Edit: V.O
Chân Trình Phi mãi mãi là một vết sẹo trong lòng mình.
Nếu ban đầu anh ấy không tới cứu mình, chân này cũng sẽ không tàn, anh ấy vẫn là một cảnh sát ưu tú, cũng sẽ không giống như bây giờ, ngay cả làm việc tay chân cũng không ai chịu thuê anh!
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì!"
Nghe câu hỏi của người đàn ông, Cố Vãn vội vàng lắc đầu.
Cô rất ít khi lộ ra cảm xúc buồn bã trước mặt Trình Phi.
Cô biết cho dù là anh không nói, nhưng đáy lòng vẫn rất để bụng, dù sao ai cũng không muốn thấy mình trở thành một người tàn tật, bị người kỳ thị, cho nên Cố Vãn vẫn rất kiềm chế tâm tình của mình, chưa bao giờ dám nói rõ!
"Trình Phi..."
"Hả?"
Chợt Cố Vãn kêu anh một tiếng, Trình Phi thuận thế quay đầu nhìn qua cô.
Nhất thời Cố Vãn lại không biết nên nói thế nào.
Thật vất vả bọn họ mới tích đủ tiền định cư ở Kinh Thành, nhưng bây giờ lại phải đi sao, mình thật không biết nên mở miệng thế nào.
Cô ngồi trên xe, suy nghĩ, Trình Phi vẫn ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Vẫn như năm năm trước, người đàn ông này vẫn nâng mình trong lòng bàn tay.
Cô thở dài, vươn tay từ từ tháo trang sức trên mặt mình, kéo lông mi giả cường điệu, cũng lau sạch sẽ son môi đỏ như máu, lộ ra khuôn mặt vốn trắng nõn. Dáng vẻ bây giờ đã có hơi không giống Cố Vãn trước kia, trước kia cô hận chết khuôn mặt tương tự Cố Thanh này, sau cũng vì che giấu tai mắt người, phẫu thuật chỉnh nhẹ ngũ quan trên mặt và giọng nói, cô bây giờ và dáng vẻ trước kia như hai người khác nhau.
Đợi cô tẩy trang xong, dieendaanleequuydoon – V.O, Trình Phi cũng không nhịn được cười, thân mật cầm tay cô.
Nhưng không nghĩ tới Cố Vãn chợt rụt lại, có chút không được tự nhiên rút bàn tay từ trong tay đối phương ra.
Chân mày Trình Phi nhíu chặt lại không nói gì.
Năm năm này, bất kể mình đào tim móc phổi thế nào, cô vẫn không chịu để mình đụng chạm nhiều.
"Nói đi, rốt cuộc thế nào? Rất ít thấy em có vẻ ấp a ấp úng như vậy, có chút không giống em!"
Gương mặt Cố Vãn lại lưỡng lự, dường như dùng hết can đảm mới mở miệng nói: "Chúng ta dọn nhà đi, em muốn đổi chỗ khác."
"Tại sao?"
"Có thể là không muốn sống ở đây."
Cô nói như vậy có vẻ có chút tùy hứng, nhưng cũng không muốn nói với Trình Phi chuyện mình đã gặp Bạc Lương.
Nhưng không nghĩ tới Trình Phi cũng không hề có ý kiến mà đồng ý!
"Được, anh nói rồi, em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em, chẳng qua là..."
Anh dừng một chút, quay đầu nhìn Cố Vãn, thâm tình nói: "Anh chỉ tiếc anh không có khả năng như trước kia, có thể cho em cuộc sống yên ổn. Không thể cho Tiêu Sâm được chữa bệnh để khỏe mạnh."
Tay Cố Vãn nắm chặt, cố nén nước mắt lơ lửng trong vành mắt, nói giọng khàn khàn: "Trình Phi, anh đừng như vậy, em đã thiếu anh quá nhiều, anh đừng tạo áp lực lớn cho mình như vậy, em có thể phấn đấu cùng anh, hơn nữa...em rất thích cuộc sống bây giờ."
"Thật sao?"
"Thật!"
Chợt hốc mắt Trình Phi lay động, hưng phấn ôm Cố Vãn thật chặt vào lòng.
Thân thể Cố Vãn ngẩn ra.
Vẫn có chút không thích ứng muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông lại ôm lấy mình thật chặt, không có một chút lơi lỏng.
"Cám ơn em, Cố Vãn, anh thật sự vô cùng may mắn, anh có thể cùng em, cho dù không có một chân anh cũng chịu, anh thật sự rất vui. Vãn Vãn...em không biết anh sợ mất em thế nào đâu, thật sự rất sợ..."
Một người đàn ông 30 tuổi lại ôm cô, hốc mắt ửng đỏ nói sợ mất đi cô.
Điều này khiến lòng Cố Vãn không cảm thấy vui vẻ mà là nặng nề!
Tình yêu của Trình Phi, kiếp này mình không thể trả hết!
Không thấy đối phương đáp lại, Trình Phi ngẩng đầu nhìn cô: "Vãn Vãn, em nói cho anh biết, em chắc chắn sẽ không rời bỏ anh, đúng không."