Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 65



Tp.HCM, 14/11/19

Editor: Xiao He

Vừa nghe nói mùng một đầu năm sẽ qua Úy gia chúc tết, mẹ Thời và vợ bác Hai cũng muốn đi theo.

Vợ bác Hai còn sợ chưa đủ náo nhiệt, hỏi con trai mình, "Yến Lãng, muốn đi chung với mẹ hay không? Mẹ cảm thấy chỉ có mình con mới có thể chèn ép được Úy Lai thôi, trọng trách này phải dành cho con mới được."

Thời Yến Lãng nằm dài cả người chơi game trên ghế sô pha, im lặng một lúc mới trả lời một tiếng "Dạ."

Ông nội xua tay, "Được rồi, mọi người đừng quậy nữa."

Mẹ Thời nói: "Cái này đâu thể gọi là quậy được đâu ba, đây gọi là lễ nghĩa ngày tết mà."

Ai ai cũng tranh nhau để đi, chỉ có Tần Minh Nguyệt ước gì được đợi ở nhà.

Bà không chỉ qua đó chúc tết không, mẹ chồng còn giao cho một nhiệm vụ, tối hôm qua gọi bà vô thư phòng, đưa một đống tài liệu cho bà xem, sau khi xem xong thì bà cũng hiểu rõ được đôi phần.

Những tài liệu này đều đã được Thời Cảnh Nham nhờ người khác tìm hiểu được.

Hơn tám giờ bà nội liền gọi điện cho bà nội Úy ở bên kia, nói rằng Đào Đào đã nhận cha một thời gian lâu như vậy rồi nhưng hai nhà vẫn chưa gặp mặt bao giờ, hôm nay vừa đúng lúc qua đó chúc tết luôn.

Bà nội Úy thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng cảm nhận được mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Đúng hẹn, chín giờ sáng, mọi người liền bắt đầu xuất phát từ Thời gia.

Bà nội không cho mẹ Thời và vợ bác Hai đi chung, để hai người ở lại tiếp đón khách khứa với ông nội, hôm nay là mùng một, nhất định sẽ có rất đông họ hàng và hàng xóm xung quanh tới chúc tết.

Tuy nhiên Thời Yến Lãng vẫn đi chung với mọi người, hắn muốn ngồi chung xe với Thời Cảnh Nham và Thời Quang, nhưng vừa đụng tay vào chốt cửa, bên trong liền khóa cửa lại.

"Có ý gì vậy!" Mắt hắn híp lại, nhìn người ở trong xe qua lớp cửa kính.

Thời Cảnh Nham hạ cửa sổ xe xuống, "Ngồi chung xe với bà nội đi."

Thời Yến Lãng: "..."

Sắc mặt hắn đều xanh lè cả rồi, nhưng Thời Cảnh Nham vẫn không cho tài xế mở cửa ra, hắn chỉ có thể tức giận mà rời đi.

Ô tô khởi động, Thời Cảnh Nham cầm tay Thời Quang, đan mười ngón tay lại với nhau.

Trong lòng Thời Quang vô cùng lo lắng, cô nói, "Lỡ mọi chuyện ầm ĩ lên thì làm sao bây giờ?"

Thời Cảnh Nham: "Thím tư như vậy, ai dám lộn xộn với thím ấy chứ? Mẹ Úy Lai gặp thím ấy cũng sợ hết hồn."

Thời Quang: "..."

Thời Cảnh Nham biết cô lo lắng chuyện gì, trấn an cô: "Yên tâm đi, bà nội có chừng mực, sẽ chừa lại một đường lui cho bà nội Úy, người ngoài nhìn vô cũng nghĩ là hai nhà chúc tết nhau mà thôi."

Thời Quang không nói nữa, nhìn ra ngoài xe.

Con đường quen thuộc, đường phố quen thuộc, tiểu khu quen thuộc, nhưng bây giờ lại chỉ là người dưng.

0 giờ tối hôm qua, Úy Minh Hải có gọi điện cho cô, cô không nghe máy, khó khăn mà trải qua một đêm.

Mùa xuân năm nay của cô vẫn u ám, mờ mịt, không chút sắc màu như những năm trước đây.

Từ đầu đến cuối cô đều không thể vượt qua được vết thương trong lòng, trước mặt mọi người Úy gia, ngay trước mặt Úy Lai, ông lại lớn tiếng trách mắng cô như vậy.

Khi mọi người trong nhà họ Úy biết bà nội Thời muốn qua đây chúc tết liền khiếp sợ không thôi.

Thân phận của bà Thời không hề tầm thường, vậy mà bà lại chủ động qua bên đây?

Bà nội Úy: "Bà ấy nói vợ của đứa con thứ tư của bà ấy cũng tới."

Con trai thứ tư của Thời gia, cũng chính là cha mẹ nuôi của Thời Quang.

Úy Lam hạ giọng, "Bọn họ có ý gì đây?" Cô hỏi Úy Phong ngồi bên cạnh.

Úy Phong đang xem điện thoại, không để ý lời cô nói: "Chuyện gì?"

Úy Lam bất mãn liếc nhìn anh, "Em có thể quan tâm tới người khác khi nói chuyện với họ không?" Sau đó cướp điện thoại của anh, tắt màn hình.

"Lửa cháy tới nơi rồi, em còn có tâm tư mà chơi sao."

Úy Phong: "Chuyện gì xảy ra?"

Úy Lam lặp lại những lời bà nội vừa nói cho anh nghe, hỏi anh cảm thấy thế nào.

Úy Phong dừng một lát, "Mùng một tới chúc tết thì có ý gì chứ?"

Úy Lam lười nói chuyện với anh, cũng không biết tâm tư anh đang ở nơi nào, ngoài nói chuyện công việc với anh thì không thể nói chuyện gì khác được nữa, nói chuyện mà mất cả hứng.

"Không phải ba mẹ nuôi của đứa con riêng kia không thích chị ta sao mẹ? Sao giờ cũng tới?" Úy Lai cắn hạt dưa, không hề cố kị một ai mà gọi Thời Quang là con riêng.

Mẹ Úy Lai trừng cô một chút, ra hiệu bà nội còn ngồi bên kia, bảo cô nói nhỏ lại.

Úy Lai lười biếng dựa vào ghế sô pha, không hề thu liễm lại, "Sự thật là vậy mà."

Mùa xuân này trôi qua vô cùng thoải mái, bà quản gia kia cũng không ở lại đây, không còn ai khiến cô ngứa mắt, khiến cô phiền lòng nữa.

Không bao lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Úy Lai nhíu mày, "Không có thẻ mà cũng có thể vào tới đây sao?" Bọn họ chưa hề gọi điện thoại tới nói người Úy gia ra cửa đưa vào.

Úy Lam liếc mắt nhìn Úy Lai, ngu ngốc, biển số xe bà nội Thời ngồi chính là thẻ ra vào vạn năng.

Mọi người trong Thời gia sống vô cùng giản dị, nghe nói, ông bà Thời gia ra ngoài chỉ toàn đi bộ, cho dù là đồ ăn trong nhà cũng là tự mình đi mua.

Hôm nay thể hiện như vậy, chắc chắn tới đây không chỉ là để chúc Tết không.

Có lẽ, không hề mang thiện chí mà tới đây.

Bà nội Úy tự mình ra mở cửa, hôm nay bà mặc một bộ quần áo mới, tóc cũng được chải chuốt vô cùng kĩ càng, trong thâm tâm bà vô cùng rõ ràng rằng lần gặp này chắc chắn bên Thời gia không hề vui vẻ.

"Bà nội, chúc mừng năm mới." Thời Quang đứng ở phía trước.

"Đào Đào, chúc con năm mới hạnh phúc, mau vào nhà đi."

Thời Quang giới thiệu mọi người một lượt với nhau, ai ai cũng nhiệt tình chào hỏi, cùng nhau vào nhà.

Úy Lam bình tĩnh châm trà nước, bưng trái cây và các loại hạt đặt lên bàn trà.

Bà nội Thời tuy đã lớn tuổi, nhưng trong từng cái giơ tay nhấc chân đều thể hiển rõ sự ưu nhã, cũng không kém phần uy nghiêm.

Còn Tần Minh Nguyệt, cho dù là diện mạo hay khí chất đều xuất sắc hơn cả người bình thường, sự kiêu ngạo của bà xuất phát từ bản tính bên trong.

"Mời dì uống trà ạ." Úy Lam đưa ly trà cho bà.

Giọng điệu Tần Minh Nguyệt rất nhạt: "Cảm ơn." Mí mắt cũng không thèm nhấc lên, bà không thèm để những người khác vào trong tầm mắt của mình, dù gì bà cũng đã quen không để ý tới suy nghĩ của người khác về mình.

Úy Phong nhìn thấy Thời Quang mới đứng dậy, hai người nắm tay nhau nhưng không nói lời nào.

"Chúc anh năm mới vui vẻ, sớm gặp được người mình yêu." Thời Quang cười yếu ớt nói với Úy Phong.

Úy Phong xoa xoa đầu cô, anh hiểu rõ ý trong lời nói của cô, "Đành hi vọng vào lời chúc này của em vậy."

Sau khi chào hỏi xong xuôi, tất cả mọi người đều ngồi xuống, không có từ nào có thể diễn tả được bầu không khí vi diệu lúc này.

Tần Minh Nguyệt ngồi đối diện mẹ Úy Lai, từ đầu đến cuối bà không hề ngẩng mặt lên, cũng không quan tâm ai ngồi đối diện mình.

Mẹ Úy Lai thì ngược lại, vẫn âm thầm đánh giá Tần Minh Nguyệt, không ngờ rằng cũng xấp xỉ tuổi với bà, nhưng lại được bảo dưỡng tốt đến như vậy.

Úy Lai ngẩng đầu lên liền đối diện trực tiếp với ánh mắt của Thời Yến Lãng, trên mặt hắn như viết lên dòng chữ "Ông đây tới là để đánh cô.", cô quay mặt qua chỗ khác, có chút chột dạ.

Bà nội Thời đến chúc tết, hắn đến đây ồn ào cái gì chứ!

Phía bên kia, hai người lớn tuổi đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, bầu không khí từ từ dịu xuống.

Mọi người trong Úy gia căn bản đều đã tới đông đủ, chỉ không thấy mỗi Úy Minh Hải.

Bà nội Úy đã gọi điện cho ông nhiều lần, nhưng không ai nghe máy.

Cũng đã bảo Úy Lam qua biệt thự tìm ông, nhưng không có thẻ ra vào, gọi điện cho quản gia, ông ấy lại nói ai cũng nghỉ tết hết rồi, trong nhà chỉ còn mỗi Úy tổng.

Điện thoại gọi không được, lại không thể vào biệt thự, đành phải từ bỏ.

Úy Minh Hải vừa mới rời giường, tối hôm qua tới hừng đông ông mới ngủ được, tổng cộng chưa ngủ được ba tiếng.

Điện thoại để chế độ yên lặng, nên không nghe thấy người gọi tới.

Sau khi tắm nước lạnh đầu óc ông mới tỉnh táo một chút.

Thời gian ngủ ngắn như vậy nhưng ông còn nằm mơ được.

Giấc mơ này giống với giấc mơ đầu tiên nhìn thấy Đào Đào, trong mơ Đào Đào gọi ông là ba, ông ôm lấy cô một lúc lại thấy trong ngực trống không, sau đó liền bừng tỉnh.

Ông thay một bộ quần áo, chuẩn bị đi qua nhà mẹ mình, sau đó lại qua Thời gia chúc tết.

Trong điện thoại có không ít cuộc gọi nhỡ, ông gọi lại một cuộc.

Mẹ ông nghe máy rất nhanh, "Minh Hải, con vừa mới dậy đúng không? Qua đây nhanh lên, bà nội Đào Đào với mẹ con bé đều tới đây rồi, Đào Đào cũng vậy."

Úy Minh Hải khẽ giật mình, không kịp phản ứng, mẹ Đào Đào chính là Tần Minh Nguyệt, nhưng điều này không quan trọng, ông chỉ quan tâm rằng, Đào Đào tới đây.

"Con qua đó liền."

Ông chỉ muốn nhìn thấy Thời Quang, nhưng cũng không chắc Thời Quang sẽ muốn nhìn thấy ông.

Lúc Thời Quang đến nhà bà nội không thấy Úy Minh Hải mới thở phào nhẹ nhõm, nào biết được ông đang qua đây.

Giờ phút này, yêu hận xen lẫn.

Bây giờ cô mới cảm nhận được, nỗi đau mà cho cha mẹ mang lại cho mình còn đau đớn vạn lần nỗi đau tình yêu đôi lứa, càng khiến người ta tuyệt vọng cùng cực.

Sau khi Úy Minh Hải bước vào, bầu không khí lại căng thẳng thêm một lần nữa.

Lúc mẹ ông giới thiệu tới Tần Minh Nguyệt, sắc mặt ông vô cùng lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm, tuy nhiên vẫn khách sáo chào hỏi nhau, bắt tay chào hỏi: "Chào cô, tôi là ba của Đào Đào."

Nào ngờ Tần Minh Nguyệt chỉ "Ừ" một tiếng rồi thôi, cũng không nhìn ông, ngó lơ hành động bắt tay chào hỏi của ông, bà nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Cuộc nói chuyện vô cùng giằng co, cũng lạnh giá như băng.

Trong phòng khách nhiều người Úy gia như vậy, nhưng ngoại trừ Úy Phong thì những người còn lại đều không dám hít thở mạnh, ngay cả Úy Lam cũng lén lút lau mồ hôi.

Nói đến phách lối, Tần Minh Nguyệt đứng thứ hai, chắc chắn sẽ không có ai đứng đầu.

Thời Quang đã sớm tập mãi thành thói quen, ngoại trừ tính toán chi li với Thời Nhất Thịnh, và nhún nhường mọi người trong Thời gia một chút, thì những người còn lại, chỉ cần bà thấy ngứa mắt sẽ không thèm quan tâm đến, chẳng cần biết người đó là ai.

Bởi vì từ nhỏ bà đã có gia thế hơn người, năng lực bản thân lại vô cùng tài giỏi.

Ái ngại hôm nay tiếp khách ở nhà mình, Tần Minh Nguyệt lại là khách, còn có bà nội Thời ở đây, Úy Minh Hải không nói nữa, gật nhẹ đầu chào Thời Cảnh Nham

Sau khi nói chuyện một lúc, Úy Minh Hải muốn ngồi bên cạnh Đào Đào, nhưng bên trái cô là Thời Cảnh Nham, bên phải lại là tay ghế sô pha, không còn chỗ nào, mà Thời Cảnh Nham chắc chắn sẽ không nhường chỗ cho ông.

Mọi người Úy gia đều yên lặng nhìn Úy Minh Hải, ông đi vào phòng ăn tìm một cái ghế dựa, đặt bên cạnh ghế sô pha, ngồi sát bên Thời Quang.

Bà nội Thời và bà nội Úy nói chuyện được một lúc, vốn không quen biết, sau khi cảm thấy cuộc trò chuyện bắt đầu tẻ nhạt dần, bà nhìn Tần Minh Nguyệt, Tần Minh Nguyệt liền hiểu rõ.

Bà nội Thời cười nói với bà nội Úy: "Nghe Đào Đào nói, tay nghề của bà rất khéo, những bộ sườn xám do chính tay bà làm ra đều có thể đem đi triển lãm, thật trùng hợp tôi cũng đang muốn may một bộ sườn xám."

Bà nội Úy được khen thì vô cùng ngại ngùng, liền dẫn bà nội Thời vào phòng làm việc của mình, nói nếu thích màu sắc và kiểu dáng nào thì cứ nói, bà sẽ làm may cho.

Hai người lớn tuổi không còn ở phòng khách nữa, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

Tần Minh Nguyệt vỗ vỗ Thời Yến Lãng, "Đổi chỗ với Đào Đào đi."

Thời Yến Lãng: "Được ạ, con làm liền đây, thím tư đừng đánh con nữa, tay con muốn gãy rồi, xém chút nữa còn tưởng mình sắp chết rồi ấy." Hắn đang tập trung chơi game.

Úy Minh Hải là người buồn bực nhất, ông vừa mới ngồi xuống, chưa kịp nói câu nào với Đào Đào.

Tần Minh Nguyệt nghiêng mặt, "Đào Đào, con qua đây."

Thời Quang cũng sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời bà qua đó ngồi.

Tần Minh Nguyệt khẽ nhếch cằm, "Ai là vợ bác sáu của con?"

Trong lòng mẹ Úy Lai "Lộp bộp" một chút, không biết Tần Minh Nguyệt muốn làm gì, ấn tượng mà Tần Minh Nguyệt để lại cho bà chỉ trong bốn từ, không hề hiền lành.

Bà chào hỏi trước: "Chào mẹ Đào Đào, tôi chính là bác con bé."

Tần Minh Nguyệt khẽ gật đầu, "Chào bà."

Sau đó, bà liền đổi chủ đề, khiến mọi người trong phòng khách không kịp phản ứng.

Tần Minh Nguyệt cười khẽ một tiếng, trong nụ cười cũng tràn đầy lãnh ý, "Tôi biết anh cả của bà." Bà chỉ biết, không hề quen thuộc.

Nghe Tần Minh Nguyệt nói biết đến danh tiếng của anh trai mình. Mẹ Úy Lai thở phào, hóa ra là người quen, hai người làm thân với nhau lại càng tốt rồi.

Úy Lai nhả vỏ hạt dẻ cười trong miệng, nhíu mày nhìn về phía Thời Quang.

Vốn dĩ Thời Quang cũng không chú ý tới Úy Lai, Thời Cảnh Nham tách vỏ hạt thông bỏ vào trong lòng bàn tay cô, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Mẹ Úy Lai có nghe đồng nghiệp nói với mình, gia thế cha mẹ nuôi của Thời Quang không hề tầm thường, bà liền lôi kéo làm quen: "Anh trai tôi cũng đang nghỉ dưỡng ở Bắc Kinh, khi nào bà rảnh, chúng ta hẹn nhau một bữa đi."

Tần Minh Nguyệt lại nhấp một ngụm trà, "Tôi không nhớ rõ được ông ta là ai."

Mẹ Úy Lai: "..."

Những người còn lại giả ngơ nhìn nhau.

Úy Minh Hải lãnh đạm liếc nhìn Tần Minh Nguyệt, tựa như có chuyện cần suy nghĩ.

Tần Minh Nguyệt đặt li trà xuống, nhìn mẹ Úy Lai: "Người lãnh đạo quản lý bộ phận của anh trai bà là cấp dưới của ba tôi, mấy ngày trước có nói rằng năm nay sẽ thay đổi bộ máy công ty, những người không đủ năng lực đáp ứng đều sẽ bị loại bỏ."

Sắc mặt mẹ Úy Lai thay đổi liên tục, bà ngỡ ngàng, không phải Tần Minh Nguyệt không quan tâm Thời Quang sao, sao bây giờ lại thay đổi chóng mặt như vậy?

Đây không phải là đang công khai ám chỉ công việc của anh trai bà khó mà giữ được hay sao?

Cũng không phải là ám chỉ, mà là uy hiếp trắng trợn mới đúng.

Thật ra thì Tần Minh Nguyệt cũng không rõ ai đang quản lý bộ phận bên đó, cũng không phải là cấp dưới của ba bà, dù sao thì mẹ Úy Lai cũng không thể nào biết được mạng lưới quan hệ nhà họ Tần của bà.

Mạng lưới quan hệ của Tần gia vô cùng phức tạp, ngay cả bà cũng không nắm rõ chứ đừng nói là người ngoài.

Tần Minh Nguyệt vẫn chưa nói hết, bà nói từ từ từng đoạn một, chậm rãi đả kích tinh thần mẹ Úy Lai.

Bà tiếp tục nói, nhưng lần này đổi sang đề tài khác, "Lúc đầu tôi không hề quan tâm đến những chuyện này, thế nhưng vừa nghe nói là họ hàng của người nhà Đào Đào, tôi liền để tâm tới một chút, đến lúc đó sẽ nói với Thời Nhất Thịnh đi chung với tôi, mời cấp dưới của ba nói chuyện một chút, dù gì cũng là họ hàng, sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."

Bà cười nhạt, "Tôi nói vậy có đúng không hả mẹ Úy Lai?"

Sắc mặt mẹ Úy Lai lúc trắng lúc xanh thay đổi liên tục, bà miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Vâng vâng vâng, vậy thì làm phiền hai người rồi."

Bà không ngờ Tần Minh Nguyệt lại có thể uy hiếp người khác một cách đường hoàng, ngang nhiên như vậy, uy hiếp xong cũng không để cho người ta có thời gian để tức giận, không chỉ không thể tức giận, còn phải gắng gượng mang một khuôn mặt tươi cười đáp lễ, tạ ơn bọn họ.

Lúc này, Tần Minh Nguyệt giống như một thỏi nam châm, thu hút hết tầm mắt của mọi người trong phòng khách.

Tần Minh Nguyệt giống như chợt nhớ tới chuyện gì: "Đúng rồi, không nhắc tới Thời Nhất Thịnh thì tôi suýt nữa quên mất, nghe nói Đào Đào nhà chúng tôi không hiểu chuyện, gây lộn với Úy Lai nhà các người, phải không?"

Đằng sau hai chữ kia, có chút lạnh.

Mẹ Úy Lai vô cùng lo lắng, vẫn phải ráng tươi cười, "Đều là tranh chấp giữa mấy đứa nhỏ, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì."

Tần Minh Nguyệt yếu ớt nói: "Tuy nói chuyện của mấy đứa nhỏ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn khá ồn ào, nói không chừng lại ảnh hưởng tới mối quan hệ của người lớn trong đó, đặc biệt là Thời Nhất Thịnh nhà chúng tôi, là một người vô cùng bao che khuyết điểm, ông ấy vẫn chưa biết chuyện lần này, nếu biết được con gái cưng của mình bị bắt nạt đến mức khóc lóc phải quay về nhà ông nội, chắc chắn sẽ tới đập nát cửa nhà mất."

Mẹ Úy Lai: "..."

Ngay cả cười bà cũng cười không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.