Lúc Thời Quang đang ăn trái cây thì nghe điện thoại của bà nội, bà nội hỏi cô, có phải Thời Cảnh Nham có bạn gái rồi hay không? Cô liền cắn trúng đầu lưỡi.
Im lặng mấy giây sau, "Sao đột nhiên bà lại hỏi chuyện này?"
Bà nội cũng không giấu diếm Thời Quang, kể lại chuyện nãy đi chợ cho cô nghe.
Thời Quang vỗ trán, đúng là không thể làm chuyện xấu, sao lại có thể trùng hợp đến như vậy được.
Cô đành phải hùa theo bà nội: "Vậy để con hỏi thăm một chút, bình thường con cũng không dám hỏi những chuyện này, trước đây có hỏi một lần, anh ấy không nói."
Bà nội: "Trước đây đúng là không có."
Bà có hỏi mẹ của Thời Cảnh Nham, cũng nói chuyện với Văn Văn rồi, đều nói không có.
Nhưng đó cũng là chuyện của nửa năm trước rồi, hiện tại khó mà chắc được.
Nếu không có bạn gái thì sao thằng nhóc đó lại đi chợ mua thức ăn?
Bà dặn dò Thời Quang: "Con để ý một chút, nếu có, con phải vụng trộm chụp một tấm hình cho bà xem một chút, để bà nhìn xem cô bé ấy như thế nào?"
Đúng lúc ông nội cũng ở bên cạnh, ông không hiểu, "Bà muốn thấy ảnh làm gì? Đã lớn chừng này tuổi rồi, làm việc không có chừng mực gì cả?"
Tuổi đã lớn rồi còn nói cháu gái chụp trộm hình.
"Nếu đúng là như vậy, Cảnh Nham nhất định sẽ mang về gặp người lớn trong nhà thôi."
Bà nội cho ông nội một cái nhìn cảnh cáo, tiếp tục nói chuyện với Thời Quang: "Chờ con rảnh rồi, con liền phải đi chơi với anh nhiều hơn, nhất định sẽ gặp được."
Thời Quang: "...Được ạ."
Cô muốn cười nhưng lại không dám.
Vừa kết thúc trò chuyện với bà nội, Thời Quang liền gọi điện cho Thời Cảnh Nham.
Lúc này anh vẫn còn đang ở trong chợ, vừa đúng lúc bên cạnh có nhiều người nên không nghe máy.
Im lặng, Thời Quang tiếp tục làm việc.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, cảm hứng như suối tuôn, tác phẩm cuối cùng cứ hoàn thành nhanh chóng một mạch như vậy.
Khi Thời Cảnh Nham trở về, cô đang đắm chìm trong hiệu suất của bản thân, không nghe thấy tiếng cửa.
Đèn trong phòng làm việc sáng rực rỡ, còn có nhạc nhẹ, Thời Cảnh Nham cũng không làm phiền cô, mang đồ đi vào phòng bếp.
Buộc tạp dề lên, anh bắt đầu bận rộn nấu cơm trưa.
Bò bít tết phối hợp với rau luộc, nêm nếm chút gia vị là ra món canh, có thể ăn được rồi, đây đã là cực hạn của anh.
Anh nhìn những vật dụng trong phòng bếp, nhìn qua có vẻ rất phiền phức, máy rửa chén còn phải thiết lập lại, anh lười phải đi xem sách hướng dẫn, liền đóng lại.
Chỉ có hai cái dĩa, anh vẫn nên rửa thường thôi.
Lúc bắt đầu nấu bít tết, Thời Quang tiếng vào, "Sao không gọi em?"
"Không phải em đang bận sao?"
"Bận đến mấy cũng có thể hôn anh một cái mà." Cô dán lên lưng anh, nói đến chuyện khi nãy, "Làm sao bây giờ?"
Thời Cảnh Nham tựa như người ngoài nghe câu chuyện, từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, "Em cứ nói không biết."
Thời Quang lo lắng: "Ông bà nội có thể sẽ không đồng ý hay không?"
Thời Cảnh Nham: "Không đâu, trước giờ bọn họ không quá để tâm vào chuyện hôn nhân đại sự, nhưng chắc chắn tạm thời chưa chấp nhận được, chờ em tốt nghiệp rồi anh sẽ nói với ông bà."
"Dạ."
Cũng chỉ có thể như vậy.
Một lúc sau, Thời Quang phát sầu, bà nội rất tin tưởng cô, nhờ cô phải báo cáo tình huống kịp thời, nhưng cô lại luôn giấu diếm, sau này nếu bà biết được, chắc sẽ rất xấu hổ.
Dù sao cũng không ổn.
Cảm giác tội lỗi khi lừa gạt bà nội, vốn dĩ bà cũng không có ác ý gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, muốn biết bạn gái cháu mình là một người như thế nào.
Thời Cảnh Nham: "Hôm nào anh về nhà một chuyến, để mẹ nghĩ biện pháp giúp."
Sau đó anh nửa đùa nửa thật, "Sau này nói với bà nội là ba em coi trọng anh, nhất định phải gả em cho anh."
Thời Quang: "Ha ha, ba em mà nghe được nhất định sẽ cho anh biết tay."
Bò bít tết nấu xong rồi, Thời Cảnh Nham tắt bếp, "Anh không làm gì ông ấy là đã cho ông ấy thể diện rồi."
Thời Quang khó có thể tượng tưởng được, sau khi cưới rồi mọi người sẽ sống với nhau như thế nào.
Nếu bọn họ ngồi chung một bàn, bầu không khí nhất định sẽ vô cùng căng thẳng
Bữa cơm rất đơn giản, chỉ cần mười mấy phút là đã xong rồi.
Đến bây giờ Thời Quang vẫn còn nhớ buổi tối dưới ánh nến mà anh làm cho mình, lần ấy bò bít tết không ngon lắm, bởi vì quá tối, nên không cảm giác được gì, nhưng đó lại là món bít tết mà cô cảm thấy ngon nhất trước giờ.
Thời Cảnh Nham cắt gọn bít tết, đưa tới trước mặt cô, "Lại nghĩ bậy cái gì rồi?"
Thời Quang: "Ai nghĩ gì chứ?"
Cô xiên một miếng nhỏ bỏ vào miệng, lần này lửa rất vừa.
Phần của Thời Cảnh Nham là sốt tiêu đen, anh hỏi cô có muốn nếm thử hay không, nói xong, anh đã cắt một miếng, chấm rất ít tương, "Ăn một miếng đi, không khó ăn như em nghĩ đâu."
Thời Quang lắc đầu, thân thể lui về phía sau, không muốn ăn chút nào.
Cô nhắc đến buổi trình diễn của AIO, nói tới Sara, còn nói hôm ấy mình cũng sẽ đi.
Thời Cảnh Nham hỏi cô: "Nhất định phải đi sao?"
Thời Quang gật đầu, "Dạ."
Thời Cảnh Nham cũng đồng ý cho cô xem một chút, nếu cả thành công của đối thủ mà cũng không dám đối diện, vậy cũng cách đích đến thành công quá xa, anh cũng đoán được, bây giờ thái độ của cô với Úy Lam bình tĩnh hơn so với trước kia, hẳn là Úy Minh Hải đã lén dạy cho cô rồi.
Có đôi lúc anh cũng băn khoăn, anh không muốn cô tiếp xúc với những kiến thức thương trường đen tối kia, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, để cô chuyên tâm làm một nhà thiết kế.
Anh xiên một miếng bông cải xanh đút cho cô, "Đừng chỉ ăn thịt như vậy."
Sau bữa ăn, Thời Quang cầm sổ đi lên phòng ngủ trên lầu.
Ánh sáng vừa vặn chiếu vào cửa sổ sát đất, cô ngồi xếp bằng ở trên thảm, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp xếp lại màu sắc trang phục trong đầu, tựa như trình diễn qua một lần.
Sau đó lại tưởng tượng, nếu những bộ trang phục này được Sara mặc lên sẽ đạt hiệu quả như thế nào.
Thời Cảnh Nham ở dưới lầu thu dọn phòng bếp, đang chuẩn bị lên thư phòng, liền nhận được cuộc điện thoại của bên đại diện ngân hàng đầu tư, nói đã liên lạc với ông chủ bên xưởng Tư Ngữ, thứ hai sẽ gặp mặt, hỏi anh có ý kiến gì không.
Thời Cảnh Nham: "Vậy thứ hai gặp."
Quản lý phía ngân hàng cũng biết, với cấp bậc của Thời Cảnh Nham, chắc chắn sẽ không tự mình qua đó, đều phân phó cho cấp dưới đi làm, "Vậy đến lúc đó tôi liên hệ với ai đây?"
Thời Cảnh Nham: "Tôi sẽ đi, chọn một cửa hàng nào đó rồi báo cho tôi là được."
Lần thu mua xưởng quần áo này là ý định của anh, anh không có ý định giao cho nhân viên bên Thời Vũ làm.
Thứ hai gặp mặt thỏa thuận điều kiện, có thể ủy thác cho bên ngân hàng làm cũng được, anh cũng không có nhiều thời gian để đi làm việc đó.
Hôm nay lượng công việc ít hơn bình thường, chỉ cần hai tiếng đã xử lý xong rồi.
Thời Cảnh Nham mở mail ra, nhớ kỹ thời gian công tác sắp tới, sau đó lại dùng bút đỏ note lại những ngày quan trọng, screenshots qua cho Úy Minh Hải, [Tôi phải đi công tác vài ngày.]
Úy Minh Hải hiểu rõ, Thời Cảnh Nham là muốn trong khoảng thời gian anh đi công tác, phải có một người ở Bắc Kinh chăm sóc cho Đào Đào.
Ông nhắn trả lời một chữ: [Ừ.]
Thời Cảnh Nham khép máy tính lại, đi tới phòng làm việc, Thời Quang không ở trong đó, anh đi lên lầu.
Thời Quang đang sửa lại trang phục, có một phần phối màu cô không hài lòng lắm.
"Anh xong rồi à?"
"Ừ." Thời Cảnh Nham ngồi xuống bên cạnh cô, anh không hiểu những thứ này, nhưng vẫn chăm chú nhìn xem.
Một lát sau, Thời Quang chỉ vào một bộ quần áo, hỏi anh, "Kiểu dáng thế nào? Màu sắc vậy ổn chưa? Kiểu dáng như vậy thì nên phối với màu nào cho đẹp nhất? Em muốn tìm hiểu gu thẩm mỹ của đàn ông các anh."
Thời Cảnh Nham nhìn gò má cô, nhất thời không nói gì.
Đây cũng là một đề tài chí mạng, anh không thể nói ra những lời khen ngợi trái với lương tâm được, anh không muốn lừa gạt cô.
Thời Quang bỗng nhiên quay mặt lại, vuốt ve cằm anh, "Có phải bây giờ anh đang nghĩ tới Hàn Bái không? Đúng không?"
Thời Cảnh Nham bật cười, đúng là anh có nghĩ tới, nếu hỏi Hàn Bái vấn đề này, cậu ta sẽ trả lời như thế nào.
Thời Quang tiến tới, hôn khóe miệng anh một chút: "Ăn ngay nói thật đi, em không tức giận đâu, những bộ trang phục này sau này phải đưa ra thị trường, nhất định sẽ khiến một số người yêu thích, cảm thấy sự đẹp mắt trong đó, nhưng cũng sẽ có người cảm thấy xấu vô cùng."
Bây giờ cô muốn biết suy nghĩ của anh như thế nào.
Thời Cảnh Nham trầm mặc, cuối cùng quyết định, "Phụ nữ các em đừng cố gắng hỏi đàn ông bọn anh cái gì mà quần áo nào đẹp, trong mắt đàn ông cái nào cũng giống nhau, không khác nhau là mấy, cho nên em nhìn quần áo nam giới xem, tới tới lui lui chỉ có mấy kiểu dáng."
Thời Quang mút nhẹ môi anh, "Tha cho anh một lần."
Cô buông anh ra, muốn tiếp tục làm việc, nhưng Thời Cảnh Nham sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
"Ài, anh làm gì vậy?"
Thời Cảnh Nham đã ôm ngang cô lên.
"Kéo màn cửa lại đi."
Thời Quang chạm vào nút bấm trên tường, màn che nắng chậm rãi kéo lại.
Ánh sáng trong phòng càng ngày càng mờ, cuối cùng không thấy gì cả, hóa ra hiệu quả che nắng của nó có thể tốt như thế, giống như màn đêm buông xuống vậy.
Màu đen là một màu sắc an toàn, thần thần bí bí, cũng là một màu sắc vô cùng dụ hoặc, gợi cảm.
Trong nháy mắt, Thời Quang đã bị Thời Cảnh Nham đặt trên giường.
Lập tức, cả người cô trầm xuống, tất cả trọng lượng cơ thể anh đều đè ép cô.
Thời Quang cảm nhận được bầu không khí mập mờ xung quanh, lan tỏa toàn bộ phòng ngủ.
Thời Cảnh Nham chạm vào trán cô, chóp mũi hai người chạm nhau.
Thời Quang không khỏi nín thở, "Sao em cảm thấy hai người chúng ta không thể làm việc đàng hoàng được nhỉ?"
Thời Cảnh Nham: "Ai yêu đương mà không như vậy?"
Nói xong, anh đã ngậm lấy môi cô.
Nụ hôn này của anh không hề vội vã và gấp rút, anh vô cùng kiên nhẫn hôn cô.
Môi trên, môi dưới, khóe miệng, từ trái qua phải, sau đó lại quay về.
Một đêm bọn họ làm đã ba lần.
"Anh không mệt sao?"
Thời Cảnh Nham vẫn luôn hướng xuống dưới, lát sau mới trả lời: "Không mệt." Sau đó nắm chặt lại hai mắt cá chân của cô kéo ra hai bên.
Thời Quang ôm đầu anh, ngón tay xuyên qua tóc anh, tìm một điểm tựa.
Tình yêu lưỡng tình tương duyệt là một tình yêu đẹp tuyệt vời, có thể khiến thân tâm hợp làm một, có thể dùng trái tim để cảm nhận lẫn nhau, đây là cảm thụ duy nhất của Thời Quang lúc này, sau đó lý trí dần dần tan rã.
Anh muốn cô gọi anh.
Thời Quang liền gọi: "Thời Cảnh Nham."
"Không phải cái này." Anh nhắc nhở cô: "Chiếc nhẫn."
Cô nghĩ nghĩ, vốn không muốn gọi như vậy, nhưng những hành động mãnh liệt tiếp theo, cô chịu không nổi, khi ấy đại não không có năng lực suy nghĩ, phảng phất như đang ở trong mây, lại trong nháy mắt rơi xuống.
Lúc này nhu cầu tình dục của con người rất mạnh, không muốn kêu gọi gì cả.
Đến cùng là muốn cái gì?
Cô không biết.
Không muốn không cho.
Lúc anh cho vào sâu một lần nữa, cô mới an tâm.
Thời Quang tìm mọi cách quấn lấy anh, muốn đem chính mình khảm vào trong cơ thể anh, như vậy anh sẽ không thể nào uy hiếp cô được nữa.
Sau tất cả, Thời Quang giống như một vũng nước, mềm mại không tưởng nổi.
Thời Cảnh Nham ôm cô trong ngực, vuốt ve sau lưng cô.
Thời Quang mệt mỏi nói không ra lời, an tĩnh nằm sấp trong ngực anh.
Giờ phút này đây, cô lại yêu anh thêm một chút.
Thời Cảnh Nham để cô ngủ một lúc, "Bốn giờ anh gọi em dậy làm việc tiếp."
Thời Quang: "Em không mệt."
Sau khi bình tĩnh lại, "Thời Cảnh Nham, nếu sau này giữa hai chúng ta có tranh cãi gì, anh có thể nói rõ với em, không thể bỏ qua, không muốn tranh cãi ra nhẽ."
Cô lại nói tiếp: "Cãi nhau không phải là để chiến tranh lạnh, em không thích như thế. Anh xem bây giờ chúng ta tốt như thế nào, sau này những lúc không vui vẻ chúng ta cứ nhớ tới thời khắc này được không?"
Thời Cảnh Nham cam đoan: "Cãi nhau là điều khó tránh khỏi." Bởi vì cả một đời là quá dài, khó tránh khỏi những lúc trái ngược ý kiến nhau, thế nhưng anh có thể làm được: "Cãi nhau xong anh sẽ làm hòa với em."
Anh hôn lấy trán cô, điều tiết bầu không khí: "Nếu em tạm thời không muốn cãi nhau nữa, lúc trên giường em cứ dừng lại, như vậy mọi chuyện sẽ tốt cả thôi." Anh sẽ không bao giờ ngó lơ cô, sẽ không bao giờ để cô tiếp tục trải qua cảm giác bị bỏ rơi nữa.