Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 29: Đây chính là điều anh muốn đúng không Bạc Lương



Edit: V.O

Môi thơm qua lại trên môi mình, hương vị quen thuộc, vẫn như năm năm trước. Cho dù thời gian làm trí nhớ mơ hồ, nhưng bản năng thân thể lại luôn nhớ mùi hương của người này thay mình!

Không nghi ngờ chút nào, người trước mặt này chính là Cố Vãn!

Bạc Lương nhẫn nhịn sự vui mừng trong đáy lòng, vươn tay nắm eo thon của người phụ nữ, hai người cùng ngã xuống giường, thân thể không kiềm được đè lên.

Lơ đãng mở mắt ra lại thấy ánh mắt giễu cợt của người phía dưới.

"Đây chính là điều anh muốn đúng không, Bạc Lương. Trước kia anh muốn Cố Vãn làm tình nhân trong bóng tối của anh, bây giờ anh muốn tôi làm tình nhân của anh. Có phải tôi ngủ với anh thì có thể đảm bảo con tôi không sao? Được, anh nói thời gian đi, bao lâu mới tha cho tôi?"

Cố Vãn mở to mắt, trong vành mắt tràn đầy nước mắt, tuy vậy vẫn quật cường cười nhạo.

Ánh mắt cô đâm đau hốc mắt Bạc Lương.

Lời nói ra cũng giống như dao găm, găm từng nhát vào trái tim anh!

Sự hứng thú vừa trỗi dậy nháy mắt không còn.

"Em thật cho là anh bắt cóc con trai em?"

"Không phải anh thì là ai? Không phải anh muốn tôi làm tình nhân của anh thay Cố Vãn trước kia sao? Anh thắng! Vì con tôi, tôi tình nguyện làm thế thân! Nhưng Bạc Lương, anh phải nhớ, cho dù anh có thể giữ tôi lại, tôi cũng sẽ không yêu anh nữa!"

"..."

Bạc Lương giận đến hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt này.

Ở trong mắt cô, mình là người như vậy sao?

Trên mặt tựa như đóng một lớp băng, chợt đẩy Cố Vãn ra.

Lạnh lùng nói: "Đúng, vậy em cứ coi là anh bắt cóc con trai em đi, không phải em muốn kỳ hạn sao? Được, chờ anh chơi đã! Nếu em đã muốn đưa tới cửa cho anh chơi, dieendaanleequuydoon – V.O, vậy anh sẽ thỏa mãn tâm nguyện của em!"

Nói xong đứng dậy đóng sập cửa lại.

Anh vừa rời đi, Cố Vãn trên giường vươn tay vòng qua che đầu mình, khóc.

Bạc Lương...anh vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng anh?

Trong mắt anh tôi chỉ là đồ chơi sao!

Bất kể tôi thay đổi thế nào, tôi trong lòng anh vẫn chỉ có chút địa vị thế sao?

Cố Vãn nhắm mắt lại thật chặt, đột nhiên cảm thấy quá lạnh.

Giống như trận mưa năm năm trước lúc rời đi xối lên người cô, lạnh khiến cho người ta run rẩy, giống như là vực sâu, rơi vào, sẽ không đi lên được, ai cũng không thể kéo cô lên bờ...

"Boss?"

Lúc trợ lý nhìn thấy Bạc Lương mặc đồ ngủ xông vào phòng mình thì có chút ngạc nhiên, dù sao lúc này, người này không nên xuất hiện ở đây mới đúng.

Khí lạnh quanh thân Bạc Lương đã sắp không ép nổi, mặt lạnh: "Điều tra kỹ cho tôi, rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, nhất định phải tra rõ Trình Phi, người này rất không đơn giản!"

"Vâng!"

Trợ lý ép trái tim nhỏ bé run rẩy.

Nghĩ cũng biết nhất định là Boss và vị Kiều tiểu thư kia cãi nhau chuyện gì đó rồi.

Đột nhiên nghĩ đến tin tức mới vừa nhận được.

"Boss, còn có chuyện nữa, tiểu thư Cố Thanh đã bỏ trốn."

Bạc Lương nhíu mày: "Chuyện khi nào?"

"Tối hôm qua."

Bạc Lương vừa nghe đã nhíu mày.

Tối hôm qua.

Có phải thời gian này quá khéo không, tối hôm qua anh mới vừa gặp Cố Vãn, Cố Thanh đã lập tức nhận được tin tức trốn thoát, bây giờ sợ là đã chạy tới Kinh Thành.

Nếu như không sớm biết Kiều Phi Vãn chính là Cố Vãn trước kia thì sao lại vội vàng chạy tới?

Xem ra, thật sự cần phải điều tra chuyện năm năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.