia, ép buộc cô đủ điều, nhưng vào thời điểm quan trọng, hắn vẫn luôn cố gắng che chở cô hết sức có thể.
Tình thân rốt cuộc là gì?
Có khi cùng huyết thống nhưng có khi lại không.
Tối nay, trong quán ăn kia, còn có đoạn đường ngắn ngủi từ cổng tiểu khu đến cửa biệt thự, cô đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới hiểu được, cô cảm thấy mình như trưởng thành trong nháy mắt.
Trước đây cô tính toán chi ly, chỉ hi vọng Úy Minh Hải đối xử tốt với mình cô, khi không được như mong muốn, cô vì vậy mà mất cân bằng, buồn rầu quá mức, thậm chí đau lòng.
Giống như lúc cô sáu bảy tuổi, luôn khát khao nhận được sự chú ý của Tần Minh Nguyệt, lúc gọi mẹ để lấy lòng, nếu Tần Minh Nguyệt vô tình đáp một tiếng, cô có thể vui vẻ cả một ngày.
Sau đó, cô không còn muốn loại chấp niệm này nữa.
Lớn như vậy rồi, cô chỉ hèn mọn cầu xin tình thương của hai người.
Một là Tần Minh Nguyệt, người còn lại chính là Úy Minh Hải.
Lúc cô mười tuổi, trong nhà có rất nhiều em họ, khi Tần Minh Nguyệt muốn đưa cô đi, cô liền không ảo tưởng đến tình mẹ nữa, dù sao cũng không phải là mẹ cô.
Sau đó khi mười chín tuổi, hôm đó trong xe, dựa vào vai Úy Minh Hải nói một câu: Ba là người ba ruột duy nhất của con, nếu đối xử với người khác quá tốt, con sẽ ghen tỵ đó.
Úy Minh Hải không thể nào hiểu được, khi nói câu đó là cô đã dùng hết tự tôn và dũng khí của bản thân như thế nào.
Mới nửa tháng trôi qua, cô của bây giờ nhìn lại mình của ngày xưa, cảm thấy mình thật ngây thơ, cứ như một đứa trẻ chín tuổi, chỉ vì tình yêu của ba, mà tranh giành với người khác.
Có khi, làm một đứa trẻ cũng rất tốt, bởi vì sẽ có người dung túng cho mình.
Thế nhưng tại sao cứ phải trưởng thành.
Vậy trưởng thành là như thế nào?
Có lẽ là khi bạn cố gắng để lấy được sự chú ý của người khác, nhưng không bao giờ được đáp lại, sau đó không còn hi vọng quá nhiều nữa, cho tới một ngày bỗng nhiên mong muốn ấy trở nên nhạt nhòa đi, từ từ mà bỏ đi khát khao ấy.
Trưởng thành không liên quan tới tuổi tác, người trẻ tuổi cũng có thể nhận ra điều đó sớm thôi, sau đó lại nhẹ nhàng buông bỏ.
Giống như tình cảm bây giờ của cô với Úy Minh Hải, không còn đòi hỏi quá nhiều như lúc ban đầu nữa.
Úy Minh Hải nhìn cô thất thần, lại lấy thêm một trái cherry đưa tới miệng cô, "Tối nay nói chuyện với Thời Yến Lãng sao rồi?" Ông kiếm chuyện khác để nói tới, tìm đề tài để khiến cô vui vẻ hơn.
Thời Quang: "Tốt ạ, anh ấy đồng ý gộp cổ phần rồi."
Cô không muốn nói chuyện với Úy Minh Hải nữa, lắc lắc điện thoại, cười nói: "Con muốn gọi điện cho Thời Cảnh Nham rồi."
Úy Minh Hải xoa đầu cô, "Đứa nhỏ vô tâm, bớt nói lại, điện thoại có phóng xạ đấy." Ông bỏ dĩa trái cây xuống, trở lại thư phòng trên lầu.
Thời Quang phát ngốc nhìn phòng khách một lúc, sau đó gọi điện cho Thời Cảnh Nham, "Anh xong việc chưa?"
Thời Cảnh Nham: "Anh đang bận, nhưng không sao."
Anh để điện thoại trên bàn, mở loa ngoài ra, vừa nói chuyện với cô vừa xử lý văn kiện, "Buổi tối uống một ly rượu vang, em nói chuyện cho anh đỡ mệt mỏi đi."
Thời Quang hỏi: "Có phải còn rất nhiều văn kiện không?"
"Ừ." Xử lý xong một văn kiện, anh mở tới cái thứ hai, văn kiện này chỉ cần anh đồng ý xét duyệt là được, làm rất nhanh, mở tới cái thứ ba.
Thời Quang nghe được âm thanh bàn phím ở bên kia, thỉnh thoảng còn có tiếng click chuột.
"Hồi trước anh uống rượu thì sẽ làm cách nào để giải rượu?"
"Đi ngủ một giấc trước, đặt báo thức, tới nửa đêm thì thức dậy xử lý công việc."
"Có phải rất mệt mỏi hay không?"
"Vẫn ổn, anh quen rồi."
Thời Cảnh Nham nói: "Chờ sau này em mở công ty rồi, chắc chắn còn bận hơn cả anh, nhất là thời điểm mới bắt đầu, cái gì cũng phải tự mình làm, ngay cả thời gian ngủ nghỉ cũng không có."
Anh nghe tiếng cô đang ăn đồ ăn, "Đang ăn gì vậy?"
Thời Quang: "Ô mai ạ."
Sau đó điện thoại chìm vào im lặng, chỉ có tiếng âm thanh gõ bàn phím.
Thời Cảnh Nham nói chuyện với cô vô cùng đứt quãng, lúc anh tập trung xử lý văn kiện không thể nói chuyện với cô, chỉ có lúc xét duyệt văn kiện mới có thể nói cô được một hai câu.
Cho dù nửa ngày chỉ nói được một câu, trong lòng Thời Quang cũng an tâm rồi.
Tâm trạng của cô mấy hôm nay tựa như ngồi trên tàu siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
Hết chuyện Úy Lam, lại tới Úy Lai, cứ thay nhau mà nhào tới.
Không chỉ vậy cô còn phải thể hiện mình vẻ mặt vui vẻ và thoải mái của mình trước mặt Úy Minh Hải để ông không phải khó xử.
Cô cũng mê màng, không biết làm thế là đúng, hay là sai.
"Đào Đào?" Thời Cảnh Nham xử lý xong văn kiện mới nhớ nãy giờ không nói với cô câu nào.
Thời Quang hoàn hồn, "Em đây, không có chuyện gì đâu, anh cứ làm đi, em đang đọc sách." Cô nghiêng mình, tùy tiện lấy trên bàn trà một quyển sách ra lật.
"Em đi ngủ sớm đi, mai anh gọi cho em."
"Không vội đâu, bây giờ em không đi học, mấy giờ đi ngủ cũng được."
Lúc Úy Minh Hải làm xong đã là rạng sáng, không ngờ đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, ông xuống lầu, "Đào Đào?"
Thời Quang che loa nghe của điện thoại, nhìn về phía Úy Minh Hải: "Sao ba còn chưa ngủ ạ?"
Úy Minh Hải không trả lời cô mà hỏi lại: "Con nhìn bây giờ là mấy giờ rồi?"
Thời Quang: "Vừa rồi Thời Cảnh Nham bận việc, con với anh ấy mới nói chuyện với nhau có mấy phút thôi."
Úy Minh Hải: "Nói dối sẽ không cao được đâu."
Thời Quang: "...."
Cô không nũng nịu, quấy rối ông giống như trước nữa.
Úy Minh Hải vào phòng bếp hâm nóng một ly sữa bò cho cô, hối cô đi ngủ.
Thời Quang ứng phó ngoài miệng: "Con uống sau ly này sẽ đi ngủ."
Cô bưng ly sữa bò về phòng ngủ, điện thoại rất nhanh đã hết pin, cô lại cắm sạc vào.
Thời Cảnh Nham nghe được tiếng cô đóng cửa, "Ngủ đi, em đừng thức khuya."
Thời Quang còn muốn chờ tới khi anh làm xong, "Muốn nói chuyện tiếp với anh thôi."
Câu nói này có uy lực mạnh mẽ hơn tất cả những lời nói khác, Thời Cảnh Nham cũng không hối cô nữa.
Từ hơn mười hai giờ, Thời Quang nói chuyện liên tục với Thời Cảnh Nham đến hai giờ rưỡi.
Thời Cảnh Nham uống hai ly cà phê, lại có Thời Quang nói chuyện với anh, cuối cùng cũng xử lý xong công việc hôm nay.
"Xong rồi à?" Thời Quang nghe được tiếng tắt máy tính từ phía bên kia.
"Ừ."
Thời Cảnh Nham lúc này lại vô cùng tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào, anh hỏi Thời Quang, muốn đi ngủ hay nói chuyện với anh tiếp?
Thời Quang: "Muốn nói với anh vài câu." Cô nói: "Em còn dư chút năng lượng."
Thời Cảnh Nham: "Không cần biết có bao nhiêu, đều phải sử dụng trên người anh này."
"Anh đợi em một chút." Thời Quang tắt đèn phòng ngủ, dựa vào đầu giường.
Trong phòng tối đen không thể thấy được năm ngón tay, những suy nghĩ chân thực liền không thể nào giữ lại trong lòng nữa.
"Thời Cảnh Nham."
"Anh đây." Anh lấy một chai nước trong tủ lạnh.
"Mấy ngày nghỉ tết, anh có thể qua nhà đón em không, nói với ba là anh muốn dẫn em đi du lịch được không?"
Động tác vặn nắp bình của Thời Cảnh Nham hơi ngừng lại, "Ai bắt nạt em rồi?"
"Ai dám bắt nạt em cơ chứ?"
"Vậy em bị làm sao thế?"
Thời Cảnh Nham để chai nước soda qua một bên, không uống nữa.
Ngón tay Thời Quang vô thức nắm lấy một góc chăn, "Lúc ăn Tết em không muốn tiếp xúc với người nhà họ Úy, đều là những tình cảm giả dối, rất nhàm chán, nhưng em lại không muốn ba khó xử, anh hiểu ý em không?"
Thời Cảnh Nham: "Anh hiểu."
Anh biết chắc chắn là còn một lý do khác, chỉ là cô không muốn nói mà thôi.
Từ cuộc điện thoại cô gọi tới trong tiệc rượu lúc nãy, anh đã nhận ra được tâm trạng cô không vui.
Thời Quang nói tiếp: "Hiện tại áp lực của em rất lớn, em chỉ vừa có ý định mở công ty, Úy Lam liền chặt hết đường sống của em, em đành phải tìm cách vượt qua.
Hiện tại em không có kinh nghiệm gì, muốn cạnh tranh với Úy Lam, cảm giác khó như lên trời, em không muốn những chuyện này khiến mình bị phân tâm.
Em nhận ra được mình không thể nào giống anh được, trước giờ anh không bao giờ để những chuyện râu ria ấy trong lòng, em thì luôn bị chúng ảnh hưởng.
Chờ sinh nhật ba qua đi, hôm sau anh liền qua đón em đi."
Thời Cảnh Nham cũng tắt đèn trong phòng, mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại, kéo rèm cửa sổ ra, bên kia Thời Quang tối như mực, bên anh lại thấy cảnh đêm rực rỡ của Hồng Kông.
"Năm sau cũng không muốn ở bên chỗ Úy tổng sao?" Anh hỏi.
Thời Quang trầm mặc mấy giây: "Không về đâu."
Sợ Thời Cảnh Nham lo lắng, cô đành nói: "Đến lúc đó chắc em rất bận rộn, không phải anh vừa mới nói sao, lúc em mở công ty, không phải còn bận hơn anh sao? Nói không chừng không có thời gian mà ngủ, sao có thể về nhà được?"
Cảm thấy chưa ổn, cô cố gắng để giọng mình thoải mái nhất có thể: "Sau này em sẽ cố gắng để dành một ít thời gian đi ăn cơm với ba, nhưng chắc không có thời gian để về nhà."
Thời Cảnh Nham cũng không hỏi nhiều, "Sinh nhật Úy tổng ngày mấy vậy?"
Thời Quang: "Sinh nhật âm lịch là ngày hai mươi tám tháng mười hai, sắp tới rồi."