Vào những tháng cuối năm, Bắc Kinh lại có tuyết rơi.
Một ngày đã trôi qua, đến tối tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Thời Yến Lãng nhắn tin cho Thời Quang: [Ngày mai có muốn đi xem tuyết ở cố cung không? Anh xem dự báo thời tuyết rồi, mai không có nắng, tuyết không tan được đâu!]
Hắn muốn rửa sạch nỗi nhục trước đây, phải chứng minh được đầu óc hắn không có vấn đề.
Thời Quang: [Mai em không đi được, sinh nhật ba em.]
Thời Yến Lãng: [Úy Minh Hải là đang quyết tâm đối đầu với anh à.]
Thời Quang: "..."
Hôm sau.
Thời Quang dậy sớm hơn so với bình thường, cô trang điểm nhẹ, mặc thêm một cái áo khoác mà cô nghĩ mẹ mình sẽ thích, lại choàng thêm một cái khăn choàng cổ.
Úy Minh Hải cũng đi lên lầu, ông gõ cửa phòng Thời Quang, "Đào Đào, xong chưa con? Chúng ta còn phải đi mua hoa."
Thời Quang mở cửa, cầm một hộp quà tinh xảo trong tay, "Chúc ba sinh nhật vui vẻ."
Đã lâu rồi Úy Minh Hải chưa từng vui như hôm nay, ông cười, nhận lấy hộp quà, ôm con gái một cái, "Cám ơn con." Ông không chờ nổi mà mở hộp, "Con tặng gì vậy?" Vừa mở giấy gói quà ông vừa hỏi.
Thời Quang: "Ba tự mình xem thử đi."
Là một cái hộp quẹt.
Hôm qua cô đi tới trung tâm thương mại để mua quà, muốn tìm một món quà sang trọng một chút, thế nhưng tiền lương trong thẻ không đủ, tối đó đi ăn với Thời Yến Lãng đã tiêu mất mấy ngàn rồi.
Nếu lấy tiền của người khác mua quà thì không thành tâm lắm, cô liền mua một cái hộp quẹt.
Úy Minh Hải không thiếu thứ gì cả, dù con gái có tặng một tờ giấy trắng, ông cũng cảm thấy đó là một tác phẩm nghệ thuật vô giá.
"Lấy tiền lương con mua à?"
"Dạ, sau này có nhiều tiền con sẽ mua cho ba món quá khác tốt hơn."
"Cái này cũng tốt rồi." Ông lật đi lật lại cái bật lửa trong tay nhìn vô cùng chăm chú, giống như đó là một thứ gì đó rất trân quý.
"Đi thăm mẹ con nào." Úy Minh Hải bỏ bật lửa vào trong túi, "Ba mang tới khoe với mẹ con, nói là con tặng cho ba."
Thời Quang cười, nắm tay ông xuống lầu.
Úy Minh Hải mua một bó chín mươi chín đóa hoa hồng, Thời Quang thì mua hoa cẩm chướng.
Nếu như mẹ cô vẫn còn sống, hôm nay sẽ là một ngày vô cùng vui vẻ.
Trên mộ phủ một lớp tuyết đọng rất dày, Thời Quang và ba cùng nhau dọn tuyết thật sạch sẽ.
Cô nhìn phần danh phận "Vợ" trên bia mộ, liền cảm thấy đau lòng vì phần tình cảm sâu sắc của ba đối với mẹ.
Úy Minh Hải khuỵu gối xuống, ngón tay ông nhẹ nhàng chạm vào tên của bà, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nói rằng, đã tìm thấy con gái rồi, dáng dấp vô cùng giống mẹ, tính tình cũng y chang.
Sau đó, ông như nghẹn lời, muôn vàn từ ngữ trong đầu dường như bị chặn lại ngay cổ họng.
"Mẹ, hôm nay là sinh nhật của ba, con bí mật nói với mẹ một chuyện, trên tủ đầu giường của ba luôn để tấm ảnh chụp chung của hai người, ba chỉ thích mẹ mà thôi."
"Đúng rồi, mẹ, con có người yêu rồi, nhưng hình như ba lại không thích Thời Cảnh Nham lắm."
Úy Minh Hải: "..."
"Gần đây ba rất khoa trương, còn nói sẽ vì chuyện hôn nhân của con mà ầm ĩ với mẹ một trận, mẹ vào trong mộng của ông ấy mà bênh vực con đi, nếu giành được thắng lợi rồi mẹ phải nói với con đấy."
"Con rất nhớ mẹ."
Bàn tay của Úy Minh Hải nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, "Còn muốn nói gì với mẹ nữa không?"
Thời Quang: "Những chuyện còn lại con giữ trong lòng, chắc chắn mẹ sẽ hiểu được."
Hai người đứng đó một lúc lâu mới rời đi.
Ngồi trong xe, Thời Quang cùng ba nói về chuyện của mẹ, bỗng dưng hỏi tới cách xưng hô của mẹ, "Nếu như không tìm thấy con, ba định sẽ đơn độc một mình như vậy đến già sao?"
Úy Minh Hải: "Nếu kết hôn rồi thì sau này sao ba có thể chăm sóc mẹ con được?"
Thời Quang dựa trên bả vai ông, "Những năm qua, ba có cô đơn không?"
Úy Minh Hải lắc đầu, ông không cảm nhận được sự cô đơn bởi vì trong lòng ông luôn có vợ và con gái. Tuy không đơn độc nhưng ông lại vô cùng khổ sở, những lúc nhớ hai mẹ con, loại cảm xúc nhớ mong thống khổ ấy, giống như có người dùng sức bóp nát trái tim ông vậy.
Đau thấu tim gan.
Mỗi ngày nhắm mắt lại, đều thấy hình bóng hai người hiện lên trong giấc mơ, ông nhớ bọn họ càng nhiều thì trong mộng càng xuất hiện nhiều hơn.
Khó chịu nhất chính là ông mơ thấy mình lúc còn học Đại học, ôm thật chặt cô ấy trong vòng tay, nhưng khi tỉnh lại, trong lồng ngực lại trống rỗng.
Ông nắm tay Thời Quang thật chặt, "Nếu sau này con muốn đi du học nước ngoài, ba sẽ đi theo với con."
Thời Quang: "Con đã lớn rồi."
Úy Minh Hải vẫn nói câu kia: "Lớn thì sao nào, đối với ba con luôn là một đứa nhỏ."
Thời Quang cười nhạt, "Làm một đứa bé thì có gì tốt, lòng chiếm hữu rất mạnh, không nghe lời, lại tùy hứng, dù ba có giảng đạo lý như thế nào thì cũng không thèm nghe lời."
Ngừng một chút, "Bây giờ con đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình."
Úy Minh Hải quay mặt qua nhìn cô, mà Thời Quang lại nhìn ra ngoài cửa xe.
Đến biệt thự, Úy Minh Hải nhỏ giọng đánh thức Thời Quang: "Tới rồi Đào Đào." Trên đường đi cô đều dựa vào vai ông mà ngủ, nói dậy sớm quá nên buồn ngủ.
Ông cảm giác được, cô chỉ là không muốn nói chuyện với ông, mới lấy lý do này.
Thời Quang mở mắt ra, "Nhanh vậy ạ?"
Trong viện đã đậu đầy xe, nên xe của hai người chỉ có thể để ở ngoài cửa.
Trong biệt thự vô cùng nhộn nhịp, tiếng những đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, còn có tiếng cười nói của người lớn, thêm vào đó là tiếng nhạc trên TV.
Thời Quang rất không thích bầu không khí này, cảm giác giống như không phải về nhà, mà là tới làm khách nhà người khác.
"Sáng nay chú đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mang theo."
Lúc Úy Lam tới không thấy chú út đâu, gọi điện cho ông, kết quả lại thấy điện thoại ông ở trên bàn trà.
Úy Minh Hải: "Đi thăm mẹ của Đào Đào."
Ông vỗ nhẹ đầu Thời Quang, để cô qua bên kia chào hỏi mọi người.
Thời Quang chào hỏi mọi người trong nhà, ngoại trừ Uý Lai và mẹ cô ta, cô không muốn để mắt tới.
Hôm nay cùng nhau ăn sinh nhật của Úy Minh Hải, thế nên Thời Quang sẽ giữ mặt mũi cho Úy Minh Hải, mặc dù có xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ nhẫn nhịn, chỉ muốn ông vui vẻ thêm một chút.
Chắc chắn đây là sinh nhật vui vẻ nhất của Úy Minh Hải trong mười năm trở lại đây.
Trong bữa tiệc mọi người đều nói đến chuyện gia đình, nói đến họ hàng thân thích xung quanh, Thời Quang không quen bọn họ, thế nên không tham gia vào, yên lặng dùng bữa.
Úy Minh Hải lột tôm cho Thời Quang, "Con ăn một miếng đi."
Thời Quang lắc đầu, "Không ăn đâu."
"Hôm nay là sinh nhật của ba."
"..."
Trước kia dù Thời Cảnh Nham có bắt cô ăn, cô cũng không ăn.
Thời Quang há miệng, ăn con tôm kia.
Không biết ai nhắc tới Úy Lai: "Lai Lai, thi cuối kỳ lần này sao rồi?"
Mẹ Úy Lai trả lời, "Cũng như cũ thôi."
Úy Lai cười cười, "So với trước thì có tiến bộ hơn, lúc trước thi không bao giờ đứng dưới top 3 từ dưới đếm lên cả."
Úy Lai không quan tâm mình học hành thua kém người khác, chỉ cần biết gia thế mình hơn người là được.
Sau đó chuyển chủ đề, "Bây giờ con đứng trên mười người rồi, sự tiến bộ này cần được thưởng nha."
Tiếp đó, cô nhìn về phía Úy Minh Hải: "Chú phải thưởng cho con đó, như vậy thì sau khi khai giảng con sẽ có động lực hơn."
Úy Minh Hải: "Ừ."
Úy Lai: "Vậy con sẽ suy nghĩ thật món quà mà mình muốn, nghĩ ra rồi con sẽ nói với chú."
Nói xong, cô liếc mắt qua nhìn Thời Quang, Thời Quang đang cúi đầu dùng bữa, tựa như không quan tâm đến những chuyện diễn ra xung quanh mình.
A, đồ giả tạo.
Cô biết, trong lòng Thời Quang chắc chắn đang tức giận muốn chết.
Sau bữa ăn, mọi người tụ họp trong phòng khách chia thành hai nhóm để đánh bài.
Hôm nay là ngày hai mươi tám âm lịch, đa phần mọi người đều đã nghỉ tết, liền ở lâu chơi thêm một lúc.
Hôm nay Úy Minh Hải vô cùng cao hứng, cũng chơi vài ván.
Thời Quang tới gần ông nhỏ giọng nói: "Ba, con về phòng con đây."
Úy Minh Hải: "Giúp ba xem bài đi."
Thời Quang không muốn làm ông mất hứng, ai biểu hôm nay là sinh nhật ông chứ, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông, thật ra cô không hiểu mọi người đang chơi như thế nào.
Buồn bực ngán ngẩm, trong lúc vô tình cô nhìn về phía bên kia sô pha, mấy người cô với một vài người chị họ đang nói chuyện phiếm, không thấy Úy Lai, cô cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng là Úy Lai đã tìm cớ để ra ngoài đi chơi với bạn trai rồi.
Đúng lúc này, trên cầu thang truyền xuống tiếng nũng nịu đầy bất mãn, "Chú út thật bất công, sao có thể để trống hai tầng làm thành phòng giữ quần áo như công chúa như vậy, con cũng muốn. Đúng rồi, chú tặng con món quà giống vậy đi, chú không cần đi mua đâu, cái váy này cũng được rồi, cảm giác không tồi."
Từng cái váy trong phòng giữ đồ cô đều thích, thế nhưng cái váy này là đặc biệt nhất, cô liền mặc thử, quả nhiên đẹp tuyệt vời.
Cô đã mặc trên người rồi, cô không tin bà quản gia kia còn có thể bắt cô cởi ra được.
Thời Quang nghe tiếng liền quay đầu lại, đầu óc "ong" một tiếng, trong chớp mắt, toàn thân đều run lên.
"Cô cởi cái váy đó ra ngay lập tức cho tôi!" Cô hét một câu về hướng Úy Lai, chỉ một câu như vậy thôi cũng khiến cô cảm thấy cổ họng mình thật đau, chính cô cũng không nghĩ bản thân sẽ tức giận như vậy.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, kinh ngạc nhìn về Thời Quang, sau đó lại nhìn Úy Lai.
"Thời Quang, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, không nên to tiếng như vậy." Mẹ Úy Lai kiềm nén sự tức giận, hôm nay là sinh nhật Úy Minh Hải, bà sợ làm hỏng chuyện, nếu là bình thường, ai mà dám nói năng lớn tiếng như vậy với bà, bà đã sớm đứng lên dạy dỗ một trận rồi.
Sau đó bà xoay người nhìn về phía Úy Lai, "Con, đứa nhỏ này, con đang làm gì vậy chứ!"
Thời Quang bị tức giận đến nhũn cả người, sau lưng đổ một tầng mồ hôi, ngồi bất động ở đó không thể đứng lên được.
Úy Lai vô cùng bất bình, bắt đầu giận dỗi với cô: "Cởi thì cởi, có một cái váy thôi mà, chị có cần mắng chửi người khác vậy không, cũng là đồ chú út mua thôi mà!"
Úy Minh Hải nhận ra cái váy mà Úy Lai đang mặc chính là váy được thiết kế riêng do chính Mẫn Lộ làm cho Đào Đào.
"Ai nói với cô đó là do Úy Minh Hải mua! Cô cởi ngay!" Hai chân Thời Quang không còn mềm nhũn như trước nữa, đứng lên đi về hướng cầu thang, giống như muốn bước tới xé rách Úy Lai vậy.
Úy Minh Hải ném bài đi, gọi một tiếng "Đào Đào" níu kéo cô lại. Ông sợ cô không kiểm soát được bản thân mà làm ra những hành động quá khích, nếu đánh nhau trên cầu thang, hai đứa nhỏ đều có thể bị thương.
Ông lạnh lùng nói với Úy Lai: "Úy Lai, nhanh thay ra!"
Thời Quang cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Úy Minh Hải, thế nhưng do ông ôm quá chặt, cô không thể thoát được, "Ba bỏ con ra! Vì cái gì mà cô ta có thể tùy tiện mặc đồ của con! Vì sao chứ! Đó là quà chị Văn Văn tặng con! Các người đi hết đi! Đi hết cho tôi!" "Các người" trong miệng cô chính là những cô cháu gái của Úy Minh Hải.
"ĐÀO ĐÀO!" Úy Minh Hải nhịn không được, rống lên một tiếng, ông không phải là muốn la mắng cô, chỉ là muốn cô bình tĩnh lại một chút.
Dù sao trong nhà nhiều người như vậy đều tới để ăn sinh nhật ông, sao cô có thể đuổi bọn họ về được.
Không chỉ mình Thời Quang, toàn bộ phòng khách đều im ắng hẳn đi.
Thời Quang không tin, bất động mà trợn mắt nhìn ông.
Cô nhìn chằm chằm mặt Úy Minh Hải, cô rất muốn quay về một phút trước đó, hi vọng tiếng rống hồi nãy không phải là của ông.
Úy Minh Hải nắm lấy hai vai cô, "Đào Đào, ba..."
"Ông không phải ba tôi." Thời Quang hất tay ông ra, lui lại hai bước.
Úy Phong bước tới, vừa rồi anh đứng hút thuốc ở trong sân, liền nghe trong phòng có tiếng ồn ào.
"Sao vậy?" Anh nhìn đầu tóc tán loạn của Thời Quang, trên trán toàn là mồ hôi, nhưng biểu cảm lại vô hồn.
Thời Quang nhìn Úy Phong, không thể nào kiềm chế được sự ủy khuất trong lòng, nước mắt liền chảy xuống như những viên ngọc rơi vỡ vụn, "Cái váy đó là chị Văn Văn làm cho em, bị Úy Lai làm hỏng rồi, em muốn để dành mặc vào hôn lễ của mình, anh không hiểu được cái váy đó quan trọng với em như thế nào đâu."
Tay Úy Minh Hải khẽ run, muốn bước lên ôm cô một cái, thế nhưng đôi chân không nghe lời cứ mãi đứng yên ở đấy.
Úy Phong bước qua, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Không sao đâu, có gì anh nói Mẫn Lộ làm cho em vài cái váy khác đẹp hơn nhiều."
"Nhưng sẽ không giống cái váy này, không thể nào giống vậy được." Thời Quang quay đầu, hít sâu một hơi, "Em có thể nhờ anh một chuyện được không, anh đưa em qua nhà ông nội đi, đồ đạc em hơi nhiều, đi một chuyến sợ không đem hết được."
Úy Phong không trả lời liền mà nhìn về phía Úy Minh Hải, trầm mặc mấy giây, sau đó gật đầu, "Anh lên lầu với em."
"Đào Đào..." Úy Minh Hải mới gọi một tiếng, đã bị Thời Quang đánh gãy, "Ông không cần nói gì nữa đâu, bây giờ tôi đã biết không phải mẹ không yêu tôi, mà ngược lại, vậy là đủ rồi." Cô quay người đi lên lầu.
Trên cầu thang, Úy Lai đã thay quần áo bước xuống, mẹ Úy Lai thấy tình hình lúc này vô cùng bất lợi, bà liền đi đến cạnh Úy Lai, sợ Thời Quang thật sự đánh Úy Lai.
Lúc bước qua nhau, mẹ Úy Lai bảo vệ Úy Lai trong vòng tay của mình, nhưng mà Thời Quang lại không thèm nhìn hai người một chút nào.
Thời Quang đi lên lầu hai, cô không muốn cầm lại chiếc váy kia nữa, thế nhưng lại là váy mà chị Văn Văn tặng, không thể bỏ đi.
Cô tìm một cái túi, xếp váy bỏ vào trong.
Úy Phong chưa an ủi người khác bao giờ, chỉ có thể vỗ nhẹ vai cô an ủi.
Ở dưới lầu, phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mọi người nhìn nhau, nếu bây giờ đi thì không thích hợp lắm, chỉ có thể ở lại, nhưng cảm giác như ngồi bàn chông vậy.
Biểu hiện của Úy Lai giống như chưa hề làm sai bất cứ chuyện gì, bình tĩnh lột trái quýt ra ăn.
Lần này chắc chắn bà quản gia đã bị cô làm cho tức chết đi rồi, sẽ không quay lại nữa, đúng ý của cô.
Mẹ Úy Lai thấy con mình trong tình huống bây giờ mà còn có thể ăn được, liền giật lấy, ánh mắt ra hiệu cô thành thật một chút.
Úy Minh Hải không nói lời nào, từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh cầu thang, hai tay nắm chặt nhìn lên trên, ông đang chờ Thời Quang.
Úy Lam bước qua, "Hay con qua tiệm tìm bà nội nhé, để bà nói chuyện với Thời Quang một lúc, biết đâu em ấy sẽ nghe lời bà nội đấy."
Úy Minh Hải không nói gì, ông căn bản là không nghe được những lời này của Úy Lam.
Rất nhanh sau đó Thời Quang từ trên lầu đi xuống.
Úy Phong giúp cô cầm một cái vali, còn có cái túi đựng váy của Mẫn Lộ.
Một tay cô ôm con gấu bông, tay còn lại ôm đóa hoa hồng đã khô một nửa, giấy gói hoa hồng cô vẫn chưa bỏ đi, bây giờ vừa vặn có thể dùng được.
Úy Minh Hải nhìn Thời Quang, như bị nghẹn ở cổ họng, ông không cảm nhận được bất cứ điều gì, cảm xúc của ông chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Thời Quang dừng bước, lúc này cô đã bình tĩnh trở lại.
Cô nhận ra, đối với Úy Minh Hải mà nói, có rất nhiều thứ mà ông không thể nào buông tay được, cô chỉ là một người có cùng dòng máu với ông mà thôi, mà Úy Lai lại là đứa bé mà ông đã chăm sóc nuôi nấng hơn mười tám năm, có thể nói Úy lai giống như con gái ruột của ông vậy.
Do dù là đúng hay sai thì đối với ông, Úy Lai luôn là người đúng.
Dù đã nhận ba được một khoảng thời gian, những cảm xúc vui sướng, kích động, cảm giác tìm lại được gia đình mà cô nghĩ rằng mình không bao giờ có khi gặp Úy Minh Hải, tất cả đều đã bình lặng trở lại giống như ban đầu.
Điều cô muốn chỉ có một, đó chính là ông yêu thương chính con người cô, dù là biểu hiện hay thái độ nào, một cách vô điều kiện.
Nhưng ông lại không thể nào cho cô điều ấy được.
Vốn cô không nên tới đây, làm ảnh hưởng tới trật tự êm đềm ban đầu, cô nên trở về vị trí của mình, như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng hơn.
Suy nghĩ thông suốt, cô liền không lo âu, buồn bã nữa.
Hầu kết Úy Minh Hải chuyển động, "Đào Đào, ba sai rồi, đều là lỗi của ba."
Thời Quang lắc đầu: "Ông không sai. Chú Úy, rất xin lỗi, đã khiến chú và người nhà có một buổi sinh nhật không vui rồi."
Cô không còn lời nào để nói nữa, dừng một lát, liền cất bước rời đi.
Ngồi trong xe, Úy Phong cũng không vội khởi động xe, để cô bình tĩnh một lát, anh mới hỏi, "Em muốn đi đâu?"
Thời Quang hoàn hồn: "Anh tìm một khách sạn rồi để em ở đó là được rồi, em tìm một căn phòng nghỉ ngơi trước, tối nay Thời Cảnh Nham có thể sẽ về tới Bắc Kinh, đến lúc em về nhà ông nội với anh ấy."
Úy Phong: "Qua chỗ anh đi, chỉ có mình anh thôi, không có người khác đâu."
Thời Quang sợ làm phiền anh, "Không cần vậy đâu anh."
Úy Phong không nghe lời cô, liền lái xe về chung cư của mình.
Sau đó Thời Quang cũng không nói chuyện nữa, từ đầu đến cuối đều nhìn ngoài xe.
Xe rất nhanh đã rời khỏi khu biệt thự.
Nơi mà cô từng xem là nhà, đã biến mất đằng sau tấm kính rồi.
Cô vẫn là cô, tên là Thời Quang, Thời Quang của Thời Cảnh Nham.