Bạc Lương nói xong cũng lạnh lùng buông tay người phụ nữ ra, xoay người vào trong xe.
Trợ lý bị dọa đến gần như rớt cằm, nhanh chóng đi nổ máy.
Cố Vãn và Trình Phi cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Chợt...
Cố Vãn kịp phản ứng, điên cuồng vọt vào bên trong xe, ngay sau đó cửa xe bị đóng lại.
Trình Phi không kịp kéo lại, trơ mắt nhìn Cố Vãn bị Bạc Lương dẫn đi, mình lại không thể ra chút sức nào.
Nóng nảy đạp cái cây bên cạnh một phát.
Anh ta cho là thiết kế Cố Vãn hiểu lầm Bạc Lương, giả vờ cùng mình kích thích Bạc Lương sẽ làm cho đối phương từ bỏ.
Nhưng anh ta lại đánh giá thấp sự cố chấp của Bạc Lương đối với Cố Vãn!
Bạc Lương nguyện Cố Vãn hiểu lầm mình bắt cóc Kiều Sâm, hận anh, cũng không muốn đưa người anh yêu đến bên cạnh người khác!
Năm năm trước, bỏ lỡ một lần, lần này, cho dù là hận anh, oán anh, anh cũng sẽ không để người lại chạy khỏi mình nữa!
Bởi vì anh cực sợ cảm giác một mình trôi qua cả ngày lẫn đêm năm năm nay.
——
Quán bar, Cố Vãn bóp cổ Bạc Lương giống như phát điên: "Anh nói đi, Tiểu Sâm ở đâu, rốt cuộc anh đã đưa nó đi đâu. Bạc Lương, có phải anh điên rồi không! Anh muốn cái gì thì nhằm vào tôi, tại sao anh lại động đến Tiểu Sâm!"
Nhưng bất kể cô có nổi giận tra hỏi thế nào, người đàn ông vẫn không chút gợn sóng, không chút sợ hãi.
Cho đến khi Cố Vãn phát tiết đủ rồi, dieendaanleequuydoon – V.O, cổ họng hét lên khàn khàn đối phương mới cầm tay cô giam cô trên ghế xe: "Nếu em muốn gặp nó, thì yên phận một chút!"
"Anh!"
Cố Vãn tức đến nổi điên.
Yên phận?
Sao cô có thể yên phận.
Tiểu Sâm là thịt trong tim cô, bây giờ cô hoàn toàn không biết cậu đang ở đâu, sao có thể yên phận!
Nhưng cô cũng nhìn ra Bạc Lương hoàn toàn không để ý cô nổi điên.
Rốt cuộc, Cố Vãn làm đủ, cũng phát tiết đủ rồi, ngồi liệt ở trên ghế nhìn anh.
"Anh có yêu cầu gì, anh cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm!"
Nhưng người đàn ông chỉ hời hợt nói: "Cứ về rồi nói."
Cô thật sờ không ra rốt cuộc đối phương đang suy nghĩ gì!
Đã từng, cô tốn ba năm, cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này có chút tình cảm nào với mình không, bây giờ, mình vẫn không nhìn thấu rốt cuộc anh nghĩ cái gì!
Trở lại khách sạn, bị dẫn vào phòng Tổng thống chuyên thuộc về Bạc Lương, nhìn căn phòng lớn phủ kín hoa hồng, còn có váy đai đeo khêu gợi trên giường.
Cố Vãn lạnh từ lòng bàn chân đến ót.
"Khụ..."
Bạc Lương nhìn cái này cũng có chút ngượng ngùng.
Anh cũng không ngờ tới Trợ lý cứ mãi gửi tin nhắn cho anh khi ở trên xe, lại là muốn báo cho đã làm cái này.
"Anh cũng không biết sao sẽ xuất hiện cái này."
Anh có chút bối rối, nói.
Đáng tiếc, Cố Vãn không nhìn thấy phần bối rối của anh.
"Ha ~ "
Tiếng người phụ nữ cười giễu cợt.
Lưu loát cầm đồ ngủ trên giường lên, vào trong phòng tắm.
Bạc Lương cũng có chút xin lỗi vuốt mũi.
Xa cách năm năm, gặp mặt lại không nghĩ tới là dưới tình huống như thế, đột nhiên anh giống như là tên ngốc, buồng tim lại xúc giục không yên, nhưng càng căng thẳng, anh lại càng ngụy trang ra thêm một phần lạnh lùng theo thói quen.
Mình cũng có chút không thích ứng đi vào một phòng tắm khác.
Chờ đến khi ra ngoài ngồi ở mép giường, rút hai ly rượu vang, Cố Vãn vừa vặn tắm xong mặc cái váy khêu gợi đó đi ra.
Trong lúc nhất thời, Bạc Lương nhìn có chút ngẩn người, làn da người phụ nữ trước mắt trắng như bóc, vóc người xinh đẹp, gương mặt đã hơi khác trước kia, nhưng lại càng đẹp hơn trước.
Năm năm tăng thêm một phần thùy mị ở trên người người phụ nữ này.
Còn chưa kịp phản ứng, người này đã đi tới trước mặt mình, chủ động dán lên.